Song Bảo Trăm Tỷ: Mommy, Tới Đánh Call!

Chương 247: (Bão.1)




Phong Tu Viễn gật đầu tán thành một chút: “Coi như mami còn tự biết ——”

“Kế tiếp còn thừa trò gì?” Phong Thanh Ngạn cắt ngang lời con trai mình.

“Còn có một trò, ở trong góc bên kia!”

“Con mang theo em đi trước.”

“Vâng.”

Hai đứa nhỏ lập tức tay cầm tay chạy xa, Phong Thanh Ngạn từ Hạ Tiểu Nịnh bên người đi qua, “Những thứ này cũng sẽ không có việc gì đâu, quan trọng là em đến cũng đã rất tốt rồi.”

Nói xong, anh đã men theo hướng hai đứa nhỏ đã đi xa.

Hạ Tiểu Nịnh sửng sốt.

Vừa rồi khi anh nói chuyện, là lơ đãng mà cào một chút vào lòng bàn tay cô sao?

Cô nâng tay lên, nhìn đường vân trong lòng bàn tay mình, vừa rồi lúc anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cái loại xúc cảm tê dại mềm mại giống như điện lưu này, còn ở trong thân thể nhẹ nhàng len lỏi……

……

Hạng mục cuối cùng là cha mẹ hai bên phải cùng nhau mặt đối mặt, kẹp một quả bong bóng từ đầu sân thể dục này vận chuyển đến sân thể dục đối diện, trong thời gian nhất định người nào vận chuyển nhiều nhất người đó liền thắng lợi.

Trẻ nhỏ tức thì có trách nhiệm thổi bong bóng.

Phong Mạn Mạn chọn quả bong bóng màu hồng nhạt, lại để cho Phong Tu Viễn thổi bóng nhỏ một chút, “Miễn cho trong quá trình vận chuyển bị kẹp nổ.”

“Yên tâm, hai người đều là người ngực phẳng làm sao sẽ kẹp nổ chứ?” Phong Tu Viễn vẻ mặt chắc chắn, “Anh thổi bong bóng lớn một chút, kẹp sẽ tốt hơn một chút.”

Ngực phẳng…… Hạ Tiểu Nịnh yên lặng mà rũ mắt nhìn thoáng qua chỗ ngực mình, cảm giác cái tiểu tử thúi kia bắn cho mình một mũi tên vào ngực, quả thực là một vạn điểm bạo kích.

Rồi khi ngẩng đầu lên, phát hiện Phong Thanh Ngạn cũng đang nhìn chăm chú vào mình, cô lập tức đổ mặt, “Anh đang nhìn cái gì?”

“Giống như em đang nhìn, kỳ thật còn có thể.”

“……Em, em cái gì cũng chưa nhìn a!”

“Thoạt nhìn thật là cái gì đều không có, nhưng có chút ít còn hơn không. Không cần tự ti.”

“……” Anh mới tự ti! Hạ Tiểu Nịnh đỏ mặt nhìn về phía một bên, lười cùng anh nói chuyện.

Phong Thanh Ngạn khóe môi thoáng nhoẻn một cái, đối với giáo viên thiết kế trò chơi này quăng đi ánh mắt vô cùng thân thiết, làm tốt lắm!

“Bong bóng thổi xong rồi, hai người chuẩn bị trước một chút, làm nóng người.” Phong Tu Viễn kéo hai người bọn họ lại với nhau, ở giữa nhét quả bóng màu hồng nhạt kia, lại tiếp tục thổi quả tiếp theo.

Hạ Tiểu Nịnh cùng Phong Thanh Ngạn đứng cực gần nhau, cô đầu nhỏ lông xù xù ở ngay dưới đầu anh, mỗi hô hấp của anh đều là mùi thơm ngát của hương vị dầu gội của cô.

Mà cô chỉ cần vừa ngước mắt, cũng có thể nhìn đến yết hầu gợi cảm, xương quai xanh lịch sự tao nhã, còn có hai cúc áo được cởi bỏ, hơi lộ ra làn da hơi mỏng gợi cảm của lồng ngực của anh……

Cảm giác mình sắp hít thở không thuận, cô nhanh chóng quay đầu, lặng lẽ dùng miệng hút mấy hơi khí lớn.

Trọng tài rốt cuộc thổi lên tiếng còi, tất cả tổ cũng đều bắt đầu xuất phát, âm thanh 'cố lên' đinh tai nhức óc từ bốn phương tám hướng bao vây đến.

“Anh, anh chậm một chút!” Hạ Tiểu Nịnh phát hiện mình hoàn toàn không có biện pháp đuổi kịp chân dài của anh.

Có rất nhiều lần quả bóng đều thiếu chút nữa ở giữa bọn họ bay đi.

“Em bước chân đang rối loạn, hít sâu nào, dựa theo số tiết tấu anh đếm. Một, hai, một, hai……”

Phong Thanh Ngạn thoạt nhìn một chút đều không tức giận, mà là rất có kiên nhẫn để bước tiến của mình ngắn.

Hạ Tiểu Nịnh rốt cuộc đuổi kịp, mắt thấy hai người là người thứ nhất đi tới điểm cuối cùng, khung bong bóng cũng đã gần ngay trước mắt, cô một bên eo kích động một cái liền đưa quả bong bóng vào bên trong——

Kết quả bập một tiếng, không biết là lực đạo vô dụng nào làm cho bong bóng lại bỗng nhiên nổ.

Mảnh nhỏ hồng nhạt lập tức văng ra ngoài, Hạ Tiểu Nịnh trọng tâm không vững, nhào vào ngực anh——

Nhất thời không liệu trước, cô lại đã quên phải làm sao bây giờ, liền như vậy ngơ ngác mà ngẩng đầu lên nhìn anh, trong tròng mắt đen tất cả đều là tia nắng ban mai phát sáng, rực rỡ như ngân hà……

Thịch thịch thịch…… Vang lên bên tai, đến tột cùng là tiếng bong bóng nổ mạnh, hay vẫn là nhịp tim của nhau.

Cô, đã không phân biệt rõ……