Sói Hoang Và Cừu Nhỏ

Chương 27: Thầy giáo Sói hoang: lớp luân lý sinh mệnh (hạ)




Hôm nay là ngày nghỉ, Vệ Vũ lái xe chở Tiểu Dương cùng con chó nhỏ Tiểu Hắc đi đến bệnh viện thú cưng. Vệ Vũ một tay ôm thùng chứa Tiểu Hắc, một tay đẩy cửa.

Cửa vừa mở ra, bên trong liền truyền đến một giọng nam cởi mở "Hôm nay ngọn gió nào, thổi con sói hoang tới nơi này?"

Wow! Vị này bác sỹ thú y này dáng dấp rất là chói sáng! Nhìn bác sỹ thú y Hứa Chí Vĩ mặc áo trắng đi tới, Tiểu Dương liền có ấn tượng với hắn. Dáng người mạnh mẽ, giống như đại nam sinh, tản ra tài năng hiếm thấy, cảm giác động vật ở đây dù hung hãn, vào trong tay bác sĩ, cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

"Giao cho cậu, giúp tôi kiểm tra toàn thân con Tiểu Hắc này, nếu như nó không có việc gì, phiền cậu nhận nuôi giúp tôi."

"Thiệt là, Cậu lại nhặt tiểu động vật nữa? Có lòng như vậy, sao lúc đầu không cùng tôi thi vào nghành bác sỹ thú y." Hữa Chí Vĩ ,Dương Thiệu và Vệ Vũ ba người học chung hồi trung học, học cùng lớp ba năm, tự nhiên hắn hiểu rõ với khả năng của Vệ Vũ thì dư sức thi đậu vào nghành bác sỹ thú y, mặc dù sau này hắn mới biết được nguyên nhân Vệ Vũ lựa chọn làm giáo viên, nhưng vẫn rất khó chấp nhận. Bây giờ, hắn mới chú ý đến tiểu mỹ nữ phía sau Vệ Vũ!

Hắn khêu mi hỏi: "Bây giờ cậu còn đụng tới trẻ vị thành niên? Đây không phải là tàn phá mần non quốc gia sao?" Không nghĩ tới bạn tốt của mình được xem là con người gương mẫu , cũng là tên cầm thú a. . . . . .

Đột nhiên có một giọng nữ xen vào, ngắt lời hắn đang hô to gọi nhỏ. “Bác sĩ Hứa, không thể không lễ phép đối với khách." Chủ nhân giọng nói này, là y tá của phòng khám bệnh,Tô Mỹ Mỹ.

"Mỹ Mỹ, đã lâu không gặp, phiền cậu kiểm tra giúp con chó Tiểu Hắc này ." Vệ Vũ cảm kích đưa thùng cho y tá.

"Thấy trai đẹp liền lập tức thay lòng, rốt cuộc là tôi là thầy thuốc hay cô là thầy thuốc a? Không biết lớn nhỏ." Chí Vĩ thấy y tá thân thiết với Vệ Vũ như vậy, không khỏi cằn nhằn.

Y tá cẩn thận từng li từng tí đem Tiểu Hắc đặt lên băng ca, sau đó xoay người, hai tay chống nạnh nói với bác sĩ: "Còn không phải do cái miệng thúi cậu làm hại, nói cho cậu biết bao nhiêu lần tiếp chuyện với khách không được tuỳ tiện, cho dù y thuật của cậu có cao đến đâu khách hàng cũng bị cậu dọa cho chạy hết!"

Vệ Vũ biết rõ tính tình bạn tốt của mình có chuyện gì đều nói thẳng đến ruột, đem Tiểu Dương ôm vào bên người, cười hỏi: "Không phải nói Hứa Đại Bác sĩ trong miệng có vàng mở miệng đều nói lời vàng ngọc sao?"

Dường như hiếm khi tìm được người có thể than phiền, Y tá lấy ngón tay chỉ thẳng Chí Vĩ, tức giận nói: "Ngày hôm qua có một khách hàng mang con Tiểu Mễ cô ấy nuôi đến khám bệnh, con Tiểu Mễ kia bởi vì quá mập cho nên hai chân có chút tê liệt, kết quả bác sĩ Hứa lại nói con chó kia là "Michelin Bảo Bảo",làm người ta tức muốn chết! Còn có a, có khách hàng dẫn con mèo dính bọ chét đến khám bệnh, bác sĩ Hứa gọi hắn thu góp đủ một trăm con bọ chét mới chịu giúp còn mèo đó xem bệnh, đây không phải trắng con mắt thì là cái gì?" Phòng khám bệnh sớm muộn cũng bị bác sĩ Hứa làm sụp đổ.

Hứa Chí Vĩ kêu to oan uổng, thật là ác nhất lòng người, trời trên cao ở dưới là mặt đất, chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt. "Con chó Tiểu Mễ kia là chủ nhân nó nuôi quá mập, bụng con chó kia một vòng lại một vòng mỡ, không phải là Michelin Bảo Bảo thì là cái gì? Tằm cưng sao? Còn con kia mèo, Chủ nó không có tạo ra môi trường sạch sẽ, Cho dù tôi giúp diệt bọ cho mèo của hắn, qua không bao lâu vẫn sẽ có bọ chét mà thôi , muốn tôi lãng phí thời gian giúp hắn trị liệu sao." Hắn cũng không phải là ăn no không có chuyện làm.

Y tá Tô Mỹ Mỹ sau khi nghe hắn giải thích càng thêm nổi giận. Ngón trỏ chỉ mạnh vào ngực bác sĩ Hữa: "Cậu cậu cậu, cố ý muốn cho tôi không có gì ăn phải không? Khách hàng đều bị cậu doạ chạy, vậy phòng khám bệnh mở cửa khám cái gì? Nói ít một chút thì làm sao? Chỗ này không làm ăn được nữa, sau này cậu cũng nên mang miệng mình đi khám đi ."

Vệ Vũ cùng Tiểu Dương ở bên cạnh xem náo nhiệt thật là cao hứng, bất quá nhìn bộ dáng hai người này còn có thể đấu võ mồn rất lâu, quen cửa quen nẻo Vệ Vũ liền kéo Tiểu Dươngđến viện và bước vào một gian phòng, để cho hai người kia tiếp tục "Đánh là thương, mắng là yêu."

"Làm sao anh sói hoang quen bác sĩ Hứa?" Tiểu Dương không biết vị bác sĩ Hứa kia đã từng tới Vệ gia hoặc là Dương gia làm khách.

"Ừ, là bạn học tốt hồi trung học, anh của em cũng vậy, ba người bọn anh học cùng đại học, mặc dù không cùng khoa, nhưng vẫn giữ g liên lạc." Vệ Vũ không nói ra, Chí Vĩ mở phòng khám bác sỹ thú y này, hắn và Dương Thiệu đều có đầu tư, coi như là đối tác.

Đi tới phòng lớn, sáng sủa sạch sẽ, có một cửa sổ sát đất thật to, bên trong mỗi lồng sắt lớn đều chứa những con chó nhỏ đáng yêu, nhìn ra gian phòng này thường được quét dọn, vô cùng sạch sẽ, không có mùi là lạ bay trong không khí.

Vệ Vũ mở một lồng sắt, bắt lấy con Tiểu Kha bên trong ra, chỉ thị Tiểu Dương:"Đi lấy tạp dề trên bàn bên cạnh mặc vào, chuẩn bị giúp mấy con chó tắm rửa."

"Được." Tiểu Dương vội vã mặc tạp dề không thấm nước vào, cũng cầm cái lớn hơn giúp Anh soái hoang mặc vào, đem Tiểu Kha mang tới bồn rửa tay đặc chế có bồn chứa lớn chuẩn bị giúp mấy con chó tắm.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Dương giúp nhiều chó con tắm đến vậy! Có vài con chó con sợ nước, vừa mới mở vòi nước nghe được tiếng nước chảy, đã sợ đến muốn nhảy xuống bồn rửa tay; cũng có con đần đần , mặt rất ngây ngô, ngơ ngác ngẩng đầu lên, để cho Tiểu Dương giúp nó tắm; nhưng cũng có con không thích tắm, thân the không ngừng run rẩy vẩy vẩy nước, bắn tung toé làm ướt cả thân hình hai người, trong quá trình giúp mấy con chó tắm, bởi vì con chó giãy giụa quơ loạn móng vuốt nhỏ, làm tay Tiểu Dương bị thương, vẽ vài đường sẹo,thờiđiểm đụng phải nước, vết thương sẽ mơ hồ đau. Nhưng mà có thể giúp nhiều chó con tắm như vậy Tiểu Dương vẫn rất vui vẻ, đây đối với cô mà nói là kinh nghiệm rất quý báo.

Ngoài cửa phòng bác sĩ Hứa cùng y tá nhìn hai người giúp chó con tắm rửa, cảm thấy rất ngọt ngào, ghen tị với họ.

"Vệ Vũ này cũng thật là biến thái, nhỏ như vậy cũng ăn, hại tôi cũng muốn đi tìm một em để bồi dưỡng. . . . . ." Nói xong câu này lại không có biện pháp nói tiếp, bởi vì cổ hắn bị Y tá siết thật chặt. Trán y tá nổi gân xanh, khóe miệng co giật mạnh, giọng điệu âm trầm cảnh cáo nói: "Cậu dám đi "Đánh dã vị" ,tôi sẽ giúp cậu gây mê"Buộc ga-rô giải phẫu", đến lúc đó cậu liền chuẩn bị làm hoạn quan đi!"

"Này . . . . . . . . . . ." Thì ra cảm giác treo ngược tự sát là khó chịu như vậy! Đây là cảm tuỏng của Hứa Chí Vĩ khi bị siết cổ.