Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 11: Sự kiện bắn giết




- Có chứ, rất nghiêm trọng. Bị em đá cho sưng lên rồi.

Hai tay Tần Thiên ôm đũng quần, vẻ mặt méo mó nhìn Hàn Thi Vũ nói.

- Vậy phải làm sao bây giờ, có nên gọi thầy thuốc không.

Hàn Thi Vũ thấy vậy, lập tức khẩn trương.

- Không cần, em chỉ sờ một chút là okie, nó cũng không sưng quá to.

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nghiêm túc nói. Sau đó buông dần hai tay ra, tiểu Tần Thiên đã nhô lên rất cao.

- A… Tần Thiên, anh là đồ lưu manh, anh gạt em.

Hàn Thi Vũ thấy túp lều như vậy, nhất thời tức giận hét lớn. Mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy vật đó của đàn ông, nhưng qua sách vở, nàng biết nó tuyệt đối không phải bị đá trúng, mà là phản ứng sinh lý.

- Thi Vũ, anh nào có nói dối, tất cả đều là sự thật.

Tần Thiên mang bộ dáng đáng thương nhìn Hàn Thi Vũ nói.

- Hừ, anh đừng mơ tưởng gạt em. Anh chính là đại sắc lang. Anh còn làm như thế, em sẽ không để ý tới anh nữa.

Hàn Thi Vũ đỏ mặt nhìn Tần Thiên tức giân nói.

"Mẹ nó. Cô nàng này lại biết, chẳng lẽ lại xem Nhục Bồ Đoàn sao?"

Tần Thiên thầm nghĩ, hắn vốn cho rằng Hàn Thi Vũ là một nữ sinh ngoan hiền không biết gì nhiều về chuyện trai gái. Hắn đã từng lừa gạt không biết bao nhiều nữ sinh ngây thơ, mà mấy cô nàng này ngu ngơ chẳng biết gì. Hắn không nghĩ rằng thoạt nhìn Hàn Thi Vũ ngô ngố như vậy lại biết, điều này làm cho hắn thật mất mặt.

- Khụ khụ… Việc này… Thi Vũ à, thật ra là, anh chỉ muốn đùa em chút thôi.

Tần Thiên thấy trò quỷ của mình bị phát giác, lúng ta lúng túng từ dưới đất đứng dậy.

- Hừ, lưu manh.

Hàn Thi Vũ quay lưng đi, không để ý tới Tần Thiên.

- Thi Vũ à, lần sau anh không dám như thế nữa, em bỏ qua cho anh nhé.

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ cợt nhả nói.

- Hừ.

Hàn Thi Vũ vẫn không để ý tới Tần Thiên.

- Anh thực sự không dám, em tha thứ cho anh đi.

Tần Thiên tiếp tục lải nhải.

- Hừ.

Hàn Thi Vũ cũng chỉ trả lời hắn bằng từ hừ quen thuộc.

- Được rồi. Em nói đi. Rốt cuộc phải thế nào em mới chịu tha thứ cho anh.

Tần Thiên mang bộ dáng cầu khẩn nói với Hàn Thi Vũ. Hàn Thi Vũ nhìn bộ dạng của hắn như vậy, trong lòng âm thầm đắc ý.

- Muốn em bỏ qua cho anh rất đơn giản, anh hãy trả lời câu hỏi lần trước em đã hỏi anh. Trong nhà anh có phải đã xảy ra chuyện gì phải không? Vì vậy anh mới trở thành bộ dạng thế này?

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói.

Tần Thiên vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, thần sắc trên mặt biến mất không thấy. Chuyện cha mẹ Tần Thiên, hắn không muốn cho người khác biết. Cho dù là bạn tốt nhất, người điên hắn cũng không tiết lộ một lời.

- Thật xin lỗi, không thể trả lời.

Tần Thiên lạnh lùng nói. Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.

- Này! Tần Thiên, không cho phép anh đi.

Hàn Thi Vũ vội vàng đuổi theo, giang hai tay ra che trước mặt Tần Thiên. Tần Thiên liếc nhìn nàng một cái, trực tiếp vòng qua người. Hàn Thi Vũ thấy vậy, vội vàng nắm lấy áo Tần Thiên, không để cho hắn đi.

- Là anh tự miệng để cho em hỏi. Hơn nữa, nếu có chuyện phiền phức, anh đừng để trong lòng. Không bằng anh nói ra, như vậy sẽ sảng khoái hơn rất nhiều.

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói.

- Anh đã nói, không thể trả lời. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tần Thiên lạnh lùng nói, hắn gạt tay Hàn Thi Vũ ra, hướng phía trước đi tới. Hàn Thi Vũ đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tần Thiên, nước mắt bắt đầu chảy.

"Tên vô lại, tại sao lại trách em? Tại sao lại đối với em như thế?"

Trong lòng Hàn Thi Vũ thầm nghĩ, nàng rất bực mình, nước mắt không ngừng rơi. Sau đó nàng vội gạt nước mắt, đuổi theo Tần Thiên.

Hai người một trước một sau tới căng tin của trường. ba người Phạm Kiếm đã gọi ra rất nhiều đồ ăn. Thấy Tần Thiên cùng Hàn Thi Vũ tới, lập tức hỏi hai người xem muốn ăn gì.

Tần Thiên gượng cười, liền ngồi xuống không nói gì. Hàn Thi Vũ cũng vậy, làm cho Phạm Kiến cùng hai nữ sinh cảm giác có chút không bình thường. Tại sao lúc hai người từ nhà cầu ra lại giống như người xa lạ. Chẳng lẽ giữa hai người xảy ra chuyện gì sao?

Phạm Kiến nhìn hai người, muốn hỏi một câu nhưng không biết mở miệng thế nào, bất đắc dĩ đành nói một vài câu khôi hài để thay đổi không khí. Đáng tiếc, Tần Thiên cùng Hàn Thi Vũ không nói câu nào, làm cho không khí xung quan vô cùng gượng gạo.

- Mọi người ăn đi, tôi đi về trước.

Tần Thiên nhìn mọi người nói một câu. Cũng không đợi mọi người đáp lại, trực tiếp đứng dậy rời đi, hướng ra phía bên ngoài.

- Mình cũng có chút không thoải mái, mình đi trước.

Hàn Thi Vũ nói với ba người Phạm Kiến, móc ra 300 đồng đặt trên bàn rồi đứng lên bước đi.

- Có chuyện gì xảy ra thế?

Phạm kiến nhìn hai cô gái hỏi, hai người lắc đầu tỏ vẻ không biết.

……………

Tần Thiên từ căng tin đi ra, trực tiếp rời khỏi trường. Trong lòng hắn luôn nhớ mối thù của cha mẹ, thù này nhất định phải báo. Vì thế lúc rời đi, Tần Thiên liền tìm Phong Tử, thương lượng một chút về bang phái.

Hiện tại Thiên Bang chỉ là một tên gọi, với hai người bọn họ, tuyệt đối không thể được. Hai người phải nghĩ biện pháp tìm một vài tiểu đệ, mở rộng thế lực, từ từ phát triển lớn mạnh. Vì vậy hắn phải gặp Phong Tử bàn bạc một chút.

- Này, Phong Tử, mày ở đâu… Tốt, tao lập tức tới đó.

Tần Thiên gọi cuộc điện thoaọi, sau đó vẫy một chiếc taxi, hướng tới chỗ Phong Tử.

Ở phía sau cách Tần Thiên không xa, Hàn Thi Vũ cũng đi theo hắn. Nàng nhìn hắn không quay đầu rời đi, trong lòng có chút mất mát, muốn cầm điện thoại gọi cho hắn. Do dự thật lâu, cuối cùng nào cũng không gọi.

……………………

Còn Tần Thiên, khi ngồi taxi được nửa đường, xe đột nhiên dừng lại. Phía trước bị tắc đường, toàn bộ xe lớn nhỏ đều bị kẹt lại, căn bản không thể qua.

- Chuyện gì xảy ra?

Tần Thiên nhìn từng dòng xe nhíu mày.

- Phía trước xảy ra một vụ tai nạn. Một chiếc xe tải đụng phải một chiếc xe thể thao, làm cho giao thông bị tắc nghẽn. Trong vòng nửa ngày sợ cũng không thông đường được…

Tài xế nói.

Tần Thiên nghe vậy, liền móc 50 đồng đưa cho tài xế, sau đó xuống xe giời đi. Hắn không thể ngồi chỗ này đợi đến vài giờ được, thà đi bộ lượn lách dễ hơn nhiều. Dù sao đi bộ vẫn là biện pháp tốt nhất khi bị tắc đường.

- Ầm.

Khi Tần Thiên vừa bước xuống xe, một tiếng nổ lớn cách đó không xa truyền đến. Một chiếc Lamborghini đang chạy nhanh bỗng nhiên nổ lốp xe, dọa cho Tần Thiên kêu to một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống đường. Cùng lúc đó, toàn bộ mọi người xung quanh đều nhìn vào chiếc xe. Một cô gái mặc áo phông màu đỏ chật vật bước xuống xe, nhanh chóng hướng Tần Thiên đi tới.

Ngay lúc này, lại một tiếng nổ vang lên. Dưới nền đường phía sau cô gái mặc áo đỏ liên tục bị khoét lỗ. Cô gái bỗng nhiên bị té trên mặt đất, sau đó vội vàng đứng dậy vội vàng chạy tới chỗ Tần Thiên.

- Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao chỗ này lại có bắn súng?

Trong lòng Tần Thiên cả kinh. Súng đạn đang cày xới mặt đường. Theo bản năng, Tần Thiên không chút nghĩ ngợi hướng tới quảng trường rộng lớn tìm nơi chạy trốn, miễn cho ăn đạn vào đầu.

Mà cô gái mặc áo đỏ cũng nhanh chóng vọt tới chỗ Tần Thiên. Sau một tiếng súng vang lên, cô gái lập tức ngã xuống đất, hét thảm một tiếng, máu tươi bắn ra ngoài. Viên đạn xuyên qua chân nàng, tiếp tục cắm sâu xuống nền đường. Cô gái té trên mặt đất thống khổ kêu to, chỉ cách Tần Thiên 4, 5m. Bàn tay nàng hướng tới Tần Thiên, trong mắt tràn đầy ý cầu xin.

Tần Thiên nhìn cô gái, trong đầu suy nghĩ có nên cứu cô ta hay không? Nếu cứu nàng chẳng may mình ăn đạn thì sao? Nhìn viên đạn vừa xuyên qua chân nàng còn cắm sâu xuống đường thế kia, nó không may đi qua đầu mình chắc cũng thành một cái lỗ thông hai bên. Nếu chẳng may mình chết, sao có thể báo được đại thù của cha mẹ mình.