Sống Chung Với Bá Tước

Chương 28: Chương trình bổ túc ma quỷ




Nghỉ hè rất dài.

Nghỉ hè thật rất dài.

Nghỉ hè thật thật rất dài.

Trên đây là đoạn nhật ký của Đào Bảo Nhi sau khi lão quản gia trở về.

Lão quản gia tuổi tác đã cao, bày tỏ mình rất cần một trợ lý.

"Bảo Nhi, Quản gia là một công việc rất có tiền đồ, cháu nhìn ta xem." Lão quản gia dương dương hả hê ưỡn ngực thót bụng, cảm giác vô cùng kiêu ngạo như chim khổng tước.

Bảo Nhi không nhịn được thân thể run rẩy cúi xuống, tưởng tượng thấy mình làm Quản gia cả đời, cuối cùng biến thành một lão quản gia gầy gò như một khúc xương khô, thật là khủng khiếp. . . . . . Vẫn là nhịn không được lắc đầu một cái: "Cháu không cần."

Thấy mị lực mình tỏa ra đều không đủ cảm hóa cô bé này, lão quản gia chuẩn bị dùng lý tính đả động cô.

"Nhớ năm đó, ta từ cấp người ở thấp nhất là dọn dẹp nhà vệ sinh mà đi lên, mà cháu, vừa bắt đầu đã được làm việc ở cấp bậc cao nhất là phụ tá quản gia, cháu đã đứng ở vị trí bả vai rồi, cháu chỉ cần cố gắng là có thể làm thật tốt, lương của công việc này so với hiện tại sẽ nhiều gấp đôi, ha ha!" Lão quản gia cười gian nói.

Bảo Nhi nhìn một bộ xương già đang run rẩy, lúc nói chuyện hai vạt râu trên môi rung rung, nhìn thế nào cũng không giống một Quản gia lão luyện. . . . . . Chỉ là tăng lương . . . . . . Có thể suy tính.

Thấy tiểu nha đầu vẻ mặt dãn ra, lão quản gia biết đã làm cho cô bé động lòng, lập tức đem một quyển sổ thật dày lôi ra, đây chính là kế hoạch bồi dưỡng Quản gia do hắn tự soạn thảo, móng vuốt không ngừng run run vuốt ve quyển sách này nói: "Đây là bí quyết cấp tốc học làm Quản gia do ta dốc lòng nghiên cứu ra được, cháu phải dựa theo cái này học tập, cũng sẽ tăng lương rất nhanh. . . . . ."

Bảo Nhi đầy trong đầu đều là tăng lương, tăng lương, nghĩ tới một đống tiền nhân dân tệ đang mọc cánh bay về phía mình, thật vui vẻ, ôm bí quyết gật đầu một cái: "Đồng ý!"

Đáng thương cho Bảo Nhi, không chú ý tới lão quản gia đang cười gian, đối với lão quản gia đã 3000 tuổi mà nói, ý tứ "rất nhanh" cũng có thể là mấy trăm năm, đến lúc đó Bảo Nhi cũng không biết đã đầu thai mấy lần rồi.

. . . . . .

"Muốn học làm Quản gia thì có rất nhiều điều cần phải làm, tỷ như sáng sớm thức dậy việc đầu tiên cần làm cho chủ nhân là phải vuốt báo phẳng phiu sắp xếp gọn gàng, dĩ nhiên cái này có thể không cần, vì buổi sáng bọn họ không dậy nổi để ra khỏi giường, cháu chỉ cần nhớ kỹ mục tiêu công việc là làm cho cuộc sống của chủ nhân thoải mái, vui vẻ! Tốt, bắt đầu khóa học thứ nhất." Lão quản gia mắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm Bảo Nhi, hai người đi tới phòng bếp.

Cả một hàng đao, dao, nĩa, xiên. . . . tạo hình khác nhau, làm cho người ta hoa cả mắt. Ánh đèn ở phòng bếp chiếu rọi xuống, phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Lão quản gia thân thiết nhìn những thứ này, nói: "Một Quý tộc ưu nhã, lúc dùng cơm cũng phải hết sức ưu nhã, phải nhớ được cách dùng của mỗi một loại dao nĩa, vị trí sắp xếp cùng thứ tự sử dụng. Hôm nay ta liền bắt đầu dạy cháu khóa học đầu tiên __ Cắt thức ăn."

Bảo Nhi phịch một tiếng, ngã xuống trên mặt đất, nằm ở trên sàn nhà phòng bếp bóng loáng như gương, cô gian nan nâng đầu dậy, giơ tay lên hỏi: "Cắt thức ăn cùng lễ nghi dùng cơm của Quý tộc thì có quan hệ gì?"

"Ặc, cái này này. . . . . . Cháu làm sao mà biết được tất cả các điều lệ quy tắc của cuộc sống Quý tộc? Cháu chỉ cần nghe theo học tập." Lão quản gia dừng một chút, thấy Bảo Nhi nằm trên đất, hắn trong nháy mắt lại có đề tài: "Một Quý tộc ưu nhã, bất kỳ lúc nào cũng đều giữ vững ưu nhã, dù là ngã xuống, cũng là ngã đẹp như tiên, làm cho người ta không khỏi cảm thấy thương tiếc, cháu xem lại mình một chút, ngã gì mà nằm trông như chó con vậy, thật mất mặt, Ba Lạp Ba Lạp. . . . . ."

Bảo Nhi liếc nhìn một thước sàn nhà trước mặt bị nước miếng của lão quản gia làm ướt, rốt cuộc đành khuất phục bò dậy, không hỏi tại sao nữa, chấp nhận cầm dao lên, ngoan ngoãn đi cắt thức ăn.

. . . . . .

"Đây là cái gì?" Lão quản gia cầm một cái dao hỏi.

"Dao thái." Bảo Nhi thành thật trả lời.

"Sai." Lão quản gia lắc đầu.

"Cái này là cái gì?" Bảo Nhi tò mò.

"Đây là một thanh dao thái không bình thường." Lão quản gia mặt nghiêm túc.

Bảo Nhi lần nữa té ngã, thấy ánh mắt của lão quản gia thổi qua, vội vàng nằm trên mặt đất làm một tư thế xinh đẹp: "Ha ha, rất là đặc biệt nha."

. . . . . .

Lại cũng dùng nước miếng đem tấm thớt làm ướt, lão quản gia mới lâng lâng rời đi, lưu lại một câu: " Cố gắng học tập thật tốt, sắp tới sẽ tăng lương."

Bảo Nhi cầm dao, ha ha thái, đem thức ăn trên tấm thớt cắt thành mặt của lão quản gia, một mực thái, băm băm băm, một mực thái, băm băm băm. . . . . .

Abe cùng Tịch Nhan lo lắng đứng ở bên ngoài phòng bếp.

Mập mạp nói: "Vì sao, tôi cảm thấy được cuộc sống về sau sẽ nguy hiểm hơn rồi."

Tịch Nhan gặm cà rốt: "Rắc rắc" "Rắc rắc" "Rắc rắc" . . . . . .

Thật ra thì cái Bảo Nhi không chịu nổi chính là sự dài dòng cùng nước miếng của lão đầu, bất đắc dĩ, chỉ có thể mỗi ngày khi thấy lão quản gia sắp đến gần, liền vung dao lên ha ha, ánh dao kia khiến lão quản gia phải tránh xa ở cự ly ít nhất một mét mới an toàn.

Lão quản gia có rất nhiều thời gian lại nói rất nhiều, cả ngày cả đêm cũng có thể không cần ngủ mà buộc Bảo Nhi học cắt thức ăn, cắt tới mức tay cô cũng rút gân, sống không bằng chết, mỗi ngày Bảo Nhi đều ở đây ai oán nghĩ: "Nghỉ hè vì sao dài như vậy, nghỉ hè tại sao còn chưa kết thúc, nghỉ hè thế nào còn chưa kết thúc. . . . . ."

Nhìn ánh mắt ai oán của Bảo Nhi, lão quản gia hôm nay cư nhiên lương tâm phát thiện, muốn dẫn Bảo Nhi đi ra ngoài ăn cơm.

Bảo Nhi tinh thần kích động, cầm dao trong tay khẽ ném, ném trúng vào vỏ dao ở cách một mét nhìn rất là vui vẻ đi theo ra cửa, trong lòng suy nghĩ: lão đầu này rốt cuộc còn có một chút tính người.

Một già một trẻ đi tới trung tâm thành phố.

Bảo Nhi chăm chú nhìn này là hoa này là lá cây xanh mướt, người đi lại tấp nập đúng là trung tâm thành phố rồi, rốt cuộc không còn là dao thái ngân quang lóng lánh rồi, thật là thân thiết.

"Pizza Hut." Bảo Nhi lôi kéo lão đầu nói: "Cháu muốn đi."

Lão đầu khinh bỉ liếc mắt nhìn Bảo Nhi: "Ta chưa từng vào quán ăn vặt nhỏ, lát nữa đi theo ta không được nói lời nào."

Bảo Nhi chảy nước miếng nhìn Pizza Hut dần dần xa tầm mắt, bị lão đầu mang vào một tiệm cơm Tây.

Phòng ăn điều kiện quá tốt, rất ít người, không gian lớn, cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn thẳng ra biển.

Đợi một lúc liền thấy nhân viên bê lên hai phần thịt bò bít tết.

Rất dầy, miếng cũng rất nhỏ.

Bảo Nhi cầm lên dao nĩa, cảm thấy mình một miếng là có thể ăn hết.

Lão quản gia nhanh tay giữ chặt lấy tay Bảo Nhi, rất tức giận mà nói: "Lễ nghi, ta dạy cháu lễ nghi bao lâu nay, cháu để lễ nghi ở nơi nào hả?"

"Ông chỉ dạy cháu cắt thức ăn. . . . . ." Bảo Nhi thầm nói.

Chỉ là ngửi thấy được thịt bò bít tết này hương vị thật sự rất thơm ngon, nhìn qua cũng không phải là dễ ăn, vừa non lại vừa trơn, Bảo Nhi khát vọng liếc mắt nhìn thịt bò bít tết, lại nhìn lão quản gia một chút.

Lão quản gia hết sức ưu nhã sửa sang lại y phục, sống lưng thẳng tắp, tản mát ra khí thế cường đại, đưa tay, cầm lên một bát nước tương, dùng muỗng canh lấy số lượng vừa phải nước tương rồi đặt trở lại xuống bàn.

Bảo Nhi học theo.

"Lúc cắt thịt, bả vai phải buông lỏng, trước từ bên trái dùng nĩa đem thịt xiên lại, sau đó phía bên phải dùng dao dọc theo nĩa đem thịt cắt ra, nhớ là dao di động nhẹ nhàng từ từ trước sau, lúc đưa tay ra dùng sức ấn xuống, lúc thu hồi lại thì nhẹ một chút." Lão quản gia vừa làm mẫu vừa nói.

Bảo Nhi vội vàng học theo, bụng đói lắm, cắt đi cắt đi, cắt tốt lắm, vừa muốn đem thịt đưa vào trong miệng.

"Chậm." Lão quản gia nhanh chóng ăn thịt, nhưng lại ngăn trở Bảo Nhi.

Phê bình nói: "Cháu vừa mới cắt thịt có hai sai lầm. Thứ nhất, cháu đem toàn bộ thịt cắt ra, nước thịt cũng chảy ra ăn mất ngon, ảnh hưởng mỹ vị. Thứ hai, nĩa xiên thịt ở bên trái, cháu lại không bắt đầu cắt thịt từ bên phải, thân thể nghiêng về phía trước, tư thế rất xấu, còn khiến dao găm cùng cái mâm va chạm phát ra tiếng vang, thật là quá thất lễ —— làm lại."

Vì vậy đĩa thịt bò bít tết trước mặt Bảo Nhi bị dọn đi rồi, cô hận không được ôm lấy bắp đùi phục vụ viên kia, chớ đi a, bà cô ta chưa ăn mà đã mang điểm tâm tới rồi, thật muốn chết đói a. . . . . .

Phần thịt bò bít tết thứ hai. . . . . .

Phần thịt bò bít tết thứ ba. . . . . .

Bảo Nhi rốt cuộc cắt thịt bò bít tết ra đúng quy phạm, hưng phấn muốn đem thịt đưa vào trong miệng, lão quản gia lại ngăn trở cô, nói: "Cháu không cho nước tương?"

Vì vậy.

Phần thịt bò bít tết thứ tư. . . . . .

Phần thịt bò bít tết thứ năm. . . . . .

Bảo Nhi đói đến mờ mắt rồi, dao nĩa cũng cầm không nổi rồi, lão quản gia hưng phấn xoa xoa khóe miệng thật ưu nhã, gọi một phần canh tráng miệng.

"Tốt lắm, học tập một buổi chiều, uống chút đồ bổ sung sức lực đi." Lão quản gia hào phóng nói.

Bảo Nhi cặp mắt bốc lên hung quang, nhìn nhân viên phục vụ mang tới một phần canh bỏ túi rất nhỏ, rất tinh xảo, lúc ấy liền không cầm được bi thương nước mắt chảy thành sông, chỗ canh này nhiều nhất cũng chỉ được có một muỗng thôi. . . . . . Bảo Nhi xách theo túi canh, vô cùng chân trọng bưng bằng hai tay, trong lòng thề, lần sau không bao giờ cùng lão đầu đi ra ngoài ăn cơm nữa.

Tính tiền , nhân viên phục vụ rất là vui vẻ tiến lên, đưa ra tờ giấy 4828ND tệ. . . . . .

Bảo Nhi một hơi phun ra chỗ canh mới vừa vào mồm chưa kịp nuốt xuống, giống y như người bị thổ huyết vậy!

"Tiểu thư cô có gì nghi kỵ sao? Một phần thịt bò bít tết 680ND tệ, cô và lão tiên sinh dùng bảy phần, tổng cộng là 4760ND tệ, cuối cùng một phần canh hôm nay cửa hàng có giá đặc biệt ưu đãi chỉ có 68ND tệ, tổng cộng là 4828 ND tệ." Nhân viên phục vụ giải thích đâu ra đấy.

Lão quản gia hào phóng móc ra một tấm thẻ bạch kim nói: "Không thành vấn đề, quẹt thẻ."

Bảo Nhi trong đầu đầy hối hận, thịt bò bít tết 680ND tệ cô một miếng cũng chưa được ăn, món canh cuối cùng đặc biệt ưu đãi giá 68 ND tệ, tất cả cũng đều phun ra rồi. . . . . .

Lão đầu thì ngược lại thoải mái nấc cục một cái.

Thấy Bảo Nhi vẫn còn ở đó cúi đầu lẩm bẩm, hắn mỉm cười nói: "Về thôi, chút tiền này có đáng là gì!"

Bảo Nhi trong nháy mắt cảm thấy lão đầu tiền tài như nước, chân chó gật đầu.

"Ta đều giúp cháu xem lại thật kỹ rồi, chúng ta AA (tức là phần ai người đó trả tiền đó mà), cháu dùng hết sáu phần thịt bò bít tết để học tập cộng thêm một phần canh, tất cả là 4148 ND tệ, chờ tới lúc nào cháu lĩnh lương trả lại cho ta là được ta cũng không vội." Lão quản gia chậm rãi nói.

Bảo Nhi. . . . . . Trong lòng như có hàng vạn con ngựa đang chạy như điên, âm thầm thề, bà cô mà ra ngoài ăn cơm với lão đầu ngươi lần nữa thì ta đây không thèm mang họ Đào.

Về đến nhà. Bảo Nhi liều mạng luyện dao pháp, một mực thái thái thái, băm băm băm, cạo cạo cạo. . . . . . Tất cả phòng bếp hàn quang bắn ra bốn phía.

Trong đại sảnh, Abe lo lắng hỏi Quản gia: "Lúc gia gia, cô ấy sao vậy hả ?"

Lão quản gia mỉm cười nói: "Cô bé đang cố gắng học tập."

Tịch Nhan gặm cà rốt, ánh mắt phức tạp nhìn vào phòng bếp, có cảm giác như nhìn thấy chính mình lúc còn bé. . . . . .

Nửa tháng học cấp tốc.

Bảo Nhi không chỉ có thể phân biệt dao cắt, dao thái, dao chạm khắc, dao chặt, các loại đao. . . . . .

Còn có thể hết sức lưu loát vận dụng dao pháp.

Trên tấm thớt để một đống cà rốt.

Dao Quang Kiếm Ảnh ở bên trong, cà rốt mỏng như tơ, đoạn đầu dày 5 millimet, đoạn tiếp dày 4 millimet, 3 millimet, 2 millimet như sợi tơ mỏng, 1 millimet như những sợi ngân châm. . . . . .

Abe vỗ tay không ngừng: "Tuyệt vời."

Bảo Nhi tiếp tục, lại bắt đầu làm việc, hai tay cầm dao. Các loại cà rốt đầy đủ hình thù đi ra: hoa thập tự, hoa tua mạch, quả thông, lưới cá. . . . . .

Tịch Nhan đứng một bên cũng kinh ngạc với sự tiến bộ của bảo Nhi, tốc độ cắn cà rốt cũng chậm hơn đi rất nhiều.

Cuối cùng, Bảo Nhi nhìn lão quản gia nảy sinh ác độc, bắt đầu sử dụng dao chạm khắc.

Bảo Nhi người nhỏ nhắn, cầm trong tay một cái dao chặt xương, chém cục xương, chặt xương ống, chặt xương sườn. . . . . . Máu mủ bay tán loạn.

Vừa biểu diễn xong, Bảo Nhi đầu đầy mồ hôi.

Abe cùng Tịch Nhan đều ngây dại, cuối cùng bị một cảnh tượng này gây kinh hãi.

Lão quản gia mặt cười như Cúc Hoa nở, hai tay cùng hai chân vỗ liên tục: "Tốt!"

Abe sờ soạng cái trán đổ mồ hôi, nhỏ giọng nói với Tịch Nhan ở bên cạnh: "Vì sao mới vừa rồi tôi cảm thấy có sát khí."

. . . . . .

Đêm khuya, Bảo Nhi rốt cuộc được phép đi ngủ.

Abe mặt tò mò hỏi lão quản gia: "Lúc gia gia, lễ nghi quý tộc cần luyện tập kỹ thuật cắt rau sao?"

Lão quản gia mặt thần bí nói: "Kỹ thuật cắt rau có thể rèn luyện mánh khoé, khống chế nội lực, một điều thông thạo vạn điều cũng sẽ thông, về sau luyện tập thêm những thứ khác sẽ nhàn hạ hơn rồi."

Abe mặt sùng bái nhìn lão quản gia, gật đầu một cái, từ từ lĩnh ngộ đi, bắt đầu nghĩ mình có muốn hay không cũng luyện tập kỹ thuật cắt rau, nói không chừng có thể sớm ngày trở về gia tộc.

. . . . . .

Tịch Nhan gặm cà rốt yên lặng nhìn chằm chằm lão quản gia, lão quản gia có loại cảm giác bị nhìn xuyên trong nội tâm kêu mao mao.

"Sớm nghỉ ngơi một chút." Nói xong quay người nhanh chóng trở về trong phòng mình rồi.

Mới vừa vào đến trong phòng, liền nhìn thấy Tịch Nhan mặt than tựa vào trước nắp quan tài của hắn.

Tịch Nhan mở miệng nói: "Tại sao?"

Lão quản gia cười hắc hắc, trở về chỗ mà nói: "Thật ra thì chính là muốn ăn một loại mì mà thôi."

Đáng thương cho Bảo Nhi nằm mơ, cũng mộng thấy mình biến thành Tiểu Lý Phi Đao, đao đao muốn lấy tánh mạng người ta. . . . . .