Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 3-2




Tùy Hi khụt khịt, trong tầm mắt mơ hồ có cái gì bày ở trước mắt, cô cúi đầu lau sạch nước mắt, nhìn lại, trong tầm mắt có rất nhiều viên kẹo xinh xắn xếp thẳng tắp, cô hít hít mũi, nghi hoặc ghé mắt.

Một bàn tay điều khiển tay lái, Quý Cảnh Thâm tranh thủ nhìn cô một cái, lòng bàn tay nhẹ nhàng quơ quơ: “Cho con.”

Tùy Hi nhìn hắn, rồi lại nhìn kẹo trong tay hắn, duỗi tay nhận lấy. Cuối cùng vẫn là con nít, đối với loại kẹo ngọt ngào này thật không có sức kháng cự, cô lột một viên nhét vào trong miệng: “Cảm ơn chú út.”

Hương vị dâu tây lan tỏa khắp đầu lưỡi, Tùy Hi nhìn chằm chằm kẹo trong tay, tò mò suy đoán mỗi màu sẽ là vị gì, tạm thời quên mất đau khổ.

Quý Cảnh Thâm thấy cô không khóc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không muốn truy hỏi nguyên nhân cô khóc, nên hết sức chăm chú nhìn đường bên phải, rồi thừa dịp rẽ sang cầu vượt.

Theo thời gian trôi đi, xe cách sân bay càng lúc càng gần, Quý Cảnh Thâm nhớ tới một việc, hỏi Tùy Hi: “Con có nhớ số điện thoại của ba con không?”

“Nhớ.”

Hắn gật đầu, lấy điện thoại từ túi quần ra, lướt mở màn hình bấm số, để Tùy Hi đọc dãy số, sau đó nhấn gọi rồi đưa điện thoại sang bên cạnh.

“Hỏi ba con đang ở chỗ nào của sân bay, sau đó nói với ông ấy trước tiên đừng vào cửa kiểm tra an ninh, ở phòng khách chờ một chút.”

“Dạ.”

Đợi một chút đầu dây bên kia mới kết nối, Tùy Hi hoàn toàn không chờ đối phương mở miệng, gấp gáp kêu ba ba.

Tùy Hạc vừa mới đổi xong thẻ lên máy bay, nghe thấy giọng nói mềm mại của con gái, không dám tin mang điện thoại đang cầm ở bên tai xuống nhìn nhìn, thấy dãy số xa lạ, hắn hoài nghi: “Hi Hi?”

“Là con, ba ba.” Tùy Hi nắm chặt di động, mang lời của Quý Cảnh Thâm vừa nói với cô thuật lại với Tùy Hạc, khi nghe lời dài dòng Tùy Hạc im lặng rồi sau đó bất đắc dĩ nói, cô cong lên khóe miệng, vui mừng đến nỗi chân mày khóe mắt đều sáng lên.

Nói được, lát nữa sẽ gặp, Tùy Hi cúp điện thoại, mang điện thoại trả lại cho Quý Cảnh Thâm, lẳng lặng chờ đợi.

Dừng xe xong, hai người đi thang máy lên lầu, Quý Cảnh Thâm rất quen thuộc với nơi này, chỉ trong chốc lát đã dẫn Tùy Hi tìm được Tùy Hạc.

Trước mắt là hai cha con đang ôm nhau nói chuyện, Quý Cảnh Thâm lui về phía sau vài bước, nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi rồi nhắm mắt chờ đợi.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, Quý Cảnh Thâm nghe thấy Tùy Hi gọi mình, hắn mở mắt ra, có lẽ cô bé trước mắt đã khóc đến chóp mũi và khóe mắt đều đỏ lên: “Nói xong rồi?”

Tùy Hi e hèm: “Ba đã đi vào rồi.” Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung câu: “Cảm ơn chú út.”

Tuy rằng ba đã đi, cô vẫn cảm thấy đau khổ như cũ, nhưng gặp mặt rồi nói rất nhiều chuyện, giống như là trộm được một cơ hội của trời cao, nhớ lại vẫn thấy thỏa mãn.

Quý Cảnh Thâm đứng lên, dẫn cô qua đường, nhàn nhạt nói: “Không cần khách sáo.”

Từ hôm đó trở đi, dường như hai người đã thân thiết hơn nhiều, thỉnh thoảng Tùy Hi rời giường đi học sẽ nhìn thấy hắn chạy bộ buổi sáng ở hẻm nhỏ, có điều sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, Tùy Hi không rảnh phân tâm, chuyên tâm học hành, mãi đến khi biết được điểm thành tích học tập mới thả lỏng một chút.

Mỗi tuần vào chiều thứ tư đều có một tiết thể dục, mọi người tập thành một khối rồi rèn luyện sau đó giải tán ra tự hoạt động, Tùy Hi và Quý Luật ngồi song song trên thanh xà kép, phát ngốc trên đầu có cái gì đó phun ra khói trắng, vài tiếng lục tục hưng phấn “Nhìn kìa, máy bay.” Ở bên tai cô vang lên, cô cũng ngẩng đầu nhìn xem, đúng lúc nhìn thấy máy bay từ từ biến mất.

Quý Luật và cô đều cùng nhau chờ máy bay bay đi, bỗng dưng thở dài, buồn bực không vui.

Tùy Hi nhìn hắn: “Cậu làm sao vậy?”

“Đang nghĩ đến chú út của tớ, không biết chú ấy về trường học chưa? Có chút nhớ chú.”

Tùy Hi không biết tình cảm giữa Quý Luật và Quý Cảnh Thâm nên không có đáp lại.

Tiếp theo là tiết toán, sau khi tan lớp Tùy Hi đứng dậy thu bài tập của cả lớp, thu đủ rồi mang đến văn phòng. Gõ cửa nhẹ nhàng, nghe tiếng trả lời Tùy Hi mới mở cửa đi vào, trong văn phòng tạm thời có một thầy giáo dạy toán, cô mang chồng bài tập thật dày để xuống, trước khi đi, đột nhiên trong đầu xẹt qua năm chữ Pennsylvania này.

Trường học của chú út.

Cô thật sự chưa từng nghe nói qua, nên cảm thấy rất hiếu kỳ.

Thầy giáo dạy toán thấy cô chưa đi, ôn nhu hỏi cô có chuyện gì. Tùy Hi ngẩng mặt, chần chờ: “Lão sư, thầy biết…. Pennsylvania không?”

Thầy giáo dạy toán không ngờ tới cô sẽ hỏi cái vấn đề này, cười nhỏ: “Đương nhiên biết, trường cao đẳng nổi danh thế giới.”

“Rất tốt rất tốt?”

“Ừ, rất tốt rất tốt,” Thầy dạy toán ngừng vài giây, “Sao tự nhiên lại hỏi cái này, Hi Hi muốn thi? Bây giờ con mới tiểu học, không vội, xây dựng nền tảng rồi sau này chắc chắn có thể thi đậu.”

Tùy Hi bị hiểu lầm, cũng không muốn giải thích, gật đầu lung tung rồi rời khỏi văn phòng, cô chậm rãi đi về phòng học, nhớ tới câu nói nổi danh thể giới còn có câu rất tốt rất tốt kia của thầy dạy toán, một loại cảm giác mang tên sùng bái lặng yên xuất hiện.

Trong nháy mắt đã đến trung tuần tháng mười hai, giờ nghỉ trưa, giáo viên chủ nhiệm bước vào phòng học, tuyên bố thứ sáu tuần này tan học sẽ họp phụ huynh, yêu cầu ba hoặc mẹ của học sinh phải tham dự, trong lúc nhất thời có người vui vẻ có người bi thương, Tùy Hi nghiêm mặt ngồi, đã có dự cảm.

Quả nhiên, sau khi giáo viên chủ nhiệm tuyên bố xong liếc mắt nhìn Tùy Hi một cái, bảo cô đi đến văn phòng. Tùy Hi cắn chặt môi dưới, cúi thấp đầu đi theo.

“Hi Hi, lão sư muốn nói chuyện với con, con cũng biết, lần này vẫn là bà nội tới tham dự sao?”

Chủ nhiệm ba năm, mỗi lần họp phụ huynh, nhà người khác đều là cha mẹ tới tham dự, chỉ có Tùy Hi là bà nội đến tham dự, cô giáo thật sự không hiểu cha mẹ đâu? Chẳng lẽ không quan tâm đến tình hình học tập của con gái chút nào sao? Nếu không phải vậy thì tại sao chưa bao giờ tới?

Tùy Hi cúi đầu, hai tay buông xuống bên người gắt gao nắm chặt, không nói chuyện.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn phản ứng của cô trong lòng đại khái cũng có đáp án: “Lão sư không phải nhất định muốn gặp cha mẹ con, chỉ là những tình hình học tập này, vẫn nên cùng cha mẹ trao đổi sẽ tốt hơn có phải hay không? Nếu lần này vẫn là bà nội của con đến……”

Lời còn chưa dứt, Tùy Hi ở trước mặt đã ngẩng đầu lên, giọng nói giáo viên chủ nhiệm ngẹn lại.

“Lão sư, lần này mẹ con sẽ đến, con đảm bảo với người.”

“Sao lại nghiêm túc như vậy, đừng sợ, bà nội con đến cũng không sao……”

“Không phải……” Tùy Hi dùng sức lắc đầu, thật ra tối hôm kia nhận được tin đầu tháng sau mẹ sẽ trở về, sau đó lại nhận được tin mẹ sẽ về nhà sớm hơn mấy ngày, cô sẽ nói tốt tốt với mẹ một chút, để lần này mẹ sớm đến tham dự buổi họp phụ huynh.

Nếu Tùy Hi đã chắc chắn như vậy, giáo viên chủ nhiệm cũng không còn gì để nói, nên để Tùy Hi trở về.