Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 1: Kích bản thần thánh của Schrödinger




Hôm nay, nơi náo nhiệt nhất của thành phố B chắc chắn là sảnh yến tiệc của khách sạn lớn Hoàn Thành.

Phóng viên của các đài truyền hình, trang web lớn, những tay paparazzi thử chui vào nhưng không được, những chiếc máy ảnh với “nòng súng” dài ngắn muốn chụp hình tất cả những vị khách mời hôm nay để làm nội dung câu khách, ánh đèn chớp nhóa liên tục, âm thanh ồn ào của đám đông đạt đến cao trào mới hết lần này đến lần khác theo sự xuất hiện của từng vị khách.

Đây không phải là hôn lễ của một đại minh tinh với đại gia nào cả, cũng không phải sự viếng thăm của hoàng thân quốc thích một quốc gia nào đó.

Hôm nay là sinh nhật của Nhan Lạc.

Nơi này đang tổ chức party sinh nhật riêng tư của Nhan Lạc.

Đúng thế, chính là nữ minh tinh Nhan Lạc nổi tiếng rực rỡ nhờ vào “Kẻ trầm lặng”, con cưng của các thương hiệu quảng cáo lớn, có vô số người hâm mộ, độ “hot” bỏng tay.

Báo đài gần như có thể dùng từ bữa tiệc “nhan sắc” để hình dung những khách mời có mặt trong buổi tối hôm nay, là tâm điểm nóng của toàn mạng xã hội, những người có được thiệp mời để đến đây tối nay toàn là những nhân vật có máu mặt, mọi người hóa trang thành đủ các thể loại nhân vật khác nhau, siêu anh hùng, các cô gái theo trường phái retro hoặc quỷ hút máu, cô bé thỏ, vô cùng náo nhiệt, mới mẻ, thu hút ánh nhìn của mọi người!

Không khí ồn ào trong sảnh tiệc không thua kém gì bên ngoài, ánh đèn màu sắc rực rỡ nhảy múa theo đầu ngón tay của DJ nổi tiếng được đặc biệt mời đến, mỗi người đều hưởng thụ không khí, âm nhạc, vũ đạo và tiết tấu nơi này, càng chìm đắm trong niềm “vinh dự” được trở thành một phần trong bữa tiệc lộng lẫy đặc biệt này.

Chỉ có một người ngồi ở một bàn tiệc trong góc, đang căng thẳng không ngừng tìm kiếm trên điện thoại, chờ đợi tin tức.

Vẻ mặt của cô gần như có thể dùng từ “nặng nề” để hình dung, cố ý quay lưng lại với khu vực náo nhiệt trong sảnh tiệc, sốt ruột đưa tay quẹt trên màn hình điện thoại, đôi vai hơi nâng lên cao, thi thoảng cắn ngón tay, ly rượu cạnh tay cô đã cạn từ lâu do cô khát nước vì quá căng thẳng, nhưng cô không có thời gian đi lấy thêm ly nữa.

Âm thanh huyên náo sau lưng bỗng to hơn một chút, rồi giây sau, có người khẽ khàng ấn vào vai cô.

“A! Chị! Sao chị lại đến đây?”

Nhan Cửu giật bắn người, điện thoại trong tay suýt thì tuột xuống, quay lưng lại nhìn Nhan Lạc với nhan sắc tuyệt đối xinh đẹp hơn bất kỳ ai trong buổi tiệc, gương mặt cố nặn ra nụ cười, vội vàng nói.

“Cửu Cửu, em ở đây làm gì vậy? Không phải chị đã nói là tối nay sẽ cho em một niềm vui bất ngờ, giới thiệu Louis Dương cho em làm quen hay sao?”

Lúc Nhan Lạc nói, giọng cô hơi cất cao, hôm nay gương mặt cô có một niềm vui khó tả, lại thêm sắc đỏ hồng do chuếnh choáng say, thật đúng là khuynh quốc khuynh thành, Nhan Cửu ngắm gương mặt đó hơn hai mươi năm trời, quả là chưa bao giờ thấy chán.

“A chuyện đó hả, bây giờ em đang chờ một cuộc điện thoại quan trọng, chính là… chính là… chính là kịch bản mà trước đó em nộp đó! Đợi trả lời! Chắc sắp rồi, nghe điện thoại xong em sẽ tới chỗ chị ngay!”

Nhan Cửu nói xong thuận thế đẩy nhẹ Nhan Lạc sang bên kia, cô lập tức bị mọi người lôi kéo vào trung tâm sàn nhảy, vừa đi vừa quay đầu lại dặn dò Nhan Cửu:

“Được rồi, thế thì không vội, dù sao party mới bắt đầu chưa lâu, nhưng lát nữa em gọi điện xong phải tới chỗ chị ngay nhé, Gia Hành cũng sắp đến rồi.”

Nhan Cửu nghe đến tên thì sắc mặt tỏ ra thiếu tự nhiên trong một tích tắc, rồi cô vội vã gật đầu, lại nhìn điện thoại, màn hình sáng lên rồi!

Cuối cùng!

Cô bấm nghe máy, nhưng lại không phải là công ty chế tác hay công ty điện ảnh gì đó, mà là trợ lý Khải Văn của cô.

“Mẹ ơi! Cuối cùng cậu cũng gọi đến! Sao rồi? Tìm thấy chưa? Kịch bản đó của tôi có ở trong nhà hay trên bàn làm việc không?!” Nhan Cửu vô thức đưa tay che miệng, lại lách sang một bên, cuống quýt hỏi.

“Không có rồi bà cô của tôi ơi, trong nhà đã tìm qua một lượt, không có, công ty cũng tìm cho chị rồi, cũng không. Bây giờ em đang ở dưới khách sạn đây, ban nãy nhìn thấy xe của Tô tổng ở ngay đằng sau, làm sao bây giờ?”

Nhan Cửu vừa nghe thì trái tim trong tích tắc lạnh đi một nửa. Quả nhiên cô đã gửi nhầm kịch bản, khoan nói tới chuyện có thể lấy lại được kịch bản kia về hay không, người nhận được nó có nhận ra bí mật cô đã giấu kín bao năm trời hay chưa, mà quan trọng là hiện giờ cô phải đối mặt với người ấy sắp xuất hiện ở đây như thế nào???

Kịch bản của Schrödinger ư?

Trợ lý kia lao thẳng một đường đến trước mặt cô, vừa thổ hồng hộc vừa cố bình tĩnh lại, sau đó cuống quýt nhìn Nhan Cửu đã hóa thạch, nói:

“Lão đại à, ban nãy em đã lén hỏi trợ lý của Tô tổng, nói rằng anh ấy đã xem qua rồi, không hề nói có gì bất hợp lý mà?”

Xem… xem qua rồi?!

Strike 1 (đòn thứ 1)!

“Lão đại, rốt cuộc chị đã viết gì vậy? Nội dung kịch bản trước khi in ra em đã kiểm tra, chính là bản phải gửi mà, chị đọc qua, chú thích xong mới gửi, rốt cuộc là không đúng chỗ nào chứ?!”

Strike 2 (đòn thứ 2)!

Chỗ nào không đúng?

Không đúng chỗ nào cả!

Nhan Cửu không có mặt mũi nào mở miệng giải thích, cô phải nói thế nào với trợ lý Khải Văn đã giúp cô tìm bản thảo cả ngày rằng: ôi trời, không có gì là không đúng, chỉ là lúc tôi chú thích ở chương thứ 2 đếm từ dưới lên, vì lơ đãng mà đã viết tên Tô Gia Hành lên đó, còn vẽ một trái tim to tướng nữa.

Màu hồng dạ quang!

Tô viền!

Trái tim!

Nhan Cửu cảm thấy mối tình đơn phương che giấu từ thời thanh xuân kéo dài tới tận bây giờ có thể sẽ nhanh chóng kết thúc bởi hành động ngu muội của chính mình.

“Lão đại, lão đại, lão đại!”

Trợ lý thấy Nhan Cửu mãi không nói gì, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ đờ đẫn ngây ngốc đứng đó, nghĩ rằng không còn việc gì nữa, sau khi uống một ngụm nước lớn thì bỗng nhiên nghe âm thanh ồn ào của đám đông, mới vô thức nhìn sang bên đó, rồi thử dùng cách gọi hồn để gọi ý thức của Nhan Cửu đang chu du ngoài tám trăm dặm quay về.

“Tô tổng đến rồi!”

Nhan Cửu lúc này mới hoàn hồn, cho dù bao nhiêu người vây quanh, vẫn nhìn thấy anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tô Gia Hành, người anh trai bên nhà họ Tô hàng xóm, ân nhân của hai chị em nhà họ Nhan, nhân vật tài giỏi xuất chúng từ nhỏ đến lớn, đầu não kinh tế xuất sắc, tổng giám đốc của Hoàn Vũ, là…

Người mà Nhan Cửu yêu thầm bao năm trời…

Trong khoảnh khắc anh xuất hiện, mọi nghi vấn “rốt cuộc anh có xem chưa” trong tim cô bị đẩy lùi sang một bên, ánh mắt cô dính chặt vào người đàn ông ấy, không tài nào dịch chuyển một ly nào.

Sau đó thì có một suy nghĩ đã lỡ rồi thì mặc kệ luôn, anh biết thì biết thôi, dù sao…

Đang nghĩ tới đó thì ánh mắt của Tô Gia Hành nhìn xuyên qua đám đông chiếu thẳng tới cô, nội tâm Nhan Cửu lập tức đứng hình, vô thức cúi đầu xuống nhìn mặt đất, không dám ngẩng lên.

Trong lòng cứ cảm thấy hối hận: trốn tránh cái gì? Không biết có một câu gọi là giấu đầu hở đuôi sao?! Đang hậm hực chiến đấu với bản thân thì bỗng nghe thấy tiếng hoan hô của mọi người.

Tô Gia Hành lấy từ tay trợ lý một chiếc hộp dây chuyền, từ từ mở ra trước mặt Nhan Lạc, rồi theo những tiếng hoan hô đầy ngưỡng mộ, người nhạy bén sẽ lập tức nhận ra đây là sợi dây chuyền kim cương đã có mặt trong buổi đấu giá trang sức tư nhân của SF mấy hôm trước.

Nhan Cửu đứng từ xa, từ nụ cười kinh ngạc trên gương mặt Nhan Lạc và vẻ mặt vốn xưa nay ấm áp dịu dàng của Tô Gia Hành và cả ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, cô đã đọc được rất nhiều thứ.

Những người bạn có chút thân cận đang ở đây đều biết, Tô Gia Hành là chỗ dựa của Nhan Lạc, từ khi Nhan gia xảy ra chuyện, anh vẫn luôn chăm sóc cô và em gái cô đến bây giờ.

Biết rằng quan hệ của Tô Gia Hành và Nhan Lạc tuy đến nay vẫn chưa công khai xác nhận, nhưng người ta là thanh mai trúc mã, sớm muộn gì cũng có ngày Nhan Lạc sẽ trở thành “Tô phu nhân”.

Nhưng họ không biết, hôm đó khi Tô Gia Hành mua được sợi dây chuyền này, Nhan Cửu cũng có mặt ở đó, anh không hề mua sợi dây chuyền vì Nhan Lạc.

Đầu tư sẽ tăng cao, Tô công tử người ta chỉ là thích mà mua thôi, đã thích thì chẳng có gì là không thể.

Cô biết ngụ ý của nhà thiết kế phía sau cái tên “Giai Ngẫu” nghe rất hay kia, và cả lúc này đây, thâm ý của Tô Gia Hành khi bấy lâu nay không hề có hành động thực tế nào, nhưng lại chọn đúng ngày hôm nay để đem tặng cho Nhan Lạc.

Tròng mắt Nhan Cửu trong tích tắc đỏ hoe, nước mắt không thể kiềm chế mà rơi xuống, như một chuỗi trân châu, từng giọt từng giọt rơi tí tách, kéo theo cả vệt đen từ đường kẻ mắt, giống hệt một bà phù thủy, trông không đẹp tí nào.

Trái tim cô thật sự cảm thấy bị thứ gì đó đè nặng, hô hấp đứt quãng, dường như có thứ quan trọng nào đó đang dần vỡ tan.

Cho dù đây là kết quả mà cô đã sớm dự đoán được.

“Này này, lão đại, chị có cần phải cảm động đến thế không? Có phải cầu hôn đâu, một sợi dây chuyền đắt tiền thôi mà, Tô tổng cũng có phải là chưa từng tặng đâu.”

Trợ lý thấy nước mắt của Nhan Cửu càng lúc càng nhiều thì lập tức rút tờ giấy ra, nói với cô.

“Đương nhiên tôi… tôi cảm động rồi… cậu có biết là rất đắt rất đắt không? Tôi đang khóc… là vì biết đến bao giờ mới có người tặng dây chuyền đáng giá sáu con số cho tôi đây…”

Cô nhận ra sự thất thố của mình, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác rồi lau nước mắt, cô không hề ngốc, người đủ tư cách sánh vai của Tô Gia Hành là ai, cô rất rõ điều đó, bấy lâu nay Nhan Lạc chăm sóc cô rất chu đáo, hai chị em họ từ sau khi gia đình gặp sự cố đã dìu dắt nhau tới ngày hôm nay, Nhan Lạc được hạnh phúc thì đương nhiên cô sẽ vui hơn bất cứ ai khác.

Cô cũng biết Tô Gia Hành cuối cùng chắc chắn sẽ ở cạnh chị cô, cho dù bao năm qua anh không hề đáp lại tình yêu của Nhan Lạc, nhưng anh cũng chưa từng từ chối chìa tay ra giúp đỡ khi họ gặp khó khăn. Tuy anh cũng đối xử rất tốt với cô, nhưng cái tốt ấy vẫn là khác hẳn.

Tối nay, anh đã dùng hành động để đáp trả câu hỏi mà cô vốn không có cơ hội để hỏi.

“Giai Ngẫu” tặng giai nhân.

Cô, không phải là giai nhân của anh.

“Ai chà chà, chị chậm thôi, chậm thôi!”

Khải Văn dìu Nhan Cửu vì vui sướng mà uống say khướt về nhà mới của cô, để tiến hành party vòng 2.

Đám bạn thân của Nhan Cửu nhận được cú điện thoại của cô khi cô đã say khướt, nhưng vẫn rất nể mặt đến chúc mừng cô, niềm vui tân gia mà, mới còn trẻ mà đã trả tiền đặt cọc mua được nhà thì không nói tới làm gì, còn có một ý nghĩa đặc biệt khác.

Nhan Lạc và Tô Gia Hành tối nay chắc sẽ không tới, bữa tiệc của họ phải rất muộn mới kết thúc, Nhan Cửu uống rượu tây có chút không hợp “thủy thổ”, chắc do cô quê mùa, luôn cảm thấy rượu tây dù đắt mấy cũng không ngon bằng bia mua trong siêu thị.

“Kẻ trầm lặng” của cô ngoài đưa khiến chị cô nổi tiếng gần xa ra, còn đem lại rất nhiều lợi ích thực tế cho cô, gần đây cô vừa dọn đến nhà mới, trong nhà có những kệ tủ mua từ cửa hàng Thụy Sĩ vẫn chưa được bài trí, tuy vẫn không phải là một căn nhà hoàn thiện nhưng cô cũng xem như đã dựa vào chính mình để mua được một ngôi nhà.

Cũng coi như, đáng để chúc mừng.

Nhan Cửu tối nay quá vui sướng.

Bia uống hết chai này đến chai khác, cùng đám bạn bè cười nói rổn rảng, ăn uống thịnh soạn, vô cùng náo nhiệt, mấy tiếng đồng hồ sau, khoảng một giờ sáng, đám bạn cô mới lục tục cáo từ, còn những người thân thiết hơn thì uống say đến không biết trời đất, nằm lăn trên sofa ngủ.

Trong mắt trợ lý, Nhan Cửu đã say đến mức không tìm ra phương hướng.

Nhan Cửu hễ uống say là thích cười, trong đầu đã bị men rượu khống chế, lý trí đã sớm mơ hồ và bị bóp nát, chính cậu cũng hơi say, nằm trên sofa, thì thấy Nhan Cửu đang đứng thẳng trước cái thùng còn chưa dọn dẹp sắp xếp xong, lục tìm gì đó, lát sau lấy ra một chiếc hộp gỗ nho nhỏ được gói tỉ mỉ, chạy lại gần, như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi mới nên tìm người để khoe khoang vậy, lưỡi líu lại nói với cậu:

“Nhìn này! Đèn gửi máy bay từ Anh về đó! Phụ kiện của món quà mà người ta đặt đó, ha ha ha, cậu nói xem, cái thứ quỷ này mà lại đựng trong cái hộp gỗ cao cấp như vậy, tôi còn tưởng là dây chuyền kim cương cơ đấy! Ha ha ha!”

Trợ lý cũng quá buồn ngủ rồi, không dằn vặt nổi nữa nên gắng phụ họa mấy câu:

“Ha ha, đèn của lão đại bọn em lợi hại quá, trong đó viết gì thế? Đây là gì?”

Và sau đó, cậu ta lật người, tìm cái áo đắp lên người, rồi nghe Nhan Cửu rất nghiêm túc cầm tờ hướng dẫn tiếng Anh lên đọc, yếu ớt nói:

“Hình như… là cái bóng đèn!”

“Bóng đèn? Ồ? Bóng đèn Anh quốc hả? Vậy chị xem túi gói xem, hê hê, có dòng nào bảo là xin đừng ngậm vào miệng không?”

“Miệng? Bóng đèn?” Nhan Cửu lắc lắc đầu, muốn hai cái bóng đèn không ngừng nhập vào thành một trước mặt cô ngừng biến hóa.

“Phải rồi, chị không biết hả? Bóng đèn bỏ vào miệng là không lấy ra được đâu. Nên là…” trợ lý vừa nói, vừa buồn ngủ đến mức mí mắt dính chặt vào nhau, không mở ra nổi, ngoẹo đầu sang bên, giọng nói dần nhỏ lại…

Sau một lúc im lặng, cậu bỗng ý thức ra điều gì đó, lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Nhan Cửu.