Sói & Dương Cầm

Chương 6




“Có phải là cháu không nên hỏi không?”

“Không phải!” Ông ta cầm lấy tay tôi đặt lên môi, mỗi một lần hô hấp, cảm giác nóng và lạnh cứ xen kẽ vờn quanh ngón tay tôi.

Tôi vốn không ôm hy vọng gì mong ông ta kể lại chuyện cũ, không ngờ rằng, ông ta lại kể cho tôi nghe một đoạn tình thơ ý họa đẫm máu ngày ấy.



Vào một năm ông ta 21 tuổi…

[Câu chuyện bắt đầu]

Trong giới xã hội đen năm ấy lưu truyền hai câu nói ai ai cũng biết:

Câu đầu tiên, thà rằng tin rằng An Dĩ Phong không giết người, cũng không tin Hàn Trạc Thần nói lời yêu với phụ nữ.

Câu thứ hai, … Hàn Trạc Thần không giết người, An Dĩ Phong không chơi phụ nữ.

Không nhớ là ngày nào, Hàn Trạc Thần và mấy anh em đi uống rượu tại một hộp đêm không nhớ được tên, tiếng nhạc rock chói tai đến mức làm cho lỗ tai anh gần như sắp điếc.

Anh nói với một người quản lý hộp đêm: “Mẹ nó, mày có thể để tao yên tĩnh một lúc không hả?”

Quản lý lập tức nói: “Được, đổi ngay đây.”

Tiếng nhạc rock ngừng lại, một cô gái mặc một chiếc váy trắng dài chấm đất đi lên sân khấu, hướng về một cây dương cầm màu trắng.

Sự thanh khiết của cô và cảnh đèn màu rực rỡ của cái hộp đêm xa hoa đồi trụy này hoàn toàn không hề ăn khớp với nhau, khiến cho anh cảm thấy có chút thất thần!

Khi giai điệu biến ảo của dương cầm từ phương xa vang vọng lại, Hàn Trạc Thần hoàn toàn bị âm thanh kia mê hoặc, âm thanh đó dường như là một loại âm thanh có thể thanh tẩy sự hung ác trong linh hồn, khiến anh tìm lại được bản thân đang đi lạc phương hướng.

Một khúc nhạc đàn xong, An Dĩ Phong đầy đẩy Hàn Trạc Thần đang mất hồn, hỏi anh: “Vừa ý hả?”

“Đúng vậy… cây dương cầm kia! Lúc rảnh rỗi tôi cũng muốn mua một cái về chơi chơi.”

“Anh thôi đi, anh đừng có chà đạp nghệ thuật.” Anh Dĩ Phong chỉ vào cô gái đang dịu dàng cúi chào, tao nhã rời khỏi sân khấu, “Làm anh mất bình tĩnh hả?”

“Nói thừa, cậu từng thấy người phụ nữ nào làm tôi mất bình tĩnh chưa? Tôi không có hứng thú với cô ấy”

“Anh nói khoác! Có khác gì nói em không có hứng thú với Elizabeth đâu.”

Ngày đó anh uống rất nhiều rượu, có chút kích thích, bị An Dĩ Phong làm cho một kích, anh đáp ứng luôn câu nói: “Anh chứng minh cho em xem!”

Anh lảo đảo đi tới hậu trường, vừa khéo gặp được cô gái đó vừa mới thay quần áo xong, đang định rời đi…

“Chuyện gì?” Cô gái hỏi.

Hàn Trạc Thần một tay ôm lấy thắt lưng cô, tay kia nâng cằm cô lên, quan sát khuôn mặt cô thật kỹ càng.

Thật ra anh không có ý gì cả, chỉ là ngọn đèn trên sân khấu quá mờ, anh không thấy rõ mặt của cô, anh muốn trước khi theo đuổi phải xem rõ bộ dáng của người ấy thế nào đã.

Không nghĩ tới, anh còn chưa thấy rõ, cô gái đó đã cắn một phát vào ngón tay anh, cắn đến mức máu chảy tí tách.

Anh trông thấy An Dĩ Phong đứng cách đó không xa cười đến mức đứng còn không vững, nhất thời phát cáu…

Anh ấn cô lên trên tường rồi hung hăng hôn lên môi cô, chắc rằng lúc đấy cô vẫn còn đang bị hù dọa đến choáng váng, chẳng hề động đậy, ngay cả lúc môi lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, anh hút hết những giọt máu tươi trong miệng cô, cơ thể của cô vẫn còn đang ở trong trạng thái cứng ngắc…

Hôn đủ rồi, Hàn Trạc Thần buông cô ra, khi đó anh liền có ngay một cảm giác: “Thật là mẹ nó không thú vị!”

Anh tưởng cô sẽ khóc, sẽ đánh anh, mắng anh, nhưng cô chỉ lau lau đôi môi, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh tên gì!”

“Hàn Trạc Thần! Thế nào, còn muốn tố cáo tôi bất lịch sự?”

“Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi…”

“Thảo nào…”

Cô nhìn anh, hít một hơi thật sau, lớn tiếng nói: “Do đó anh phải chịu trách nghiệm về việc anh đã làm!”

“Chẳng lẽ cô muốn tôi lấy cô sao?”

“Từ hôm nay trở đi, anh là bạn trai tôi! Còn việc kết hôn, đợi đi lại với nhau xem thế nào rồi tính tiếp.”

“Cô… Tôi…” Lần đầu tiên anh bị cứng lưỡi trước một người phụ nữ, thấy An Dĩ Phong ôm bụng cười chẳng còn chút hình tượng nào, một câu anh cũng không nói nổi nên lời.

“Này! Cô… đợi một chút!”

Cô không để ý đến anh, sửa sang qua loa chiếc váy và tóc tai bị anh làm rối tung lên, thoải mái rời đi.

Khi đó anh chỉ có cảm giác duy nhất — có chút nhức đầu!



Đợi đến khi Hàn Trạc Thần đã quên chuyện này đi không còn một mảnh, đột nhiên có ngày An Dĩ Phong hỏi anh: “Anh làm sao đối phó được với A May?”

Anh ngơ ngác hỏi: “Ai là A May? Cô ngày hôm qua, hay cô ngày hôm kia?”

“Là cái người đàn dương cầm kia ấy. Anh đừng nói với em anh không biết, với ai cô ấy cũng nói: cô ấy là bạn gái của anh!”

“Không phải chứ? Việc này sao tôi lại không biết? Không ai thông báo cho tôi cả?”

Ngày hôm sau, Hàn Trạc Thần vốn định đi tới hộp đêm đó tìm cô nói chuyện, bảo cô rằng chuyện này không thể tùy tiện nói lung tung được, thật sự làm tổn lại danh dự của anh — người trong giới có ai không biết, Hàn Trạc Thần sẽ không bao giờ bị một người phụ nữ buộc dừng chân.

Vừa mới vào đến hộp đêm, liền thấy luôn mấy thằng uống rượu say lảo đảo đi lên sân khấu, đặt một chén rượu trắng lên trên đàn dương cẩm của A May, bắt cô uống.

Cô không chịu, có người liền bắt lấy quai hàm cô, buộc cô phải uống.

Thấy cô rơi nước mắt ra sức giãy dụa, khi vẻ mặt hiện lên vẻ oan ức tủi thân, anh nhất thời cảm thấy không đè xuống được lòng chính nghĩa trong mình, sai mấy tên thủ hạ qua dạy dỗ những người đó một chút.

Đương nhiên, thủ hạ của anh sẽ không làm anh thất vọng, đánh những tên đấy phải cút ra ngoài.

Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân, anh vốn định rời khỏi, không biết là tên thủ hạ nào không có mắt của anh lại hiên ngang lẫm liệt phun ra một câu: “Lần này chỉ là một cái cảnh cáo nho nhỏ, lần sau còn dám chạm vào người phụ nữ của Thần ca chúng tao, tao sẽ khiến cho chúng mày tàn phế!”

Một câu nói thật có khí thế, vấn đề ở đây là… anh nói đây là phụ nữ của anh khi nào!

Về sau anh lại ngẫm lại, dù sao vóc người A May kia cũng không tệ, thôi thì được, thông qua làm bạn gái…



Trước mặt A May, Hàn Trạc Thần chẳng bao giờ che giấu sự thô lỗ của chính mình, mất hứng thì cứ tùy tiện hăm dọa cô, đuổi cô đi.

Cao hứng thì đưa cô đi uống rượu cùng anh em, hát kara, đắm mình ở hộp đêm.

Anh tưởng rằng một cô gái yêu thích thứ âm nhạc tao nhã như cô chẳng đến mấy ngày sẽ không còn hứng thú với anh nữa, khinh bỉ anh, sẽ nhanh rời khỏi anh.

Thế nhưng sau khi qua lại 1 tháng, cô vẫn cứ lặng lẽ dựa vào lồng ngực anh, nói một câu: “Anh biết không, em thật sự yêu anh!”

Anh thuận miệng đáp lại cô một câu: “Tôi chỉ thích cơ thể của phụ nữ.”

Anh cho rằng cô sẽ phải tát anh một cái, lớn tiếng mắng: “Vô liêm sỉ, bỉ ổi, đê tiện, xấu xa!”

Sau đó chạy ra khỏi căn phòng anh thuê, không bao giờ quay lại.

Dù sao, cô cũng không giống với những người phụ nữ khác, rất thuần khiết, đối với cô mà nói, yêu là một thứ thiêng liêng, không lẫn một chút tạp chất dơ bẩn nào.

Anh cho rằng anh hiểu rất rõ phụ nữ, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng hiểu nổi A May, anh không nghĩ tới A May vẫn sẽ dựa vào vai anh và nhẹ nhàng nói: “Đêm nay em tới chỗ của anh được không?”

“Không được! Vợ tôi ở nhà.”

“Vậy thì đi khách sạn.”

“A May, em say rồi.”

“Em đâu có say…”

Ngón tay cô nhẹ nhàng trượt trên bắp đùi anh, bộ ngực đầy đặn từ từ cọ sát cánh tay anh.

Dưới ánh đèn màu tím nhạt, anh có thể nhìn thấy cảnh xuân vô hạn dưới bộ lễ phục trễ ngực kia, đôi chân thon dài, nước da trắng nõn không tì vết.

Trong trí nhớ của anh, nước da cô trơn đến nõn nà, sáng bóng như ngọc, thân thể mềm mại tựa như bông…

Lúc đó anh mới 21 tuổi, đúng thời kỳ tuổi trẻ lông bông, lại mỗi ngày ra vào hộp đên, cái nơi dục vọng lan tràn.

Ở cùng cô lâu như vậy, nếu nói không muốn thử xem cảm giác cùng cô thế nào thì đúng là giả.

Anh cũng là đàn ông, cũng từng tưởng tượng rất nhiều lần cảm giác lột sạch quần áo của cô, đặt cô dưới thân mình, rất muốn biết khi đó liệu cô có thể rũ bỏ vẻ thanh cao mà giống như mấy người phụ nữ thông thường sống cuộc sống nhục dục, rên rỉ không ngừng.

Anh vẫn không hề chạm đến cô, vì tiếng đàn dương cầm của cô rất kỳ ảo, rất động lòng người…

Hàn Trạc Thần đẩy bàn tay của A May đang đặt trên đùi anh ra, lạnh lùng nói: “Đã khuya rồi, tôi đưa em về.”

“Hàn Trạc Thần, anh có phải là đàn ông không?” Lúc cô nói ra những lời này, âm thanh vô cùng lớn, toàn bộ nam nữ trong hộp đêm đều quay đầu lại nhìn họ, chỉ có An Dĩ Phong không hề nhìn qua bên này, nhưng từ phía sau, anh nhìn thấy biên độ dao động của cơ thể An Dĩ Phong, anh biết rằng An Dĩ Phong chắc chắn đang cười thầm đến mức khóe miệng sắp bị rút gân rồi.

“Tôi đưa em về!” Anh kéo cô đứng dậy.

“Là đàn ông thì chứng minh cho tôi xem.”

Trong hộp đêm bỗng nhiên im lặng như tờ!

Hàn Trạc Thần lạnh lùng đảo mắt qua những người đang ngồi chờ xem kịch vui trong phòng, bọn họ đành phải chui ra ngoài, một người nối tiếp một người.

Người cuối cùng đi ra ngoài chính là An Dĩ Phong, hắn còn cần thận đóng cửa lại cho họ.

Đêm đó, Hàn Trạc Thần thô bạo đặt A May lên trên ghế sofa, dùng sức xé tan chiếc váy màu đỏ hồng của cô…

“Hôm nay tôi sẽ cho em biết tôi có phải là đàn ông hay không!”



Đêm đó anh mới phát hiện ra rằng, cô thật sự rất khác với những người phụ nữ khác, cơ thể của cô vô cùng chật hẹp, lại ấm áp.

Thời gian trôi đi, ký ức của anh cũng có nhiều thứ bắt đầu mơ hồ, thế nhưng suy cho cùng anh vẫn nhớ rõ được cơ thể dựa một nửa trên tay vịn ghế sofa của người đó, khi cô ngửa đầu, suối tóc dài mềm mại tuôn xuống tựa như màn trời đen, trong ánh sáng và bóng đèn mờ ảo, cô hơi cắn lấy môi dưới, mang theo chút gợi cảm mong manh, nhưng vẫn không hề mất đi sự ngây thơ và thánh thiện…

Cô vuốt ve khuôn mặt anh, trong mắt là tình yêu sâu nặng, tiếng rên của cô mang theo chút hạnh phúc đau đớn, trong miệng vẫn chỉ luôn luôn thốt ra câu nói mơ hồ đó: “Em yêu anh!”

Đến khi dục vọng đạt tới mức tận cùng, anh cũng chẳng hề thấy hưng phấn, thậm chí hơi cảm thấy hận chính mình, hận cô!

Hối hận thì sao? Đã quá muộn rồi.

Sau này, A May nói đây là lần đầu tiên của cô, đời này không phải anh không lấy chồng.

Anh không trả lời

Anh không nghĩ tới việc lấy cô, cũng không nghĩ tới việc không lấy cô, bởi vì anh biết rằng một cô gái như cô sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày rời khỏi anh.

Đối với một thiếu nữ 19 tuổi mà nói, tình yêu mãnh liệt chỉ là thoáng chốc, chẳng phải là một đời.

Một ngày nào đó cô sẽ không còn hứng thú với cách sống của anh, sẽ chạy theo cuộc sống thật sự thuộc về cô.

Còn anh, cả đời này đã định trước là cô độc, khư khư giữ lấy nội tâm cô đơn chẳng ai có thể sưởi ấm…



Hơn nửa năm sau, đang đi trên đường anh thấy A May ở đối diện mình khoác tay một người đàn ông đi tới, đó là một thanh niên tuấn tú mà có giáo dục, vừa nhìn đã thấy đấy là người phù hợp nhất để chọn làm chồng.

Cô nhìn anh, chẳng hề hồi hộp, tựa như gặp một người xa lạ, lạnh nhạt mà hờ hững.

Anh nhìn cô, mìm cười gật đầu với cô, tránh họ đi sang một bên.

Anh nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc như thế, người con gái ngây thơ hồn nhiên rốt cuộc cũng biết cái gì là thích hợp với mình.

Rất nhanh thôi, cô sẽ dựa vào một người đàn ông khác và nói: “Anh biết không? Em thật sự rất yêu anh!”

Đó là phụ nữ, lúc cô thay lòng đổi dạ căn bản cùng không nhỡ nổi bạn trai cũ tên là gì, cho dù cô đã từng nói: không phải anh em không lấy chồng!

Sự thật chứng minh, anh lại nhìn lầm cô.

Đêm hôm đó khi về nhà, A May ngồi ngoài cửa nhà anh, khóc đến mức đôi mắt vừa sưng lại vừa đỏ.

Vừa nhìn thấy anh, câu đầu tiên cô nói là: “Hàn Trạc Thần, nói tóm lại là anh có yêu em không?”

“Câu hỏi này em hỏi một nghìn lần rồi, không chán à?”

“Anh vốn không yêu em!”

“Những lời này em cũng nói một vạn lần rồi.”

“Anh ấy biết quý trọng tài năng của em, có thể đưa em ra nước ngoài học cao học, để em theo đuổi được giấc mơ của em! Anh ấy có thể nhìn ra tâm sự của em, đồng ý yêu em hết lòng, che chở cho em! Anh ấy có thể lấy em, cho em cuộc sống mà em hằng mong ước!”

“Vậy thì cô đi mà tìm anh ta đi.” Hàn Trạc Thần xoay người đi về phía cửa nhà anh, cầm lấy chùm chìa khóa mở cửa, rõ ràng chỉ có ba chiếc chìa, mà sao anh thử đi thử lại cũng không mở được.

Giây phút ấy, anh thật sự đau lòng vì cô, muốn qua đó ôm lấy cô, nói với cô: “Xin lỗi! Những thứ này tôi không cho em được, thật sự không cho được! Tôi không xứng với em, em quên tôi đi…”

Nhưng anh biết rõ, những lời này ngoài trừ càng làm cô đau lòng thêm, càng khiến cô không từ bỏ được, chẳng hề có nghĩa lý gì!

Anh không yêu cô, đó là lý do mà anh không muốn cô càng lún sâu vào.

Khi anh mở được cánh cửa, đang muốn đi vào đóng cửa đi vào phòng, A May đột nhiên xông tới ôm lấy eo anh.

Cô nói: “Nhưng em chỉ muốn anh, em chỉ muốn ở với anh cùng một chỗ. Cho dù mỗi ngày đi theo anh sống một cuộc sống ngây ngây dại dại, một cuộc sống thấp thỏm lo âu, cho dù phải vất bỏ dương cầm, từ bỏ ước mơ vì anh… cho dù vì anh mà chết, em cũng không hối hận, bởi vì em yêu anh!”

“Em tính táo lại một chút đi có được không? Tinh yêu không dùng để sống qua ngày được.”

“Chỉ cần yêu anh yêu em, có thể!” Cô khóc, thanh âm chấn động truyền tới tai anh: “Nhưng vì sao anh không yêu em?”

“Em có thể đổi một câu hỏi khác được không?”

“Nếu như anh không phải là người đàn ông đầu tiên của em, nếu như không phải vì anh muốn phụ trách, anh có còn dây dưa với em một chỗ không?”

Anh day day thái dương: “Em vừa hỏi cái gì?”

“Vì sao anh không yêu em?”

“Tôi không thích sự tùy hứng, ngây thơ của em! Thấy phiền khi em toàn hỏi tôi những cái câu hỏi vô nghĩa kia! Tôi không thích em luôn yếu ớt như thế, không tự lập, lại thêm lắm chuyện…”

“Nhưng em yêu anh…”

“Đây chính là điều tôi khó chịu đựng được nhất!!!”

“Hàn Trạc Thần, anh là người đàn ông lòng lang dạ sói!”

“Tôi chính là người lòng lang dạ sói, em yêu tôi cái gì hả?”

“Anh đẹp trai! Nhất là khi anh giúp em đánh đuổi những người đàn ông bắt nạt em, thông báo em là người phụ nữ quả anh, quả thật là đẹp trai đến chết người…”

“Tôi hủy đi khuôn mặt này được không?”

“Không được đâu! Đấy là cái thứ ngấm vào tận xương rồi…” Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hỏi anh: “Tóm lại là anh thích dạng phụ nữ như thế nào?”

“Đơn giản thôi, hoàn toàn không giống dạng phụ nữ như em.”

Sau khi dây dưa với A May, anh thường xuyên bị cô làm đầu đau như muốn nứt ra, lại không có cách nào hết, thế nên anh thỉnh thoảng cũng sẽ suy nghĩ, dạng phụ nữ anh muốn là cái dạng gì, sau đó trong đầu anh lởn vởn một dạng phụ nữ: “Cô ấy luôn luôn yên lặng nghe tôi nói, không bao giờ xen vào ý kiến gì, nhưng cô ấy biết tôi nghĩ gì, biết tôi muốn gì; cô ấy có thể có lý trí mà đối diện với hiện thực, kiên cường mà đối diện với khó khăn, cô ấy biết tự chăm sóc tốt bản thân, không để tôi lúc nào cũng phải lo lắng cho cô ấy; cô ấy sẽ không hỏi đi hỏi lại những câu hỏi mà đáp án đã rõ ràng; cô ấy sẽ không giống keo dán vạn năng dính bên người tôi suốt ngày, mà khi tôi nhớ cô ấy, tôi biết cô ấy đang ở đâu đó lặng lẽ chờ tôi…”

“Em đổi nghề nhé? Em có thể trở thành người phụ nữ như thế vì anh, anh có thể đừng không cần em…”

“Tôi chưa từng nói là không cần em, nếu như tôi nhớ không nhầm là em bỏ tôi…”

“Anh có đói bụng không? Em nấu cơm cho anh ăn!”

“A May, em lý trí chút đi…”

“Thần, nếu có một ngày em chết đi, anh có thể nhớ em hay không?”

“Em vừa mới hỏi tôi cái gì?”

“Anh có đói bụng không?”

“Đói bụng, nấu cho tôi một bát mỳ, mẹ kiếp, cả ngày nay tôi chưa ăn gì!”

Cô kiễng chân, cố gắng hôn hôn khuôn mặt anh: “Nếu như một ngày em chết đi, anh nhất định phải nhớ em đấy, em đi đầu thai kiếp khác sẽ quay về tìm anh.”

“Tôi xin em! Em tha cho tôi đi.”

“Kiếp này em yêu anh, kiếp sau em muốn lại yêu anh, đời đời kiếp kiếp em đều phải yêu anh!”

“Em chém tôi một dao để tôi chết luôn đi!”