Sơn Hà Biểu Lý

Quyển 2 - Chương 48




Chân người hiếm đến, vách núi cheo leo.

Nơi này không có bậc đá, đương nhiên càng không thể có cáp treo, chỗ bớt dốc còn đi được vài bước, đến chỗ hiểm trở thì phải tay không cắm dao găm vào khe đá, mới có thể dùng cả tay lẫn chân mà trèo lên.

Vì thế mà Chử Hoàn càng không tài nào lý giải cách nghĩ của mấy kẻ thích leo núi, bất luận thế nào anh cũng không thể hiểu nổi sự yêu thích với môn vận động như liều mạng này.

Nam Sơn nghe anh bình luận vậy, vội hỏi: “Thế trước kia anh thích làm những gì?”

Chử Hoàn cẩn thận nhớ lại, phát hiện chui ra trước hết trong đầu, một là “ở nhà chơi điện tử”, một là “nằm dài xem ti vi”, tựa hồ cái nào nói ra cũng không được hay lắm, bèn gia công tí chút, hàm súc đáp: “Kiểm tra lỗ hổng lập trình, quan tâm tác phẩm văn nghệ phản ánh các vấn đề xã hội phức tạp như phim ảnh.”

Viên Bình suýt nữa rớt luôn xuống vách núi vì cười.

Họ không có lấy nửa phương tiện leo núi, hoàn toàn là cách leo chuẩn bị ngã chết bất cứ lúc nào, thế nhưng vẫn có tâm trạng thi thoảng tán gẫu đôi câu, đủ thấy vách đá cũng chẳng khó trèo lắm – bởi vì ngọn núi này rất sạch sẽ.

Đừng nói đám quái thú khổng lồ ăn tươi nuốt sống kia, dọc đường ngay cả sinh vật nhỏ hoang dã bình thường cơ hồ cũng không gặp mấy con, rắn và thằn lằn trong bụi cỏ rất khó tìm, chỉ thỉnh thoảng có vài con sâu đần độn bò qua, người đến cũng chẳng biết đường trốn, không cẩn thận là đạp chết luôn.

Điều này chứng minh quyết định của Nam Sơn là không sai, càng yên tĩnh thì nguy hiểm ẩn giấu trong đó sẽ càng khó đối phó hơn.

Lưng chừng núi có một sơn động nhỏ tự nhiên, họ nghỉ tạm bên trong một chút, Viên Bình mở hành lý chia lương khô, Chử Hoàn chọn chọn lựa lựa chán chê mới cầm một mẩu, Viên Bình liền nhìn thấy mặt kính đồng hồ đã nứt chằng nứt ngang như mạng nhện trên cổ tay anh ta.

Viên Bình: “Vứt cho lẹ đi.”

Mặt đồng hồ bình thường là thủy tinh ngọc thạch, chịu được ma sát nhưng không chịu được va chạm, chống nước không chống nổi quái vật. Chử Hoàn mấy bữa nay bận chạy trốn dưỡng thương rồi lại yêu đương, hiện giờ mới chú ý tới vết va chạm như mạng nhện bên trên. Vừa nghĩ đến thứ này tốn hết hai tháng tiền lương, anh lập tức xót ruột vô cùng, tiếc thay xót ruột cũng chẳng ích chi – cái mặt đồng hồ đó đã xong phim rồi, trên lớp kim loại đầy những vết nứt lớn bé, trừ bộ máy tự động còn đang máy móc chạy, cơ bản đã không còn hi vọng cứu vãn.

Chử Hoàn tháo đồng hồ liệng đi, thở dài, ngắm nghía vẻ ngoài của mình, cảm thấy mình đã triệt để từ một tinh anh dỏm biến thành dã nhân thật rồi. Anh bèn dứt khoát chỉnh kính thành kiểu ống nhòm, gỡ ra ném cho Nam Sơn, trên người thoáng cái tháo hết những thứ dư thừa, phảng phất quay về là đứa trẻ hoang dại trong khoảnh sân rộng nghịch bùn không hề kiêng dè rất nhiều năm trước.

Món bánh khô có mùi vị khủng khiếp vô cùng, khiến vị giác hết sức khổ sở, Viên Bình mới cắn một miếng, đã tự nhiên sinh ra nỗi kích động muốn đánh trống kêu oan.

Mấy ngày liên tục, Viên Bình thực sự đã chịu đủ tay nghề nấu ăn của Người Thủ Sơn, bánh khô cong queo khó nuốt chưa từng thấy, chắc ngay cả lương khô cũng có thể khinh bỉ nó, đúng thật là không dở vì quá dở.

Tiểu Phương liếc trộm vẻ mặt hắn, cười hì hì nói: “Anh lấy không phải bánh do Xuân Thiên làm, khó nuốt chứ? Xuân Thiên nhà tôi tay nghề vẫn giỏi nhất.”

Chị Xuân Thiên hơi thuận tay trái, cho nên hình dạng bánh chị ta làm sẽ có một chút khác biệt rất nhỏ, điểm này Tiểu Phương biết rõ, Chử Hoàn cũng đã nhận ra từ sớm, nhưng cả hai đều hẹp hòi giữ trong bụng chứ không nói ra.

Chử Hoàn bẻ đôi mẩu bánh trên tay, quay đầu đút cho Nam Sơn, còn chớp chớp mắt với cậu nữa chứ.

Viên Bình vẫn chẳng thèm ăn nổi, trong mắt hắn thì bánh ai làm cũng khó nuốt cả, cái gọi là “tay nghề giỏi” của Người Thủ Sơn chắc cũng là trình độ khủng bố trong cách nấu “độc phẩm”(1) sơ cấp hơn mà thôi, hắn ủi xìu phàn nàn: “Tôi muốn ăn thịt nướng.”

Đại Sơn: “Chẳng phải mới ăn hôm qua à?”

“Ôi,” Viên Bình khoát tay, “Tên nhóc ngốc này, đúng là nhà quê mà! Chỉ cạo lông rửa sơ rồi đốt trên lửa đến đen sì mà cũng xứng gọi là thịt nướng sao?”

Nói đến đây, hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, giống như bị hiện thực tàn nhẫn giày xéo đến không đường trốn tránh, đành phải ăn bánh vẽ cho đỡ đói, miêu tả như thật: “Thịt nướng không thể trực tiếp dùng lửa, mà phải kiếm một cái ‘vỉ’, chú mày biết ‘vỉ’ là cái gì không? Chính là một cái đĩa sắt to, ghép từ nhiều que sắt, giữa có khe hở, bỏ than bên dưới, than đốt nóng rồi thì bôi dầu trên vỉ, sau đó cắt thịt thành lát, càng tươi càng ngon, càng mỏng càng tốt – trước đó ướp gia vị cho ngấm, bỏ lên vỉ, ‘xèo’ một tiếng…”

Viên Bình liếm môi, Đại Sơn và Tiểu Phương theo lời hắn miêu tả, nhất tề ngửa đầu nuốt nước miếng cái ực.

Viên Bình vừa YY vừa cắn một miếng bánh bột chưa lên men dở chín dở sống, khuôn mặt dữ tợn mà nuốt xuống: “Sau đó trải rau củ trên thịt, sẵn nước thịt và mỡ, cùng nướng chín, gắp ra chấm tương, kẹp vào bánh, đương nhiên không phải loại bánh này, vỏ phải xốp, chiên phải vàng óng giòn tan, phải một miếng… chu choa!”

Hắn lắc đầu, nước miếng chảy thành dòng sông.

Chử Hoàn chẳng hề rung rinh, tâm chí kiên định ăn sạch sẽ món bánh bằng tinh bột chất lượng kém trong tay, không bị ảnh hưởng chút nào, còn thủng thỉnh mượn gió đông của Viên Bình, tranh thủ nịnh bợ từng giây từng phút, quay đầu nói với Nam Sơn: “Cậu muốn ăn không? Tôi cũng biết làm đấy.”

Nam Sơn đang nghe đến mê mẩn, chợt nghe thấy câu nói leo này, tức khắc giật nảy mình: “Anh biết cái gì?”

“Cái gì cũng biết,” Chử Hoàn khoác lác chẳng thấy ngượng, “Que sắt làm vỉ, cắt miếng nướng thịt, làm nước chấm – Đúng rồi, ngày trước tôi còn đi theo một đại sư phụ làm món ăn Hoài Dương học nghề hai tháng đấy, chiên xào hầm nướng chưng luộc, món nào tôi cũng chơi được nhé.”

Viên Bình: “Ê người anh em, chém gió cũng nên nháp sơ chứ.”

Tiểu Phương cũng rất đỗi không tin, ngạc nhiên hỏi: “Vậy anh ở trong tộc lâu như thế, sao chưa bao giờ thấy nấu nướng?”

Chử Hoàn rụt rè mỉm cười, nhìn Nam Sơn một cái, ẩn ý nói: “Chỉ có một mình tôi, ăn đại vài miếng là được, lười nấu lắm, nấu ra cho ai ăn đây?”

Tiểu Phương nghe huyền âm biết nhã ý, hết sức nể mặt, không tiếc rẻ bày tỏ sự tán thán, sau đó xoa tay hỏi: “Hảo tiện nhân, anh còn biết làm gì nữa?”

“Biết nhiều lắm.” Chử Hoàn chẳng biết lấy từ đâu ra một khúc gỗ, dùng con dao nhỏ – còn là rất nhiều ngày sau khi hoa uổng tử bị dẹp Nam Sơn mới nhặt từ dưới sông lên cho anh.

Dao không phải dao khắc, gỗ cũng chỉ là một khúc gỗ mục bình thường, nhưng người cầm dao rất khéo tay, gọt vài phát đã ra một con heo be bé tròn quay, trông rất được.

Chử Hoàn: “Vẽ cũng biết chút chút, các môn thủ công biết sơ sơ, biết dán mấy con khỉ lông đơn giản, còn biết lấy động cơ đồ chơi lắp thành cái ô tô nhỏ – điều khiển từ xa, tự chạy được.”

Anh lúc nhỏ quả thật cũng ham chơi, hứng thú rất nhiều, nhưng sau đó dần dần chẳng còn hưng trí, liền gác lại tất cả.

Người Thủ Sơn chưa bao giờ nghe nói về hoạt động giải trí phong phú như vậy, nhất tề ngạc nhiên và thán phục.

Chỉ mình Viên Bình bị lấn lướt là ghen tị: “Thôi đủ rồi, nói mày béo, mày còn thở hổn hển.”

Chử Hoàn hoàn toàn phớt lờ hắn, khoét hai cái lỗ mũi cho con heo, đoạn đưa cho Nam Sơn: “Chờ chúng ta trở về, cậu muốn ăn gì thì cứ nói, tôi đều có thể nghĩ cách làm cho cậu.”

Chử Hoàn y như con khổng tước đực miễn phí xòe đuôi phả ra mùi khai, Viên Bình vốn theo thói quen muốn ganh đua cao thấp, song nhìn đám đàn ông con trai cao to đen hôi xung quanh này, lại không biết phải ganh cho ai xem.

Giống như một đối thủ đánh quyền anh lâu năm, còn chưa kịp phân ra cao thấp, thì người ta đã chẳng báo tiếng nào mà đổi nghề đi đánh bóng bàn mất tiêu, khiến hắn chẳng biết nên làm sao, đành phải ra sức hắt nước lạnh.

Viên Bình: “Cái điệu bộ ‘theo anh, về sau em không đói được đâu’ của mày, đặc biệt giống thể tổng hợp của địa chủ ngày xưa với đầu bếp thời nay đó.”

Phàm là khổng tước xòe đuôi, tất nhiên chẳng còn biết nhục là gì, Chử Hoàn nghe hắn xỉ vả cũng không hề đỏ mặt, trực tiếp mượn dùng luôn mấy lời của Viên Bình, nói với Nam Sơn: “Đi theo tôi rồi, về sau cậu không đói được đâu. Nếu mai kia chúng ta có thể nghĩ cách vượt qua biên giới, tôi sẽ bán cả căn nhà nát của ông Chử Ái Quốc lẫn nhà của tôi, đổi một căn có cái bếp thật to, trên tường treo một trăm lẻ tám loại thực đơn, cổ kim nội ngoại, Lỗ Xuyên Việt Mân, tranh thủ sớm ngày chăm cho cậu tròn vo, để khỏi bị mấy cô bé xinh xắn trẻ trung thương nhớ.”

Anh ta nói quá rõ, Đại Sơn và Tiểu Phương muốn làm bộ không hiểu cũng không được, Nam Sơn ngồi bên nghe vậy lại chỉ cười.

“A, đúng, tôi còn nhiều ưu điểm lắm – ví dụ như tôi thích ở nhà, mỗi tối nhất định về ăn cơm, rảnh rỗi không bao giờ lêu lổng ngoài đường, làm việc chăm chỉ, ăn không nhiều, tốt tính dễ trao đổi, ngủ không nghiến răng không ngáy cũng không giành chăn luôn, ở nhà hay đi du lịch đều rất thuận tiện và thực dụng.”

Chử Hoàn nói đến đây thì dừng một chút, khi anh ta cố hết sức chào hàng mình, trông càng có vẻ rất tự thỏa mãn, trên mặt không còn kính che chắn, bỗng nhiên có vẻ thiếu vài phần chững chạc, đuôi mắt cong lên, thành hai lưỡi câu be bé, giống như điểm thêm hoa đào vậy.

“Các vị xem, tôi có tốt không?” Chử Hoàn nhìn lướt một vòng qua Đại Sơn và Tiểu Phương, giống như cần một người làm chứng.

Tiểu Phương và Đại Sơn liếc nhau, đều ngượng ngùng cười “hề hề”, chỉ có đương sự chẳng biết xấu hổ, nhìn thấy tình cảnh này, còn thuận thế đưa ra yêu cầu: “Vậy về sau nếu tôi ôm hôn tộc trưởng của các vị, phiền mọi người đừng ngạc nhiên thái quá, được không?”

Tiểu Phương rốt cuộc không nhịn được đưa ra ý kiến với Nam Sơn: “Tộc trưởng, cậu nói một tiếng đi chứ, có còn là đàn ông không vậy!”

Nam Sơn lòng dạ rộng rãi mỉm cười nói: “Không sao.”

Chử Hoàn không nhịn được càng đắc chí hơn, dáng vẻ này thật sự quá dễ gây thù chuốc oán, thế là Tiểu Phương với Đại Sơn dưới sự dẫn dắt và hiệu triệu của Viên Bình, cùng nhau nhào tới tẩn anh ta một trận, rồi cả bọn nhanh chóng đánh nhau loạn xạ trong sơn động không to.

Chử Hoàn vừa mới đẩy Viên Bình ra, đang đè Đại Sơn lên tường, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện lao xao, nụ cười chưa thu lại, anh tùy ý ngẩng đầu lên: “Hửm? Nói gì cơ?”

Mấy người khác nhất thời đều im lặng.

Đại Sơn nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

Chử Hoàn lập tức nhận thấy bất thường, liền hơi nghiêng đầu, nghe thấy tiếng trò chuyện như nói mớ, không rõ nội dung, nhưng hình như không phải là một người độc thoại.

Nam Sơn vặn mặt anh lại: “Anh nghe thấy cái gì?”

Âm thanh ấy như điện thoại reo, tốc độ nhanh và dồn dập, rất lộn xộn, song Chử Hoàn cảm giác được… họ dường như đang hò hét cái gì.

Ai? Đang nói gì?

Chử Hoàn chậm rãi giơ tay bịt kín tai mình, nhưng âm thanh ấy giống như không phải thông qua tai, mà là tiến thẳng vào đầu anh vậy.

Chử Hoàn hơi thất thần, lảo đảo đứng dậy, đầu vai đụng trúng người Nam Sơn, Nam Sơn giữ vai anh lại: “Chử Hoàn!”

Tiếng Nam Sơn lẫn vào vô số tiếng xì xào bàn tán, Chử Hoàn chỉ có thể miễn cưỡng thông qua khẩu hình để hiểu.

Viên Bình chợt cao giọng hét lớn một tiếng vào tai anh: “Chử Hoàn!”

Chử Hoàn vội né đi, bị hắn hét khiến màng tai rung lên, những tiếng nói chuyện dày đặc đó chợt tan thành mây khói. Chử Hoàn bịt tai đẩy mặt Viên Bình đi, chỉ hướng chính Nam: “Bên kia… hình như có âm thanh.”

Mấy người họ tức khắc không còn tâm trạng đùa giỡn, thu xếp hành trang rồi lại nhanh chóng khởi hành chạy tới đỉnh núi.

Càng gần đỉnh núi thì nhiệt độ càng thấp, đến cuối cùng, không khí thở ra phảng phất đều bốc sương trắng, mông lung một dải, gió lạnh thổi qua da dẻ để trần, ngay cả Người Thủ Sơn không sợ lạnh cũng dần dần không chịu nổi.

Trên đá đóng một lớp băng mỏng, càng lúc càng trơn trượt khó đi, mà thực vật trong kẽ đá lại vẫn xanh um tươi tốt, xanh đến hơi quỷ dị.

Nam Sơn lên đỉnh núi đầu tiên, trèo lên tảng đá cao nhất, vốn nên kéo người phía sau, song cậu đảo ánh mắt qua vùng dưới chân núi, lập tức liền sững lại.

Chử Hoàn không hiểu lắm mà đi theo bóng lưng cậu: “Sao…”

Tiếng anh nói đột nhiên ngắt ngang.

Chỉ thấy dưới chân núi gió nước loáng thoáng, bóng cây lắc lư, tất thảy dường như không có bất cứ vấn đề gì, ngoại trừ không có ánh sáng.

Cả thế giới tựa hồ lấy một chỗ dưới chân núi làm ranh giới, một bên được ánh dương giữa trưa chiếu rọi, bên kia lại chẳng có cái gì hết.

Từ trên cao nhìn xuống, giống như thế giới bên kia bị tắt đèn, cánh rừng ngút ngàn không hề lay động, con sông vốn nên chảy xiết phảng phất đóng băng, không có động vật, cũng chẳng có gió…

Giống như một… bức tranh sơn thủy u ám bị đóng đinh trên tường vậy.

Chử Hoàn nghe thấy tiếng Tiểu Phương vang lên sau lưng, trong giọng nói của tay Khỉ Lông Hung Mãnh này phảng phất chứa đựng nỗi sợ hãi không gì so nổi.

Hắn nói: “Vùng đình… đình trệ…”

Chử Hoàn quay phắt đầu lại.

Đường tuần sơn có vẻ dài đằng đẵng, họ trèo non lội suối, vượt không biết bao nhiêu ngọn núi, băng không biết bao nhiêu dòng sông, đi không biết bao xa…

Mà hiện giờ, lộ trình lê thê này ngắn đến mức hầu như không đáng nhắc tới, khu vực vốn tưởng rằng rộng dài vô hạn lại chật hẹp đến kinh người. Chử Hoàn không biết “vùng đình trệ” là gì, bên trong có cái gì, song đối mặt với biên giới, anh lại vã mồ hôi lạnh.

Đó là cảm giác toàn thế giới đều tắt đèn, mà họ thì nằm tít sâu trên một cô đảo.

Ánh dương mỏng manh được một tẹo như chực rơi mất.

  1. Nguyên gốc tác giả dùng hắc ám liệu lý, bắt nguồn từ bộ truyện tranh Liu Mao Hsing, chỉ các nguyên liệu nấu ăn không tưởng tượng nổi, các món ăn nuốt không trôi. Mợ Pi cũng là cao thủ trong môn này đó.