Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 236: Em muốn sinh khỉ con cho anh!




“……” Hạ Tiểu Nịnh thiếu chút nữa bị một cái đánh này làm cho xương cốt rã rời, xoa bả vai đứng lên, mới phát hiện nhân viên bán nhà không biết từ khi nào ở trong đại sảnh đã lên sân khấu, người dẫn chương trình nói năng ngọt xớt đã sớm khai mạc.

Còn có vị khách quý thần bí được mời lại đây.

Một thân áo POLO đơn giản với quần âu trắng, ngay cả khi tùy ý trang điểm như vậy cũng có thể soái đến nhân thần cộng phẫn.

Không phải Mộ Đình Tiêu còn có thể là ai?

Dưới sân khấu những người qua đường đó đều lập tức mắt chuyển hồng, hét lên chói tai tên của anh, từng bước từng bước hoa si đến không được.

Người tới lại có thể là anh!

Nhớ tới anh lần trước đối với mình hờ hững, hẳn là không muốn nhìn thấy mình, Hạ Tiểu Nịnh hóp lưng lại như mèo định lẻn đi, rút thăm trúng thưởng cũng không quan trọng.

Ai ngờ vừa vị bác gái vừa nãy còn muốn giới thiệu đối tượng cho con trai kia bỗng nhiên trái tim thiếu nữ bùng nổ, lại ma xui quỷ khiến mà liền giữ chặt tay Hạ Tiểu Nịnh liều mạng đi lên phía trước, lách vào bên cạnh còn dùng giọng như ngỗng kia không ngừng hô to ——

“Mộ Đình Tiêu, em yêu anh, em muốn sinh khỉ con cho anh!”

Bởi vì thanh âm này thật sự quá kỳ lạ, lại có thể diễm đàn áp bầy ’điên’, làm Mộ Đình Tiêu lập tức đem tầm mắt lại đây.

Anh nhìn đến Hạ Tiểu Nịnh cũng là sửng sốt, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp cô.

Sau đó dùng ánh mắt không để lại dấu vết mà ở nhìn xung quanh cô một vòng, phát hiện không có Phong Thanh Ngạn ở đó, ánh mắt lập tức nhu hòa rất nhiều.

“……” Hạ Tiểu Nịnh một trán mồ hôi lạnh, cái này muốn chạy cũng chạy không được.

Một người gần 60 tuổi, lại có thể theo gió muốn sinh khỉ con cho Mộ Đình Tiêu, bác gái mặt mũi của bác đâu?

Trên sân khấu, người dẫn chương trình đã tuyên bố bước vào phần bắt thưởng, đám người dưới sân khấu lập tức càng thêm kích động, chỉ ước gì giải thưởng lớn từ trên trời giáng xuống nện mình hôn mê luôn tốt nhất.

Phần thưởng chính là chiếc xe BMW kia, rất nhiều người đều xoa tay hầm hè nhất định phải được, còn có người thậm chí đã suy nghĩ phải lái nó về nhà như thế nào.

Quy tắc bắt thưởng là Mộ Đình Tiêu đưa lưng về phía người xem đánh trống để bọn họ truyền hoa, chờ khi tiếng trống dừng lại hoa ở ai trong tay ai liền có thể lĩnh đi phần giải thưởng lớn này.

Phương pháp tuy cũ kỹ một chút, nhưng phần thưởng thắng cuộc thật sự quá mê người, cho nên những người mua nhà ở hiện trường mua cũng không có gì dị nghị.

Mộ Đình Tiêu quay người sang chỗ khác, cầm lấy dùi trống trợ lý trao cho, sau đó ném bông lụa đỏ xuống dưới sân khấu, bắt đầu kích trống.

Không khí hiện trường lập tức đạt tới đỉnh điểm, rất nhiều người đều kích động đến mất khống chế, nếu không phải có bảo an duy trì trật tự, chỉ sợ là muốn nhào qua đoạt lấy.

Bông lụa đỏ cách Hạ Tiểu Nịnh bên này càng ngày càng gần, bác gái trán đổ mồ hôi, “Kỳ thật bác rất khẩn trương.”

Hạ Tiểu Nịnh nghiêm túc gật đầu: “Cháu biết.”

“…… Làm thế nào cháu biết?”

“Bởi vì bác nắm chặt cánh tay làm cháu đau quá, có thể buông cháu ra không?”

“……” Bác gái buông cô ra, còn nhân tiện tặng kèm một ánh mắt xem thường, “Yếu ớt! Còn không phải là nắm một chút thôi sao?”

Cánh tay đều bị nắm đến tay có năm dấu hồng, bác gái này ngày thường chẳng lẽ là dọn gạch? Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà không hé răng, nhìn chằm chằm bông lụa đỏ hồng định lát nữa dùng tốc độ nhanh nhất đến đoạt thức ăn trước miệng cọp, làm bác gái hối hận đi thôi!

Tiếng trống vẫn còn tiếp tục, mắt thấy cách bọn họ bên này chỉ còn 3-4 mét, bác gái một mình bước ra xa nghiêng người nắm lấy nó.

Hạ Tiểu Nịnh vẻ mặt không hiểu mà nhìn bà ấy, duỗi tay đi lấy hoa.

Bác gái lại gắt gao túm ở trong tay, chính là không chịu truyền đi.

“……” Hạ Tiểu Nịnh vươn tay, nghiến răng kéo mạnh một cái!

Hoa thuận lợi rơi vào trong lòng ngực cô, còn không có truyền đi, tiếng trống bỗng nhiên liền ngừng!