Sói & Dương Cầm

Chương 30




Trong đêm tĩnh lặng, bất kì âm thanh nhỏ nhặt nào cũng đề khiến tôi giật mình tỉnh giấc, cho dù chỉ là tiếng rung nho nhỏ của di động.

Tôi mở mắt, trời tờ mờ sáng khiến toàn bộ căn phòng chìm ngập trong một màu xám mờ.

Lúc này, lại có ai dở chứng gọi điện cho cô ấy đây.

Lucia cố hết sức đè giọng xuống, nhưng bằng sự nhạy cảm của tôi với âm thanh, vẫn có thể nghe được cuộc trao đổi hơi chút gián đoạn.

“Ngủ rồi…”

“…”

“Không thấy cái gì bất thường cả.”

“…”

“… Nói muốn… bảo tôi tìm cho cô ấy một luật sư, muốn tư vấn…”

“…”

“Tôi hiểu rồi.”

“…”

“Chân… Hình như là bị bong gân rồi, tôi thấy cô ấy xoa xoa một chút…

“…”

“Vâng, tôi biết mà…”

Tôi thầm thở dài, trong buổi đêm lạnh như thế, vào lúc trái tim tôi yếu ớt nhất, khắp ngõ ngách trong lòng thật sự mềm đi dưới sự quan tâm lặng lẽ này của Mạnh Huân.

Mấy tháng nay, những việc anh ta làm, từng chút từng chút một rơi vào trong mắt tôi, nhưng tôi vẫn thấy cái việc theo đuổi kiểu này rất giả dối.

Vậy mà trong buổi sớm mai hưu quạnh thế này, vài câu hỏi thăm âm thầm của anh ta lại chứa đầy sự quan tâm chân thực đến rõ ràng.

Mạnh Huân… Người này thật sự không có gì bắt bẻ được, ông trời đối xử với anh ta quá tốt, tất cả những ưu điểm hoàn mỹ đều ban tặng cho anh ta.

Vì sao tôi lại không yêu anh ta chứ?

Tôi nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, rất rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra nguyên nhân không yêu anh ta.

Bởi vì anh ta không phải Hàn Trạc Thần!

***

Ngày hôm sau tôi vừa mới tỉnh ngủ, Lucia đã nói với tôi, cô ấy đã hẹn được luật sư cho tôi rồi, một giờ sau sẽ gặp tại quán cafe gần đây.

Tôi lập tức đi rửa mặt chải đầu, buộc túm tóc lại cao cao phía sau, mặc quần jean tôi yêu thích nhất cùng chiếc áo sơ mi cotton dài.

Tôi nhìn vào hình bóng trong tấm gương, cười với chính mình, nói: “Mày mới hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ đấy!”

Đi ra cửa phòng, đang nghĩ nên làm thế nào để đối mặt với cuộc sống tươi đẹp trong tương lai, một đám người xa lạ không biết từ nơi nào xông tới, vây xung quanh tôi.

“Tiểu thư Hàn Thiên Vu, xin hỏi quan hệ giữa cô và Mạnh Huân của công ty Ngu Tấn là như thế nào?”

Tôi cẩn thận suy nghĩ làm thế nào để trả lời câu hỏi đấy của họ, nhưng câu hỏi khác nổi lên như sóng dữ, từng câu một nối tiếp nhau.

“Vì sao cô lại đàn dương cầm trong Party sinh nhật của Mạnh Huân, có phải cô chính là ‘Tiêm Trần’ thần bí được Ngu Thấn không tiếc tiền tài lăng xê kia không?”

“Hôm qua cô gọi Hàn Trạc Thần là ‘Cha’. Ông ấy thật sự là cha cô?”

“Nghe nói cô và Mạnh Huân có qua lại, có thật hay không?”

“…”

Ầm ĩ quá đi, khiến cho tôi không có cách nào suy nghĩ.

Tôi cố gắng bình ổn tâm tình, nói với họ: “Phiền các anh chị từng người hỏi một thôi, tôi nghe không rõ lắm.”

Một người lập tức giành hỏi: “Cô thật sự là con riêng của Hàn Trạc Thần sao? Nghe nói Hàn Trạc Thần trước giờ chưa từng kết hôn.”

Câu hỏi này hỏi thật sự đủ sắc bén, trả lời thế nào cũng có chuyện, không trả lời thì giống đang ngầm thừa nhận, tôi chỉ có thể vặn lại: “Ai nói ông ấy chưa từng kết hôn?”

“Ông ấy đã kết hôn rồi sao?”

“Thật vậy chăng?”

“Vì sao cho trước giờ chưa có ai từng gặp qua phu nhân ông ấy?”

“…”

Tôi đã quên những phóng viên này thích nhất những tin đồn, một câu nói mơ hồ của tôi thường có thể để bọn họ bịa ra được một câu chuyện xưa long trời lở đất.

Tôi cắt ngang những lời thăm dò dai dẳng của họ: “Chuyện này thì các anh chị đi hỏi ông ta.”

Lucia xuất hiện đằng sau tôi, vội vàng đi tới, giúp tôi giải vây: “Xin lỗi. Việc đó Hàn tiểu thư cũng không rõ ràng lắm.”

“Vậy cô và Mạnh Huân có quan hệ gì?” Lại có người hỏi.

“Không có quan hệ…” Tôi vô cùng kiên quyết trả lời, nhưng người nào đó lại đặc biệt không phối hợp, xuất hiện đúng lúc, đi ra từ trong thang máy.

Vài phóng viên lập tức tới đón, còn có một số phóng viên liên tục chụp hình, hưng phấn đến nỗi giống như thấy được bức tranh kinh điển đã trăm năm.

Tôi bị một phóng viên đụng phải, trên mắt cá chân truyền đến từng trận đau nhức, tôi phải cắn chặt môi dưới mới không bật ra tiếng kêu.

Lucia vội vàng đỡ tôi, lo lắng kinh sợ hỏi: “Thiên Thiên, chân của cô không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, xem tình hình bây giờ chắc một tháng không thể xuống giường đi được mất.

Mạnh Huân đi ra từ giữa vòng vây của đám phóng viên đang ầm ĩ, nói: “Không thể trả lời.”

Anh ta hoàn toàn không nói bất cứ điều gì, nhưng hành động hết sức bảo vệ tôi của anh ta rõ ràng như đang tuyên bố với họ: Các người không nhìn ra quan hệ của chúng tôi sao?

Tại giờ phút này, tôi thật sự mong muốn người tới đây là Hàn Trạc Thần, nếu anh tới rồi, vệ sĩ của anh nhất định sẽ đẩy đám phóng viên này ra xa một mét.

Chỉ cần anh lạnh lùng mở miệng một câu: “Các người hỏi lại câu hỏi này lần nữa xem!”

Những người đáng ghét trước mắt này nhất định sẽ lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Đáng tiếc chẳng có khả năng anh sẽ tới đây!

Lucia nhìn chân tôi, lặng lẽ nói với Mạnh Huân. “Trước hết anh vẫn nên mang cô ấy đi thôi, tôi ra ứng phó với đám phóng viên.”

Cô xoay người nói với phóng viên: “Mạnh tiên sinh muốn nói chuyện với Hàn tiểu thư. Ngay mai họ sẽ mở một cuộc họp báo, đến lúc đó những câu hỏi của mọi người sẽ được họ giải đáp đúng sự thật, trước đó họ sẽ không đưa ra bất cứ câu trả lời nào.”

Lời nói của cô ấy rất có công hiệu, những phóng viên kia lập tức hỏi cô về thời gian và địa điểm, cô ấy trả lời cực kỳ trôi chảy.

Mạnh Huân thừa cơ dẫn tôi bước nhanh chạy vào trong thang máy.

Tôi dựa vào thành thang máy, mắt các chân do chạy nhanh và mạnh mà đau đớn khó chịu, đau đến nỗi mồ hôi tôi chảy dài.

“Thiên Thiên, chúng ta đính hôn đi.”

“Đến lúc này anh còn có tâm tình nói đùa à.”

Chuyện tôi ly hôn còn chưa đâu vào đâu, anh ta lại mang đến thêm phiền phức cho tôi.

“Anh đang rất nghiêm túc đấy.” Anh ta nâng khuôn mặt tôi lên, dịu dàng giúp tôi lau đi mồ hôi trên trán. “Anh thật sự rất yêu em.”

Tôi cau mày lắc đầu nhìn anh ta, vì sao anh ta không hỏi tôi chân bị thương như thế nào!

Tôi đã đau đến nỗi không đứng được nữa rồi, nào có tâm tình nghe anh ta thổ lộ?

Trong đầu tôi lóe lên một tia sáng.

Với tâm tư tinh tế của Mạnh Huân, việc đầu tiên làm khi nhìn thấy tôi là sẽ hỏi về viết thương ở chân như thế nào, mà không phải biết rõ tôi bị bong gân chân vẫn còn lôi kéo tôi chạy, trừ khi anh ta không biết…

Anh ta không biết?

Vậy cuộc điện thoại kia là ai gọi?

Ánh mắt Lucia nhìn xuống dưới tầng, giọng điệu cô ấy nói chuyện với tôi…

Nhớ lại những lời Lucia nói vào điện thoại, cả người tôi chẳng còn sức lực, khó có thể đè nén, thở dốc.

Là anh sao?

Anh đã sớm biết tôi sẽ trở về, anh sắp xếp Lucia bên cạnh tôi, suy cho cùng là anh có mục đích gì đây?

Là giám thị tôi, hay là quan tâm tới tôi?

Một loạt các câu hỏi làm tôi kích động mà quên đi tất cả mọi thứ trước mắt.

Đợi đến khi tôi cảm giác được đôi môi được bao phủ một nhiệt độ khác thường, tôi mới bất thình lình tỉnh táo lại từ trong kinh hoàng.

Vào tích tắc tôi dùng hết sức lực đẩy Mạnh Huân ra, cánh cửa thang máy cũng mở.

Tôi đang suy xét có nên cho Mạnh Huân một cái bạt tai không, cả người đã bị một loại khí lạnh đến tột độ bao bọc.

Tôi ngây ngẩn quay đầu…

Hàn Trạc Thần đứng ở ngoài thang máy…

Anh nhìn tôi, chỉ đơn giản là nhìn…

Mỗi một hơi hô hấp của anh đều rất dài, xung quanh con ngươi đen tản ra những tơ máu đỏ rực, ngón tay anh siết chặt, chặt đến nỗi có thể nhìn thấy xương ngón tay chẳng hề có chút máu…

Tôi kinh hoảng đến mức máu ngưng kết lại, tư duy đóng băng, ngay cả nỗi sỉ nhục chính mình vừa bị quấy rối cũng quên sạch chẳng còn chút gì.

Xem tình hình giờ hẳn là anh muốn lao vào trong đánh tôi và Mạnh Huân một trận thật tàn nhẫn, để tiế mối hận trong lòng.

Với tư cách là chồng hợp pháp của tôi, anh tuyệt đối có thể làm như thế, có quyền lợi như thế.

Tôi lặng lẽ chờ cơn giận của anh bùng nổ, nổ đến độ làm tôi thương tích đầy mình.

Nhưng anh cũng chẳng hề động đậy, chôn chân tại chỗ giông một pho tượng hoàn mỹ…

Tình yêu trước đây của anh đã biến mất đến hoàn toàn như thế đấy.

Tôi hít một hơi thật sâu, tự giễu mình mà cười, đi ra khỏi thang máy, khi lướt qua bên người anh, anh vươn tay, cầm lấy bàn tay tôi đang buông xuống bên người.

Mười ngón tay giao nhau, quấn quýt, cơn đau từ ngón tay truyền theo mạch máu lan khắp cơ thể, tê liệt từng đợt từng đợt, kích thích từng dây thần kinh trong ngực tôi. Tôi có thể cảm nhận được, đó là nỗi đau của tôi, mà cũng là nỗi đau của anh.

Tôi không rút tay ra, cũng không muốn anh buông tay, sau những lúc ngờ vực và bất hòa, cái nắm tay như vậy, đau đớn như vậy, mới thật sự biểu đạt ra sự quyết luyến của đôi bên…

Tôi chỉ thấy rằng chia cách hai năm không hề khiến cho tình yêu giảm bớt tẹo nào, chỉ khiến nhớ nhung ăn sâu vào xương tủy.

“Yêu cầu hôm qua của em…” Anh buông tay ra, giọng nói hơi chút khàn khàn quanh quẩn bên tôi: “Tôi đồng ý!”

Đôi mắt tôi thật sự khô ráo, cổ họng cũng khô khốc.

Tôi gắng sức muốn nói gì đó, giải thích một chút, hoặc phản bác lại một chút, nhưng tôi không nói nên lời, dù chỉ một chữ.

Nếu anh đánh tôi, tôi có thể sẽ đánh lại

Nếu anh mắng tôi, tôi có thể nói: Hai năm trước anh vứt bỏ tôi, hôm nay có tư cách gì quản tôi.

Nhưng anh không thế…

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt cứng nhắc không hề có chút nét cười.

Tôi bỗng phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ —

Tôi yêu anh, không phải yêu như cũ, mà là càng yêu anh nhiều hơn so với trước đây.

Anh bình tĩnh nói một câu: “Tôi đồng ý.”

Đúng là đàn ông đích thực, không thể đàn ông hơn nữa!

Cho dù anh không phải Hàn Trạc Thần, cho dù không có quá khứ tám năm đấy… riêng về phần kiểu đàn ông chưa bao giờ ngấm ngầm chịu đựng như anh, phong cách và sự lạnh lùng được thể hiện khi nhìn vợ của mình hôn người khác, cũng đủ để tôi động tình vì anh!

Đàn ông như Hàn Trạc Thần, dù có vứt bỏ tôi một vạn lần, đều có bản lĩnh khiễn tôi động lòng lần thứ một vạn lẻ một vì anh.

Tôi dùng vẻ bề ngoài cứng rắn bảo vệ sự vô dụng của chính mình, anh cuối cũng có bản lĩnh phá hủy sự ngụy trang của tôi, giày vò trái tim tôi một lần.

Tôi nhìn anh, nở nụ cười sáng lạn nhất với anh.

“Cám ơn!” Tôi thu lại ánh mắt và nụ cười, đi qua người anh.

Mỗi một bước đi, rõ ràng đau đớn đến tận xương, tuy là hận thấu xương, nhưng yêu cũng thấu cốt…

Tại giây phút này, anh đã hoàn toàn buông tay rồi!

Từ nay về sau, đôi bên sẽ chẳng còn ràng buộc, cũng không cùng xuất hiện nữa…

***

Đi ra khỏi khách sạn, khi đối mặt với đường phố chật ních người đi không rõ phương hướng, Mạnh Huân đột nhiên kéo tôi lại: “Thiên Thiên, em…”

Tôi chặn lời nói kế tiếp của anh ta, dứt khoát nói: “Tôi sẽ nhờ luật sư đến bàn chuyện hủy hợp đồng với anh.”

Lông mày anh nhíu chặt, dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi: “Vì sao?”

“Anh muốn làm cái gì tôi không quan tâm, quan hệ của chúng ta nhất định phải rõ ràng. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tôi không có cách nào làm việc tiếp với anh nữa.

“Có phải tâm tình em không tốt không?”

“Phiền anh tính toán lại một chút, nói tôi biết cần phải đền bù bao nhiêu tiền cho việc phá hợp đồng.”

“Em bình tĩnh lại một chút đi, chuyện hủy hợp đồng chúng ta từ từ nói.”

Tôi đủ bình tĩnh rồi đấy, nếu tôi không bình tĩnh, tôi đã sớm cầm chiếc túi trong tay đập vào đầu anh ta, hét lên: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần tôi đã có chồng, tôi sẽ không chấp nhận anh, anh dám thừa dịp tôi không chú ý hôn tôi! Còn đúng lúc trước mặt anh ấy!!!”

Anh đưa tay kéo lại tôi đang muốn rời đi. “Em và ông ấy thật sự là cha con?”

Tôi vừa muốn nói cho anh ta biết: Không phải!

Hàn Trạc Thần đi ra từ cửa khách sạn, áo khoác màu đen tung bay trong gió…

Đôi mắt sâu thẳm của anh quét qua tôi một cái, trái tim tôi thoáng nảy lên một cái, cũng không rơi xuống nữa.

Vệ sĩ của anh mở cửa xe cho anh, anh đang muốn bước vào xe, vài người phóng viên cầm máy chụp hình đuổi tới, hỏi: “Hàn tiên sinh, nghe nói ngài đã kết hôn rồi, đây có phải sự thật không?”

“Vì sao phu nhân của ngày chưa bao giờ lộ mặt?”

Anh dừng chân, giương mắt nhìn cánh tay tôi đang bị Mạnh Huân lôi kéo, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mấy vị phóng viên kia.

“Anh hỏi lại lần nữa!” Giọng nói của anh bao trùm sát khí đáng sợ, phóng viên sợ đến nỗi vội vàng lùi dần từng bước, đụng vào mấy tên phóng viên phía sau, suýt nữa ngã xuống.

“Mấy người nghe rõ cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy trên mấy tạp chí giải trí… tên của tôi!” Bốn chữ tạp chí giải trí, anh cực kỳ nhấn mạnh.

Nói xong, anh ngồi vào trong xe, tiếp cửa xe đóng vô cùng to, chấn động khiến mấy tên phóng viên không nói nên lời, ngay cả Lucia đi ra sau đó cũng kinh sợ cứng người đứng tại chỗ.

Ôi! Sự đẹp trai của anh quả thật được toát ra từ trong xương, càng được mài giũa qua bể dâu, càng lộ rõ…

Lớn lên bên cạnh một người đàn ông như thế, trong mắt tôi chẳng còn ai có thể tính là “đàn ông”!

Sau khi xe của anh dần dần khuất hẳn, Lucia đi về phía tôi: “Thiên Thiên, cũng đến giờ rồi, luật sư Lưu hẳn đang chờ chúng ta.”

“Được.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Mạnh Huân đang không hiểu gì, nói: “Mạnh tiên sinh, tôi sẽ mau chóng để luật sư của tôi liên hệ với anh.”

***

Luật sư Lưu trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, trông còn chưa đến ba mươi tuổi, âu phục tiêu chuẩn, nụ cười tiêu chuẩn, điển hình của một người đàn ông mang lại cảm giác an toàn.

Hỏi han vài câu, tôi dựa vào trí nhớ nói lại đại khái những điều khoản cơ bản trên hợp đồng một lần.

Khi tôi đưa ra vấn đề muốn hủy bỏ hợp đồng, anh ta nói rất rõ ràng cho tôi, dựa trên những gì đề ra trên điều khoản, công ty Ngu Tấn cũng không hề vi phạm thỏa thuận, họ chưa hề nói về việc xác nhận thân phận của tôi. Nếu tôi muốn cưỡng ép hủy bỏ hợp đồng, dựa vào những ước định sơ lược của anh ta, tôi sẽ phải bồi thương cho công ty Ngu Tấn số tiền vi phạm hợp đồng lên tới trăm triệu, cả đời cũng không thể trả hết được.

Tôi bưng cốc cà phê lên uống một hớp, vị chua và đắng không nói nên lời quanh quẩn trên đầu lưỡi.

Bây giờ tôi cuối cùng mới tính là hiểu rõ vì sao trong giới giải trí tai tiếng tình dục và tố tụng luôn luôn không ngừng, bước chân vào vòng tròn này, tất cả mọi thứ đều không phải là tự do của bản thân, dù cho có bị người ta “quấy rối” cũng chỉ có thể nén giận.

Luật sư Lưu thấy tôi có chút chán nản, lại ai ủi tôi, nói: “Nếu cô khăng khăng muốn hủy hợp đồng, tôi sẽ nghiên cứu kỹ hợp đồng của cô một chút, xem có sơ hở nào không. Chỉ là hợp đồng công ty Ngu Tấn mời người làm, xác xuất gần như không có.

“Không cần đâu, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”

Anh ta đưa danh thiếp cho tôi: “Nếu có yêu cần gì cứ gọi điện cho tôi.”

“Cám ơn, phí tư vấn ngày hôm nay tôi sẽ bảo Lucia gửi cho anh.”

Anh ta cười cười, nụ cười cũng không hề tiêu chuẩn, cẩn thận như mới rồi. “Tôi còn muốn cảm ơn cô, để tôi có cơ hội mời Lucia đi uống cà phê.”

Tôi nhìn Lucia giả bộ vừa vặn không có nghe thấy, nhất thời không biết nói cái gì mới đúng.

Có phải người phụ nữ nào gặp được Hàn Trạc Thần, trong mắt cũng không chứa được những người đàn ông khác?

Luật sư Lưu đi rồi, Lucia đã trầm lặng một lúc lâu mới hỏi tôi: “Thiên Thiên, ghi âm buổi chiều cô có đi nữa không?”

“Trước khi chưa hủy hợp đồng thì cứ dựa vào lịch trình hàng ngày mà xắp xếp giúp tôi đi.”

“Nếu cô vẫn muốn hủy hợp đồng, cũng không phải không có cách.”

Tôi hiểu ý của cô ấy, loại chuyện này đối với tôi khó như lên trời, nhưng đối với Hàn Trạc Thần lại dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng, để tôi đi tìm anh giúp, tôi thà đối mặt với Mạnh Huân.

Tôi cúi đầu khuấy cà phê còn lại không nhiều trong cốc: “Lucia, một cô gái xuất sắc như chị vì sao lại muốn làm trợ lý cho tôi?”

“Trước khi cô về nước một ngày, trợ lý mà Mạnh Huân sắp xếp cho cô tạm thời có việc, tôi làm thay cô ấy một thời gian.”

Tôi gật đầu. Cái tạm thời có việc này thật sự rất trùng hợp.

“Tôi có thể hỏi chị một chút không, trước đây chị làm gì?”

Cô ấy không trả lời, cũng bưng cốc cà phê Lam Sơn lên uống một hớp.

Tôi không muốn quanh co, buông thìa cà phê trong tay xuống, ngồi thẳng, nhìn vào mắt Lucia: “Hàn Trạc Thần để chị làm trợ lý của tôi có mục đích gì?”

“Mục đích?” Cô ấy không hề vì bị tôi hỏi mà ngạc nhiên, ngược lại có chút không tán thành, cau mày nhìn tôi: “Thiên Thiên, tôi không biết cô với Hàn tiên sinh rốt cuộc có mâu thuẫn gì không hóa giải được…”

Cô ấy suy nghĩ một chút, lại nói: “Trước khi tôi đến làm trợ lý của cô, ông ấy nói với tôi: cô ăn cái gì cũng đều rất kỹ tính, chua ngọt đắng cay đều phải vừa đúng, quá một chút cũng không thích ăn; ông ấy nói cô dễ bị mất ngủ, khi đêm ngủ nhất định phải bật đèn màu cam, không thể quá sáng, cũng không thể quá tối. Ông ấy nói khi tâm tình cô không tốt cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, khi cô ngây người nhìn lên trời sao, là dấu hiện trong lòng cô rất khó chịu. Ông ấy còn nói cô không biết bảo vệ bản thân, luôn luôn bị người khác bắt nạt, dặn tôi nhất định phải bảo vệ cô thật tốt… Cô nghĩ mục đích của ông ấy là gì? Trong mắt cô, ‘quan tâm’ được coi như mục đích sao?”

“…”

Tôi không còn lời nào để nói, nếu quan tâm cũng xem như một loại mục đích, vậy thì nó lại thứ mục đích cảm động lòng người nhất, đơn thuần nhất trên thế giới này.

Ánh mắt đau nhức như bị bỏng, không có nước mắt tức là kiên cường sao?

Không phải! Đau đớn khi không có nước mắt càng thêm rõ ràng, không có cách nào dập tắt được ngọn lửa cháy bỏng trong mỗi dây thần kinh.