Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long

Chương 11-2: Phơi bày! Thân thế của Thanh Phong! (trung)




Long Lý hỏi: “Con bảo Hoa Thần đã ngủ say, vậy hắn ngủ bao lâu rồi?”

Thanh Phong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Lâu lắm lắm lắm, lúc đó sừng, đuôi và bụng của ta vẫn chưa thu vào được.”

Long Lý cũng cảm thấy ở trong lăng mộ rất khó tính được thời gian nên nó bèn nói: “Trước đây Hoa Thần thường tỉnh lại sau ba trăm, năm trăm năm, lâu một chút là tám trăm, một ngàn năm, không chính xác lắm. Con hãy nhân lúc hắn chưa tỉnh mà mau rời khỏi đây, chậm trễ sẽ không đi được nữa đâu.”

Đầu óc Thanh Phong rối tinh rối mù, chốc chốc lại nghĩ tới chuyện chủ nhân làm sao có thể là kẻ thù diệt tộc của mình, chốc chốc lại nghĩ tới chuyện cha mình bị chủ nhân giết, mình nên làm gì đây. Vì vậy lúc nghe Long Lý bảo nó phải đi, phản ứng đầu tiên của nó là: “Còn cha ta… thì sao?”

Long Lý im lặng một thoáng, “Hoa Thần thuộc thần tộc đời thứ nhất, dù ngoài có thiên kiếp, trong có hỏa độc, hắn vẫn là thần. Con không thể nào là đối thủ của hắn, báo thù cũng chỉ uổng mạng. Cha con và long tộc chỉ có một tâm nguyện, đó là con sống thật tốt, tìm một cô gái thủy tộc chung sống bên nhau, kéo dài hương hỏa cho long tộc.”

Nghe tới bốn chữ “chung sống bên nhau”, Thanh Phong mới hoàn hồn đôi chút, nó cầm lấy tay Sở Diệm và nói: “Ta muốn cùng y chung sống bên nhau.”

Sở Diệm: “…” Hắn chỉ có thể nghe thấy tiếng Thanh Phong nên chỗ hiểu chỗ không, chẳng phải bảo hai tên yêu quái gặp nhau nhất định sẽ có tử thương à? Sao lại đổi thành tán gẫu với nhau rồi?

Long Lý bình tĩnh nói: “Hắn là giống đực.”

Thanh Phong đáp: “Ta biết.”

“Không thể nối dõi tông đường.” Nể tình Thanh Phong thuộc hàng con cháu, Long Lý xem như cũng khá kiên nhẫn.

Thanh Phong nói: “Ta cũng biết.”

Sở Diệm không cần nghe xem Long Lý nói gì, chỉ cần nhìn biểu cảm của Thanh Phong cũng đoán được bảy tám phần, “Do hắn đơn phương.”

Long Lý vốn định khuyên Thanh Phong hãy bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy thái độ kiêu ngạo, vô phép của Sở Diệm thì lập tức đổi giọng: “Bắt lấy hắn!” Đường đường là long tộc, sao lại có thể không đối phó nổi một tên nhân loại cơ chứ? Dù Long Lý chỉ có một nửa là rồng nhưng sự kiêu ngạo của long tộc nó học hỏi trọn vẹn.

Sợ Sở Diệm để lại ấn tượng xấu với Long Lý, Thanh Phong bèn bào chữa hộ hắn: “Hắn đối xử với ta tốt lắm.”

Sở Diệm cảm thấy Long Lý đang đánh giá hắn.

Long Lý đành phải thỏa hiệp, “Ôi, trong lòng con cần phải cân nhắc. Đừng nói nữa, mau đi đi. Không biết khi nào Hoa Thần sẽ tỉnh dậy, đừng trì hoãn.”

Thanh Phong hỏi: “Làm sao để mang ông đi?”

Long Lý nói: “Không thể được.”

“Tại sao?” Thanh Phong đi đến gần bức tường Long Lý bị khảm vào, “Đào tường ra là được chứ gì?”

“Không được!” Long Lý phản ứng dữ dội.

Thanh Phong ngơ ngác nhìn nó.

Long Lý nói: “Cành lá của Hoa Thần đã cắm trong cơ thể ta, góc tường chỉ cần lỏng ra một tí là Hoa Thần sẽ phát hiện ngay, đến lúc đó thì không thể rời khỏi được nữa. Còn nội đan của ta đã bị Hoa Thần lấy đi, ta hoàn toàn phải dựa vào dịch của Hoa Thần mới sống được tới giờ, có cứu ra cũng chỉ là con đường chết.”

Thanh Phong hỏi: “Giành nội đan về thì sao?”

“Đã quá lâu rồi, nội đan sớm đã trở thành một phần của Hoa Thần.” Long Lý đột nhiên hỏi: “Con gặp Tử Cương bao giờ chưa?”

Thanh Phong ủ rũ đáp: “Ổng chết rồi.”

Long Lý cả kinh hỏi: “Hồi nào?”

“Lâu lắm rồi.” Đoạn ký ức đó Thanh Phong không hề muốn nhắc lại tí nào, “Ông quen Tử Cương?”

Long Lý đáp: “Lúc bấy giờ con vẫn chưa tới, Hoa Thần cũng không giam cầm tiếng nói của ta, trong lăng mộ chỉ có Phi Cương và Tử Cương. Ta ngày đêm tuyên truyền hành xi xấu xa của Hoa Thần, cuối cùng cũng làm Tử Cương cảm động. Hắn hứa sẽ giết chết chủ nhân. Ta biết nhiều năm nay hắn vẫn luôn phấn đấu vì mục tiêu ấy, hắn mua chuộc đám thợ, thiết kế cạm bẫy, chỉ tiếc đều là công dã tràng. Thật ra bấy nhiêu năm rồi ta sớm đã hết hy vọng. Chỉ là ta tưởng hắn sẽ nói cho con biết chân tướng, bảo con sớm rời khỏi đây, nào ngờ hắn đã chết rồi.”

Thanh Phong cuối cùng cũng tỏ tường nỗi căm hận và những lần muốn nói lại thôi của Tử Cương do đâu mà có.

Long Lý lẩm bẩm nói: “Lẽ nào hắn muốn mượn sức của con để giết Hoa Thần?” Không phải không có khả năng đó. Với sức của một mình Tử Cương, muốn đánh bại Phi Cương, giết chết Hoa Thần là chuyện khó như lên trời. Thanh Phong là hậu duệ của long tộc, Tử Cương muốn mượn sức của nó cũng là chuyện thường tình.

Hết nhìn con mắt cá tròn xoe lại nhìn sang vị đại phật cứ trơ như phỗng bên cạnh, Sở Diệm sốt ruột hỏi giục: “Các ngươi định nói chuyện bao lâu nữa?”

Thanh Phong nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt ngân ngấn nước.

Sở Diệm: “…”

Thanh Phong: “…”

Sở Diệm không tự chủ được mà dịu giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thanh Phong nhào qua ôm lấy hắn, thút thít kể lại mọi chuyện.

Long Lý lắng nghe, thi thoảng sửa giúp nó những từ nó dùng sai.

Sở Diệm đặt tay lên vai Thanh Phong, không biết nên an ủi nó thế nào. Kể ra thì hoàn cảnh của hai người khá giống nhau, đều chịu nỗi đau mất đi người thân và bị kẻ thù nuôi lớn, chỉ là hắn từ nhỏ đã biết sự thật, luôn nằm gai nếm mật chờ ngày báo thù, còn Thanh Phong luôn bị giấu diếm, mãi đến hôm nay mới tỏ tường chân tướng.

Hai người cùng chung cảnh ngộ, mỗi người một nỗi đau riêng, trong nhất thời đều không biết nên nói gì.

Sở Diệm nghiêng đầu nhìn mái tóc trắng muốt đang ghé sát vào mình, hơi do dự trong thoáng chốc rồi chầm chậm giơ tay lên ôm lấy nó.

Thanh Phong nín khóc, thẫn thờ thoát ra khỏi vòng tay của Sở Diệm và nhìn hắn chằm chằm.

Sở Diệm hỏi: “Nhìn cái gì?”

“Ngươi…” Là Ung Hoài. Gương mặt giống nhau có thể do trùng hợp, nhưng cảm giác giống nhau sẽ không trật vào đâu cho được. Dịu dàng và ấm áp này, nó chỉ từng cảm nhận được ở Ung Hoài mà thôi.

Long Lý nhìn mà mất hết kiên nhẫn, “Mau đi đi!”

Thanh Phong hỏi: “Bọn ta đi rồi, ông phải tính sao đây?”

Long Lý đáp: “Con đi rồi ta mới có thể yên lòng nhắm mắt.”

Thanh Phong: “…”

Sở Diệm hỏi: “Nó nói gì?”

Thanh Phong truyền đạt lại.

Sở Diệm: “…” Thế này là muốn để người ta đi hay là không muốn để người ta đi vậy trời?

Long Lý nói: “Lúc bị bắt ta đã định chết đi nhưng khi biết hắn bắt được con, ta mới thay đổi chủ ý. Chỉ khi chắc chắn con được an toàn, ta mới có thể yên tâm ra đi. Giờ đây tâm nguyện đã hoàn thành, cũng là lúc nên đi rồi.”

Thanh Phong thấy lòng nặng trĩu, “Đừng chết có được không?”

Long Lý nói: “Một cái xác không hồn có sống được không? Nếu trường sinh bất lão thật sự tốt đẹp nhường ấy thì Tử Cương cần gì phải nhất quyết giết cho được chủ nhân? Hoa Thần thật ra là tên ngốc nhất trần đời, tuy hắn được sống nhưng chỉ có thể ngâm mình trong nước, có khác gì chết đi đâu? Sống là một từ rất có ý nghĩa, không chỉ còn hô hấp và nhịp tim, mà phải cảm nhận được vui vẻ cùng hy vọng. Những thứ đó đã sớm biến mất từ ngàn năm trước, vào lúc nội đan của ta bị cướp, thân thể hóa đá, phải dựa vào dịch của Hoa Thần để kéo dài chút hơi tàn.”

Nó đã nói rõ ràng đến thế, Thanh Phong nửa chữ cũng không thể phản bác được nữa.

Long Lý dịu giọng bảo: “Đi đi, hãy sống cho thật tốt, vậy mới không phí hoài bao năm ta nhịn nhục sống qua ngày.”

Thanh Phong do dự một chút rồi nói: “Ta phải đợi Sở Diệm báo thù xong mới đi được.”

“…Hoa Thần ngay cả gia đình của hắn cũng không bỏ qua? Ủa, không thể nào, chẳng phải con bảo Hoa Thần lâu lắm rồi không tỉnh dậy sao?”

“Kẻ thù của y là một tên đột nhập vào mộ khác.”

“Một tên khác tức là hắn cũng thế hả?” Long Lý như chợt nhận ra điều gì đó.

“Anh hùng không hỏi xuất thân.”

“Con định cùng hắn sống những ngày tháng trốn chui trốn nhủi như lũ chuột sao?”

Thanh Phong nói: “Ta sẽ bảo vệ y.”

“Dựa vào cái gì? Thần long vẫy đuôi hả?”

“Phun lửa.”

Long Lý: “…”

Thanh Phong kiêu ngạo nói: “Bây giờ ta có thể phun liên tục phì phì phì.”

Long Lý tưởng tai mình có vấn đề nên hỏi lại bằng giọng không thể tin nổi: “Con nói bản lĩnh của con là gì?”

Âm lượng của nó vừa tăng, âm lượng của Thanh Phong tự giác nhỏ lại, nó ấp úng đáp: “Phun lửa… Phì phì phì… Phun liên tục…”

“Rồng sao lại biết phun lửa?” Long Lý không thể tưởng tượng nổi.

Thanh Phong lặng thinh.

Long Lý nói: “Con bước tới gần tí để ta xem xem.”

Thanh Phong nghe lời bước qua, bị Sở Diệm nãy giờ vẫn luôn quan sát cử động của nó kéo lại, “Ngươi làm gì?”

Thanh Phong đáp: “Ông ấy bảo ta tới gần tí xíu để xem.”

Sở Diệm vẫn luôn đề phòng Long Lý. Người bình thường nếu nhìn thấy một con cá còn sống to đến nhường này nhất định sẽ không nghĩ xem nó có phải là “cao lương mỹ vị” hay không, mà phải nghĩ xem mình có khi nào sẽ trở thành “cao lương mỹ vị” của nó hay không. “Tại sao phải đến gần để xem? Mặt mũi của ngươi rất sắc nét.”

Thanh Phong nói: “Vì ta biết phun lửa.”

Long Lý tiếp lời: “Long tộc là đại tướng dưới trướng Thủy Thần, đáng lý phải hô mưa gọi gió mới đúng! Phun lửa là bản lĩnh của Hỏa Thần.”

Sở Diệm đỡ lời hộ Thanh Phong, “Phun lửa là kỹ năng tốt. Rồng phương Tây cũng biết phun lửa.”

Thanh Phong cả kinh hỏi: “Ta là rồng Tây?”

Long Lý đáp: “Không thể nào! Cha mẹ con ta đều từng gặp qua, tướng mạo của họ mang đậm nét phương Đông! Con có từng thấy hai con hổ nào đẻ ra một con báo không? Ta dám chắc con là hậu duệ của long tôc phương Đông! Chẳng qua chuyện con biết phun lửa thật sự rất chi… thần kỳ. Tử Cương có cho con ăn thứ gì lạ không?”

Thanh Phong mù mờ.

Long Lý đành phải đổi cách hỏi khác, “Con bảo Tử Cương đã chết, vậy thi thể của hắn đâu?”

Thanh Phong đáp: “Bị thiêu cháy dưới ánh mặt trời.”

“Có để lại di vật gì không?”

Thanh Phong trả lời ngập ngừng: “Có, một quyển nhật ký.” Đang ở trên người nó.

Long Lý nói: “Ta không có hứng thú với sinh hoạt thường ngày của hắn. Tốt nhất con nên tìm xem hắn có để lại mồi lửa của Hỏa Thần không! Nếu không có thì rất có khả năng bị con nuốt mất rồi.”

“Hình dáng như thế nào?”

“Hình dáng ban đầu to khoảng quả trứng gà, sau đó bể ra một mẩu nhỏ bằng móng tay.”

Thanh Phong nhớ tới viên đá nhỏ màu đỏ Tử Cương bảo nó ném vào hàn đàm nơi chủ nhân ngủ, đúng là to cỡ cái móng tay.

Long Lý nghe xong thì kích động hỏi: “Ném có vào không?”

Thanh Phong đáp: “Bị Phi Cương bắt được.”

Long Lý thở dài, “Ý trời! Viên đá đó nhất định là mảnh vụn của mồi lửa. Hỏa độc trong cơ thể Hoa Thần rất nặng, không thể không dựa vào tiên thủy linh tuyền để áp chế. Mồi lửa đó có thể phá giải tiên thủy linh tuyền. Quả tiếc cho cơ hội ngàn năm có một! Mồi lửa bây giờ đang ở đâu?”

“Bị Phi Cương lấy đi.”

Long Lý làu bàu: “Phi Cương, lại là Phi Cương.” Sớm biết Phi Cương gây cản trở như vậy, lúc còn có thể bay nhảy nó đã ôm nhau cùng chết với hắn!

Thanh Phong vói tay vào cổ họng.

Sở Diệm: “…” Thể tích nắm tay của Thanh Phong, độ dài của họng và chu vi của cổ nó vô cùng mâu thuẫn với nhau.

Thanh Phong rút tay ra, lắc đầu bảo: “Trong cơ thể của ta chẳng có mồi lửa nào to bằng quả trứng nào cả.”

“Con có thể phun lửa chứng tỏ mồi lửa đã hòa nhập vào cơ thể của con, đương nhiên con sẽ tìm không thấy.” Long Lý lẩm bẩm nói: “Tử Cương suy nghĩ thật sâu xa, muốn khắc chế Hoa Thần, cách duy nhất là kích thích khí hỏa độc của Hỏa Thần cùng với trùng độc của Trùng Thần trong cơ thể của hắn.”

Thanh Phong hỏi: “Ta có làm được không?”

“Con có đánh thắng được Phi Cương không?”

“Không.”

“Thôi được, tức là con không thể.” Long Lý nói: “Tử Cương là một gã nhân loại từng làm tướng quân, chuyện của thần tộc hắn biết được bao nhiêu chứ? Cách của hắn tuy hay nhưng đã quá xem thường Hoa Thần, dù gì Hoa Thần cũng là thần.”

Thanh Phong nghe thấy giọng nó đượm buồn thì mặt cũng xụ xuống theo.

Long Lý nói: “Con đi đi. Mau chóng giúp tên nhân loại này báo thù, sau đó rời khỏi đây, đi thật xa, đừng bao giờ quay lại.”

Thanh Phong quyến luyến nhìn nó. Giờ phút này nó vô cùng hối hận vì đã quá tin lời chủ nhân, nếu nó sớm tới đây biết đâu đã cứu được Long Lý ra ngoài.

Long Lý nhận ra nó đang bịn rịn, không nỡ thì đành nói một cách nhẫn tâm: “Hậu duệ của long tộc đừng có mà nhu nhược yếu đuối! Đi mau! Hãy nhớ, long huyết chưa khô, long hồn bất diệt! Long hồn bất diệt, tộc ta trường tồn! Từ nay về sau, con chính là long tộc, long tộc chính là con!”

Mình là long tộc?

Một mình mình, đại diện cho toàn bộ long tộc?

Thanh Phong lảo đảo bước ra khỏi thạch thất, uể oải dựa vào tường, từ từ trượt xuống.

Sở Diệm nhìn nó bằng ánh mắt thương hại. Không ai có thể hiểu được cảm giác trong lòng Thanh Phong vào giờ phút này hơn hắn, không có bất cứ việc gì giày xéo con tim hơn việc nhận giặc làm cha. Hắn ngồi xổm xuống, khẽ nâng tay quàng qua vai Thanh Phong.

Cảm giác ấm áp bỗng dưng ập tới đã phá vỡ triệt để lá chắn trong lòng Thanh Phong. Nó chớp chớp, nước mắt thi nhau tuôn rơi.

Sở Diệm hỏi bằng giọng lạnh tanh: “Khóc hữu dụng à? Nước mắt có dìm chết kẻ thù được không?”

“Không hữu dụng, nước mắt không dìm chết được kẻ thù. Nhưng mà…” Thanh Phong che ngực, “Ta khó chịu lắm. Trong lòng cứ thấy chua xót, khó chịu quá à.”

Sở Diệm nói: “Chính tay giết chết kẻ thù xong sẽ không thấy khó chịu nữa, sẽ rất sung sướng.” Hắn bảo với nó như vậy, cũng là đang bảo với chính bản thân mình. Cảnh tượng hắn tự tay giết chết Sở Thiên Âm đã tái hiện trong giấc mơ của hắn không biết bao nhiêu lần, hễ nhắm mắt lại là hắn có thể tưởng tượng ra góc độ mình vung đao lên, cùng với vẻ mặt của đối phương…

Song những cảnh này vẫn chỉ ở lại trong tưởng tượng.

Nghĩ tới đây, hắn nhất quyết không thể lãng phí thêm một giây phút nào nữa.

Sở Diệm kéo Thanh Phong, “Đi.”

Thanh Phong hỏi: “Đi đâu?”

“Báo thù.”

Thanh Phong giật thót, “Giết… Giết chủ nhân?”

“Giết Sở Thiên Âm.” Sở Diệm thoáng ngừng lại rồi tiếp: “Hoặc ngươi báo mối thù của ngươi, ta báo mối thù của ta.”

Thanh Phong cúi đầu bảo: “Ta theo ngươi báo thù.”

Sở Diệm gật đầu đáp: “Tốt, ngươi giúp ta xong ta sẽ giúp ngươi.”

Môi Thanh Phong mấp máy, nó muốn bảo mối thù của nó chẳng có chút hy vọng nào đâu, sức mạnh của chủ nhân y không thể nào chống đỡ nổi, dù chỉ Phi Cương y cũng đánh không lại, nhưng Sở Diệm hiện nay đang sục sôi ý chí chiến đấu, những lời xúi quẩy đó nó không tài nào nói ra được.

Sở Diệm hỏi nó: “Báu vật trong lăng mộ được cất giữ ở đâu?”

Thanh Phong đáp: “Đều đặt trong gian mộ riêng của mình.”

“Mộ ai gần chỗ này nhất?” Với lòng tham không đáy của Sở Thiên Âm, nếu đã xuống lăng mộ một chuyến thì ông ta nhất định không trắng tay trở về.

Thanh Phong đáp: “Nhị Mao, ổng là cương thi lông.” Quan hệ của Nhị Mao và Long Lý tốt nhất nên sống rất gần nhau.

“Được, chúng ta cứ đến gian mộ Nhị Mao thử vận may xem sao.”

Nhị Mao không hề biết gian mộ của mình đang được người ta thương nhớ. Gã đang cùng Bạch Cương và Lục Cương đi tuần tra lăng mộ. Dù thi thể của những kẻ xông vào đều bị giấu đi, nhưng chúng là đầu sỏ nơi này, lại vô cùng nhạy cảm với mùi máu, vì vậy những thi thể đó lần lượt bị chúng tìm thấy từng cái một.

Bạch Cương và Lục Cương đang đếm kiểm kê số lượng.

Nhị Mao nói: “Tính rõ thì được cái gì? Có ăn được đâu.”

Bạch Cương nói: “Có thể biết chúng ta còn lại bao nhiêu kẻ địch.”

Nhị Mao hỏi: “Còn bao nhiêu?”

Lục Cương trầm ngâm rồi đáp: “Tính cho chắc ăn thì còn dưới mười tên.”

“Ố, chẳng còn bao nhiêu.” Nhị Mao vui vẻ hỏi: “Vốn có bao nhiêu tên?”

Bạch Cương đáp: “Cũng dưới mười tên.”

Nhị Mao: “…”

Bạch Cương nói: “Bởi vì lại có một nhóm khác tới nên không thể khẳng định có bao nhiêu tên.”

Nhị Mao cả kinh hỏi: “Lại có một nhóm tới?!”

Bạch Cương tát cho gã một cái, “Vẻ mặt ngạc nhiên của mày xấu kinh!”

Nhị Mao cố vặn xoắn mặt để trở về với vẻ vô cảm.

Lục Cương nhìn gã một hồi, lắc đầu bảo: “Bạch Cương trách lầm mày rồi.”

Nhị Mao cảm động suýt trào nước mắt, “Thật ra vẻ mặt ngạc nhiên của tao đâu tới nỗi nào đúng không?”

Lục Cương đáp: “Mày có ngạc nhiên hay không đều xấu, nó không nên đổ lỗi cho mỗi lúc mày ngạc nhiên.”

Nhị Mao: “…”

Lục Cương quay sang nhìn Bạch Cương, “Giờ chúng ta phải làm gì?”

“Hai bước: Tìm được chúng, tiêu diệt chúng!” Bạch Cương nói.

Lục Cương nói: “Nhưng tao không muốn có thêm cái lỗ nào nữa.”

Bạch Cương nói: “Nếu mày ra tay đủ nhanh…”

“Thay vì ra tay nhanh, để kẻ khác ra tay chẳng phải hay hơn sao?” Lục Cương bảo: “Chẳng phải mày muốn tìm Phi Cương báo thù sao? Mắc gì không tìm thẳng…”

Bạch Cương hiểu ý của gã, “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?”

Lục Cương đáp: “Có thể dẫn chúng xuống tầng thứ ba.”

Nhị Mao nói: “Chúng nó thấy tụi mình là chạy mất dép, làm gì có chuyện chủ động đi theo?” Gã nói một cách hết sức nghiêm chỉnh, hoàn toàn quên rằng hai lần chạm trán lúc trước đều là bên cương thi chúng co giò chạy trước.

Bạch Cương đưa ra đề nghị: “Tụi mình đi tìm vài món đồ cổ rải trên đường xuống tầng thứ ba.”

Lục Cương tiếc của, vội vàng nói: “Không được không được, làm thế nhìn một cái là biết bẫy liền.”

Bạch Cương hỏi: “Vậy chứ mày bảo phải làm sao?”

Lục Cương đáp: “Bọn chúng cùng phe, tụi mình bắt một tên giấu xuống tầng ba, chúng vì cứu đồng bọn nên nhất định phải xuống!”

Bạch Cương ngẫm nghĩ, thấy gã nói vô cùng có lý.

Nhị Mao hỏi: “Nhỡ chúng không cứu thì sao?”

Lục Cương và Bạch Cương nhìn nhau.

Bạch Cương lạnh lùng nói: “Giết đi.”

Trên người có thêm mấy cái lỗ luôn làm Lục Cương canh cánh trong lòng, gã lôi Nhị Mao đi, phấn chấn nói: “Đi, tụi mình đi bắt người.”

Nhị Mao lơ mơ hỏi lại: “Bắt ai?”

Làm sao gã biết trong chúng nó thằng nào là thằng nào?

Lục Cương đáp với vẻ mặt vô cảm: “Người.”