Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 28: Tiếng ồn ào la hét ngoài phòng cấp cứu




“Cái này phải xem trọng, nhẹ thì chỉ bị rách da đầu, tụ máu hoặc chấn động não, nhưng nặng thì có thể chấn thương sọ não, gãy xương sọ.” Tiển Diên liếc nhìn phim chụp CT đầu của bệnh nhân, ngồi trong phòng khám khoa Ngoại thần kinh để viết phiếu, bệnh nhân là một cậu bé 14 tuổi, bên cạnh là mẹ cậu, họ nói tiếng địa phương khác vội vã cảm ơn bác sĩ, bệnh nhân khác chưa vào thì đã có tiếng gõ cửa.

Tiển Dên tưởng chưa gọi bệnh nhân tiếp theo mà đã tự vào thì định bảo ra ngoài đợi, lúc đó ngẩng lên thì thấy người đến là Triệu Tế Thành.

Cô ta không ngờ anh lại ỏ đây, ánh mắt thay đổi ngay, như bỗng nhiên có ánh sáng, giọng điệu cũng mềm dịu hẳn:

“Hử? Anh đến đây có việc gì thế?”

Triệu Tế Thành thấy cô ta vẫn còn bệnh nhân thì chỉ nói một câu là lấy đồ, trước khi cầm còn gọi điện cho chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh rằng anh đến lấy phim và phiếu chẩn đoán, sau đó định ra ngoài thì Tiển Diên đứng dậy, vừa định giữ anh lại nói thêm mấy câu thì mẹ cậu bé kia chỉ vào một dòng trên tờ phiếu màu vàng, nheo mắt hỏi:

“Bác sĩ à, cái này có thể được bảo hiểm y tế không?”

“Lúc chị nộp tiền thì hỏi nhân viên ở đó nhé.”

Tiển Diên thấy anh đi vội thì trong lòng có phần không vui, lẽ nào cô ta đúng là như mãnh thú hồng thủy ư? Lòng thầm khó chịu, nhất thời không muốn nói nhiều, mẹ của cậu bé nói lời cảm ơn rồi dẫn cậu bé ra ngoài. Tiền khám và thuốc men mấy ngàn tệ đối với họ mà nói cũng không phải là thoải mái dư dả gì, nếu được bảo hiểm y tế thì tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.

Lúc đợi thang máy, bà cầm tờ phiếu vàng kia đọc mà không hiểu tự trả một, tự trả hai, trả toàn bộ gì đó rốt cuộc là sao, bà muốn hỏi thăm trước rồi đi đóng tiền sau, ban nãy thấy bác sĩ kia có ngoại hình đáng yêu, lại là bác sĩ nữ, tưởng sẽ nói chuyện dễ nghe, ai ngờ thái độ lại lạnh lùng như vậy…

“Tự trả một là phí thuốc men loại A mà bảo hiểm y tế có thể hoàn trả, nếu là người tỉnh khác thì có thể đi theo hướng bảo hiểm y tế địa phương, cụ thể thì cô có thể hỏi nhân viên thu phí.”

Bà không ngờ lời giải đáp này lại đến từ bác sĩ trông lạnh như băng đang đứng bên cạnh, vội vã gật đầu cảm ơn.

Triệu Tế Thành vốn định nói thêm về hoàn trả bảo hiểm y tế, đối với bệnh nhân đang cần tìm hiểu thì những lời này không bao giờ là thừa thãi, nhưng lúc này điện thoại lại rung lên, anh liếc nhìn, là Nhan Cửu gọi, không nghĩ ngợi gì mà bắt máy ngay, giọng tuy lạnh nhưng lại có chút trêu ghẹo: “Ăn cơm với Đoàn Thanh xong rồi à? Có việc muốn tìm tôi hả?”

Người nhà bệnh nhân đứng cạnh tưởng là bạn gái anh thì nở nụ cười vẻ thấu hiểu, chợt trông thấy sắc mặt Triệu Tế Thay thay đổi, hàng lông mày rất đẹp nhướn lên, cau lại, giọng anh trầm hẳn xuống, rồi sao đó bình tĩnh hỏi:

“Từ từ nói, sao thế?”

……

Nhan Cửu cũng không biết mình lấy can đảm từ đâu, dường như là sự sắp đặt của vận mệnh khiến cô nhìn thấy đứa bé đó rồi thật sự không thể bỏ qua mà rời khỏi ngã tư này được.

Cô lập tức xuống xe, chạy về hướng ngã tư đó, vừa chạy vừa gọi 120, xung quanh cũng có những người qua đường ngó nghiêng, nhưng đa phần chỉ đứng nhìn từ xa, không dám lại gần.

Cửa trước của xe taxi không mở được, trời đã tối hẳn, túi khí trong xe đã bung ra, lại thêm biến dạng nên không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Nhan Cửu nghĩ đến đứa bé kia liền mở chức năng đèn pin của điện thoại chiếu vào bên trong, sợ đến hét lên, chân nhũn ra ngã ngồi xuống đất.

Chuyện này khiến những người qua đường vốn định chạy lại bỗng dừng bước, tối rồi, đường không đông lắm, chỉ có dòng xe qua lại, nhưng đa phần khi xe gặp đèn xanh đèn đỏ thì chỉ đi vòng qua chỗ này, nhiều nhất là lái chậm lại, gọi 120 chứ không ai dám dừng lại.

Cuối cùng vẫn có mấy người qua đường, các ông chú bà dì từ đằng xa chạy lại, đến chỗ chiếc taxi trước, nhìn thấy dáng vẻ của Nhan Cửu thì lắc đầu, có lẽ không cứu nổi nữa, sau đó vội chạy đến cứu chiếc xe đen kia, người vẫn còn nhúc nhích được.

Nhan Cửu mãi không đứng dậy nổi, đờ đẫn nhìn chiếc taxi đó, nhờ ánh đèn đường vàng vọt, cô nhìn thấy một người lớn ngồi ghế trước bị những mảnh vỡ của kính xe đâm xuyên qua người, một người nằm vật trên vô-lăng xe, đầu có một lỗ thủng rất lớn, máu chảy ồ ạt theo túi khí xuống dưới, nhuộm quả bóng trắng đó thành màu đỏ đáng sợ.

Ký ức của cô có một mảnh khuyết về cảnh tượng tai nạn xe bỗng chốc hòa vào làm một với cảnh trước mắt, gương mặt biến thành của bố mẹ cô, thế giới như chậm hẳn lại, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập và nhịp tim đập dữ dội của cô.

Bỗng nhiên…

Một bàn tay nho nhỏ ra sức đập cửa kính sau xe, nghe không rõ, để lại vết máu, sau đó không còn động tĩnh gì nữa. Nhan Cửu nhìn thấy bàn tay nhỏ đó, cô lập tức bị kéo ra khỏi nỗi hoảng sợ, vội vã bò dậy nhưng không thể mở được cửa sau, thế là cao giọng gọi:

“Bên này!! Có ai không!! Ghế sau có trẻ con!! Cô bé vẫn còn sống!!”

Chính cô không để ý, hòa cùng tiếng hét cầu cứu đó là nước mắt đang lăn dài.

……

Xe cấp cứu lao như bay đến trước cổng trung tâm cấp cứu, y tá bác sĩ đã sẵn sàng vào trận, giường lăn, xe cứu hộ, phòng cấp cứu để trống, bảo kho máu chuẩn bị.

Nhân viên cấp cứu nhảy từ trên xe xuống, kéo cáng cứu thương, nói: “Tai nạn xe, người đàn ông chết tại chỗ, người phụ nữ huyết áp cũng liên tục giảm, 40,50 thôi, không ổn lắm.”

Vẻ mặt Triệu Tế Thành rất nghiêm túc, đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, không chậm trễ một giây nào.

Ba bốn người gần như vừa chạy vừa đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu, cửa vừa đóng, rèm kéo lại, Nhan Cửu từ một chiếc xe màu bạc khác ôm đứa bé đi xuống.

Cô chân thành cảm ơn người chủ xe tốt bụng kia, rồi ôm đứa bé đi nhanh vào phòng cấp cứu, đứa trẻ không có gì đáng lo, chỉ bị thương ngoài da, gương mặt bị xước mấy chỗ, máu đang rỉ ra, Nhan Cửu mặc áo pull trắng, vốn đã bị ngã dính đầy bùn đất, bây giờ vì ôm đứa bé mà một bên đã dính máu đỏ tươi.

Y tá quầy khám bệnh đương nhiên nhận ra cô, mới thấy Nhan Cửu đã giật bắn người, vội vã chạy tới giúp xem đứa bé có bị nặng hay không, chỉ bị xước ngòa da, nên vội chạy đi lấy bông băng và thuốc sát trùng để xử lý vết thương.

Nhan Cửu lúc này mới thở phào, cánh tay mềm oặt rũ xuống, đang định chạy đến phòng cấp cứu xem cha mẹ đứa bé có hy vọng nào không thì bỗng vạt áo bị kéo chặt, cô quay lại nhìn, đôi mắt to đen của đứa trẻ trên gương mặt nhem nhuốc đang nhìn cô, sáng rỡ, dù bị thương nhưng cô bé không khóc cũng không quấy, giống như không hề đau đớn gì, chỉ kéo lấy Nhan Cửu và yếu ớt nói:

“Chị ơi, em sợ lắm, đừng bỏ em lại được không?”

Nhan Cửu bị lời nói của cô bé điểm huyệt tại chỗ, bất động, cô nhìn đứa bé như nhìn thấy chính cô năm nào, trái tim mềm yếu, chân cũng không bước đi nổi, cô liền quay hẳn lại, ôm lấy cô bé kia, xoa cái đầu trọc lóc của nó và nói:

“Ừ ừ, em yên tâm, chị không đi, chị tuyệt đối… sẽ không bỏ em lại một mình đâu.”

Bôi thuốc cho đứa bé xong, cô bế nó đến hàng ghế cạnh phòng cấp cứu, ngồi xuống chờ đợi.

Bỗng một đám người rầm rập chạy tới, xách túi chạy về phía phòng cấp cứu, bị bảo vệ chặn lại, Nhan Cửu còn tưởng là những người thân khác của đứa bé nên nhìn kỹ hơn, song lại nghe thấy họ hỏi về chủ xe Audi màu đen kia, một người đàn ông khác thì ngồi đó yên tĩnh chờ, không nói gì nhiều.

Mấy người đó đến cũng rất tốc hành, người phụ nữ đứng giữa còn không ngừng gọi điện thông báo cho những người khác biết, vừa gọi vừa mắng nhiếc khóc lóc.

“Đây có phải là họa từ trên trời rơi xuống không! Mẹ nó, cái tên gây họa đừng mơ chối bỏ trách nhiệm!”

“Lái xe không tuân thủ luật giao thông hả? Bây giờ anh ấy còn nằm trong đó, có giữ được cái chân hay không còn chưa rõ, nếu tàn phế cả đời thì thì sao? Trời ơi!”

“Bây giờ mổ và cả nằm viện ít thì cũng ba trăm ngàn tệ, cái tên tài xế taxi kia bận đi đầu thai hay sao mà lái nhanh như vậy chứ!?”

Nhan Cửu hiểu thì hiểu, dù sao cũng là tai họa giáng xuống, nhưng cô nghe mà thấy bực bội, mượn thế ôm lấy đầu cô bé để len lén bịt tai nó lại.

Bọn họ nói năng ồn ào rồi tự nhiên nội bộ lục đục, nói đến ba trăm ngàn tệ kia nhà ai ứng ra trước thì đúng là cãi mắng còn hơn đầu đường xó chợ, giọng người này to hơn người kia, từ đứa bé đi học kéo đến quyền chia tài sản của các trưởng bối, dẫn đến không ít người đều quay sang nhìn họ.

Nhan Cửu không muốn nghe họ cãi nhau nữa, đang định đưa cô bé đến nơi khác ngồi đợi thì đứa bé chớp đôi mắt to ngây thơ, níu lấy tay áo của Nhan Cửu, ngẩng mặt lên nói với một vẻ trong sáng mà những thứ dơ bẩn bên ngoài kia không thể ảnh hưởng tới được:

“Chị ơi, bố em đi đâu rồi?”

Nhan Cửu không biết trả lời thế nào, cô ừm một tiếng rồi suy tư, lại cảm thấy không tiện nói, ánh mắt liếc nhìn sang bên cạnh, không dám nhìn vào mắt cô bé rồi trả lời:

“Bố em đi nghỉ rồi.”

“Nghỉ ngơi thì tốt rồi, nghỉ là ngủ đúng không chị?” Đứa bé có lẽ không muốn ngồi nữa mà nhảy xuống khỏi ghế, hoạt bát lanh lợi, không hề giống bị bệnh chút nào.

Cô bé đá vào khoảng không, mũi chân di di trên mặt đất rồi nói: “Sau khi em bị bệnh thì đau lắm, lúc nào cũng không ngủ nổi, mà em không ngủ thì bố mẹ em cũng không ngủ được, mỗi sáng bố em dậy rất sớm, năm giờ là lái xe đi rồi, em hiếm khi thấy bố ngủ…”

Nhan Cửu biết cô bé đang nói gì, trước khi nhân viên y tế đưa mẹ cô bé lên xe, đã chú ý thấy bà ôm một đống thuốc và sổ khám bệnh của nó, và cả mấy bộ quần áo mang theo nữa. Bệnh án là của bệnh viện số 4, trước đó đứa bé từng ở khoa Ung bướu và khoa Huyết học.

Nhan Cửu chợt cảm thấy quá chân thực, cứ như cuộc sống gia đình của một bệnh nhi bị bệnh nặng đang hiển hiện trước mắt, nhưng bên kia càng cãi càng to, nghe thấy cuộc nói chuyện bên này thì hiểu ra tài xế lái taxi kia chính là cha của đứa bé đầu trọc này, họ đang tức vì không biết tìm ai bắt bồi thường đây!

“Hóa ra nãy giờ không biết, các người chính là người thân của gã gây tai nạn à?”

“Trước mặt trẻ con đừng nói nhiều!”

Nhan Cửu giận dữ đứng lên, xưa nay cô chưa từng to tiếng với ai bao giờ, nhưng lại không quan tâm trước mặt mình là một đám người giỏi cãi nhau hơn cô, tròng mắt cô đã đỏ hoe vì đứa bé kể chuyện vất vả của cha mẹ nó, lại thêm sự bùng nổ bất ngờ của cô quả là đã khiến bên kia nghẹn lời một lúc.

“Ha, một cô gái như cô, đâm phải người ta còn nói lý lẽ nữa hả?”

Nhan Cửu không muốn lý luận với họ trước mặt đứa bé, dù tối nay vì nguyên nhân gì mà khiến người cha đáng thương kia lại gấp gáp lái xe đến bệnh viện, thì cô cũng phải đưa cô bé này đến bác sĩ khoa Huyết học trước đã.

Nhưng cô vừa định đi thì bị kéo giật lại:

“Hả?! Cô muốn đi đâu? Tôi nói cô biết, cảnh sát sắp tới ngay rồi, mấy người đâm xe còn định chạy hả? Đừng có mơ!”

Nhan Cửu nhìn người đàn ông đang kéo vai cô bằng ánh mắt cực kỳ chán ghét, cô lườm anh ta một cái rồi gọi y tá Tiểu Vương lại, đặt tay đứa bé vào tay cô ấy rồi mỉm cười:

“Đưa cô bé đến chỗ bác sĩ Bạch khoa Huyết học nhé, cô bé biết đấy, rồi sắp xếp nhập viện, cảm ơn cô.”

Cô bé không muốn đi, lắc đầu nguầy nguậy, cùng lúc đó một người phụ nữ ăn diện nghe cô nói thế thì cười khinh bạc, bịt miệng như sợ người ta không biết cô ta đang cười, giọng the thé:

“Khoa Huyết học? Chẳng trách mà lái nhanh như thế, thôi bỏ đi, các người cũng đừng túm lấy gia đình người ta không buông nữa, nếu không phải do đứa bé này bị bệnh nặng, ai lại đêm hôm đi đến bệnh viện chứ, sống chết còn chưa rõ, thật xui xẻo.”

Câu này như gõ mạnh vào chiếc hộp ký ức của cô, làm nó từ trên đỉnh kệ sách mà cô đã tỉ mỉ cất giấu rơi xuống đất, nứt ra một đường cực kỳ tối tăm, không thể vá lại, dốc hết những ký ức đau thương bên trong ra ngoài.

“Nếu không vì em tan học muộn…”

“Nếu không vì họ đi đón em…”

“Nếu không vì em…”

“Chính là vì mày…”

“Nếu không phải mày…”

Hơi thở của Nhan Cửu dồn dập, lồ.ng ngực phập phồng dữ dội do cô gắng sức kiềm chế, tròng mắt cô càng lúc càng đỏ, cái vảy mọc ngược này rất đau, đâm vào nơi mềm yếu nhất của trái tim.

Sự phẫn nộ mãnh liệt ập tới, giống như ném kim loại natri vào nước, cô tiến lên một bước, chất vất người đàn bà đang cười khinh khỉnh kia:

“Cô! Cô nói cái gì hả???”

Ả đàn bà kia sợ hãi, không ngờ cô gái có ngoại hình ngoan hiền như mèo con kia lúc giận dữ lại đáng sợ như vậy, ả lùi ra sau một bước, khoác cánh tay gã đàn ông của mình rồi tru tréo:

“Nói cái gì chứ?! Nói sai hả? Có trách thì trách con bé kia mạng không tốt thôi! Liên lụy người nhà mình thì thôi, người nhà tôi còn vô tội hơn đây này!”

Gã đàn ông muốn lấy thể diện trước mặt ả phụ nữ, lại có bao nhiêu người thân họ hàng ở đây, hai người họ ở bên nhau đã khiến các bậc bô lão phản đối gã ta càng không muốn để cô ta phải chịu thiệt thòi rồi bị đám người này cười nhạo sau lưng, nghĩ thế nên sắc mặt liền trở nên nham hiểm, quát Nhan Cửu:

“Cái con nhỏ này làm gì thế hả? Làm sai còn ngang ngược à? Mày thiếu giáo dục hả?”

Nói xong giơ tay lên định đẩy Nhan Cửu.

Trong lúc tức giận, cô không ngờ đối phương lại ra tay, không kịp tránh né, đành nhắm nghiền mắt theo bản năng…

Nhưng cơn đau không xảy ra như cô đoán, theo một cơn gió thốc tới là tiếng hít vào của những kẻ xung quanh, hòa cùng tiếng gào thét kêu đau của gã đàn ông kia, cô chậm rãi mở mắt ra.

Triệu Tế Thành mới từ phòng cấp cứu đi ra, vạt áo blouse trắng còn dính vết máu do bất cẩn, mái tóc cũng rối tung xõa trước trán do bận rộn cấp cứu, một tay anh cầm phiếu khám của bệnh nhân, tay kia khóa cổ tay gã đàn ông, vặn tay anh ta ra sau lưng, sau đó lạnh lùng quét mắt nhìn một lượt, xung quanh im phăng phắc, chỉ còn tiếng kêu la không ngớt của gã đàn ông kia.

Anh buông cánh tay gã ra, người đàn ông liền loạng choạng đè lên người ả đàn bà đứng núp sau lưng gã, kêu trời la đất mấy tiếng, đang định buột miệng chửi bới thì bị vẻ ngoài vẻ lạnh như băng của Triệu Tế Thành làm cho chấn động, im miệng.

Anh thong thả kéo Nhan Cửu vẫn còn đứng đờ ra sau lưng mình, lặng lẽ đứng chắn trước mặt cô, mở bệnh án ra, sau đó đôi mắt sáng như sao bực bội nhìn gã đàn ông kia, giọng nói trầm trầm bình thản như con tàu trôi trên biển nhưng có một cảm giác áp bức kỳ lạ:

“Chỗ này không phải nơi mà anh có thể làm càn.”