Sơn Trung Tiểu Ốc

Chương 1: Thả neo




Ai, tất cả chuyện này đều làm người phiền chán a.

Lý Bách Chu vô lực nằm trên tuyết, gối trên bãi máu của mình, bày ra tình cảnh sau khi mới vô tình bị kịch liệt va chạm, bởi vì mất máu và gãy xương mà tứ chi mềm nhũn. Bên cạnh y là cái xe việt giã giống như con rùa bị lật ngược hướng bụng lên trời, bánh sau còn đang xoay chầm chậm, thân xe xuất hiện làn khói trắng nguy hiểm. May mắn không bị dò dầu.

Y cảm giác mình có lẽ chết chắc rồi. Vì muốn thanh tịnh một chút, y lựa chọn phóng xe trên con đường hiểm trở tối mịt lên ngọn núi gần phố C. Hiện giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống.

Y nhớ tới thân nhân trong nhà.

Cha luôn không có nhà, có lẽ chờ khi thi thể mình lạnh ngắt rồi ông ấy cũng chưa biết đâu, đứa con của vợ trước này, trưởng tử phản nghịch này đã bao lâu chưa gặp mặt. Mẹ kế có thể sẽ rơi vài giọt nước mắt. Thật sự như thế, bà là người phụ nữ không tồi, dù rằng có chút nịnh hót, thích chiếm tiện nghi ham món lợi nhỏ, nhưng thật ra chưa bao giờ quản thúc cuộc sống mình. Mà đệ đệ Bách Lâm kia chiếm được tiện nghi cũng có thể sẽ thương cảm cho mình một tháng. Hắn lúc nào cũng như có bệnh, rõ ràng là cái ấm sắc thuốc. Lúc nào cũng trề cái mặt ngốc ngốc kia, kỳ thật chính là kẻ giả trư ăn cọp. Hắn từng không ít lần gây sức ép cho ca ca cùng cha khác mẹ này. Sau này mình không còn, không ai cho hắn đùa giỡn, với máu văn nghệ của hắn, nhất định là sẽ ‘nghênh phong lưu lệ, đối hoa thổ huyết’ vài ngày. Có điều hi vọng hắn tốt nhất đừng có viết mấy thứ thơ trữ tình ca gì đó, nếu không mình đã chết, cũng sẽ thương tâm đến chết thêm lần nữa.

Tối luyến tiếc chính là trận đấu bóng rổ của y, huấn luyện viên lúc nào cũng coi y như con ruột mà rèn y chết đi sống lại. Hiện tại đội trưởng như y lại lâm trận bỏ chạy, ổng khẳng định đang nghĩ làm thế nào hợp pháp mà lột đi một tầng da của mình đi.

Còn có mấy người bạn thân, nếu biết mình không hiểu ra sao, chưa nói lại một lời đã chôn thân chỗ này, phỏng chừng còn muốn lấy đá đập thêm cho mình mấy nhát đi.

Còn có nữ sinhh trong trường kia. Tuy rằng y luôn không thích nhận thư tình. Nhưng mấy cô bé ấy tâm địa tốt đẹp, thế nào cũng phải vì mình mà tặng cho vài giọt lệ đồng tình chứ. Y ít nhất thành toàn cho tình hữu nghị của mấy cô bé ấy không phải sao!

Lý Bách Chu cảm giác mình kỳ thật còn có thể giãy dụa một chút. Dù sao y bị gẫy là chân không phải tay. Y giật giật cánh tay cứng ngắc vì lạnh, muốn lục di động trong túi.

Nghĩ lại, lại có điểm nhụt chí.

Ở phố C, khu vực nội thành thường xuyên xảy ra sự cố ngoài ý muốn, xe cứu thương tới cần 20~~30 phút. Vùng ngoại thành phỏng chừng cần 50~~60 phút. Mấy ngày nay là ngày nghỉ lễ, đúng là thời gian xuất hiện kẹt xe cao nhất trong năm. Thông thường xe cứu thương từ nội thành ra ngoại thành cần thông qua 15 cái đèn đỏ. Mà chờ đèn đỏ thì xe nào cũng không được bỏ qua. Căn cứ độ rộng của làn đường cùng chiều dài dòng xe cộ mà suy tính, chia đều mỗi chiếc xe ở mỗi giao lộ ít nhất phải đợi ba lượt đèn.

Tóm lại, y cần gì phải lãng phí khí lực đây?

Lý Bách Chu cam chịu nghĩ.

Nghe nói càng trẻ tuổi càng không sợ chết. Những người khác y không biết, dù thế nào đi nữa đại thiếu gia y chính là loại tình nguyện chết ở trên đường cũng không nằm ở trên giường.

Muốn sống đương nhiên là bản năng của con người.

Cho nên sau một hồi cam chịu, Lý Bách Chu bắt đầu sợ. Y từ trước đến nay tính khí cường liệt, dám yêu dám hận, không nghĩ tới bản thân cũng có thời điểm sợ chết. Không khỏi lại lằng lặng khinh bỉ mình.

Lý Bách Chu cảm giác không khí trong lồng ngực đã tiêu hao gần hết, y muốn hét to, lại chỉ là phát ra một trận hô hấp dồn dập.

Chẳng lẽ thật sự phải chết ở chỗ này? Ngẫm lại thật không cam lòng.

Y tuy rằng yêu đua xe thích đánh lộn, nhưng cũng không phải loại làm trái pháp luật.

“Răng rắc —— “

Tĩnh mịch xung quanh bị phá vỡ bởi tiếng cành khô gãy trên mặt đất.

Lý Bách Chu gian nan nghiêng đầu qua, xuyên qua tầm mắt mờ ảo, cùng bãi máu.

Một đứa nhóc 14, 15 tuổi, bị bao tròn vo vo giống như người Eskimo, rất là đáng yêu.

Đang nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ y.

Lý Bách Chu nghĩ thầm: Thiên Sứ, ngài cũng mặc đồ dày quá đi.

Đây là ý tưởng cuối cùng hiện lên trong đầu y.