Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 237: Mục đích thực sự của Triệu Chỉ Nhược




- Đại ca, đi tới chỗ này nhanh lên, nửa giờ phải chạy tới, số tiền này sẽ là của ngươi.

Tần Thiên hướng về phía tài xế taxi nói. Trực tiếp quảng một xấp tiền cho hắn, ít nhất phải đến một ngàn đồng.

- Không thành vấn đề.

Gương mặt tài xế trực tiếp nở nụ cười. Một tay lấy tiền thu vào, ngay lập tức khởi động xe, theo địa chỉ Tần Thiên nói, nhanh chóng phóng tới thành Tây.

Dọc dường đi, bởi vì Tần Thiên cấp nhiều tiền, tài xế trực tiếp vượt đèn đỏ, lao như tên về hướng thành tây. Rất nhanh, đã có cảnh sát giao thông đuổi theo phía sau, muốn chặn đường để tài xế dừng xe. Tên tài xế cũng chú ý đến phía sau, vội vàng nhẫm chân ga, vọt hướng thành tây.

Rất nhanh, xe đi tới thành Tây, dừng ở của một khu nhà cao cấp. Tần Thiên xuống xe, trực tiếp hướng bên trong đi vào. Dựa theo địa chỉ, nhanh chóng đi đến một căn nhà ba tầng. Đối chiếu với địa chỉ, phát hiện không sai hắn liền gõ cửa.

- Bang bang! Triệu Chỉ Nhược, mau mở cửa, là tôi.

Tần Thiên một bên gõ cửa, một bên hướng bên trong hô lớn.

Rất nhanh, bên trong liền truyền đến tiếng bước chân. Sau đó, cửa mở ra, Triệu Chỉ Nhược cả người mặc đồ ngủ xuất hiện trước mắt Tần Thiên.

- Là anh, đồ khốn khiếp. Tôi muốn đánh chết anh.

Triệu Chỉ Nhược nhìn thấy Tần Thiên, liền giận giữ đá một cước vào Tần Thiên.

- Móa. Nội y đạo tặc.

Tần Thiên hét lớn, lập tức đưa tay lên, trực tiếp bắt được chân nàng. Làm cho nàng đá không tới mình.

- Cô rốt cuộc là ai? Triệu Chỉ Nhược đâu?

Tần Thiên nhìn người trước mặt giống y như đúc với Triệu Chỉ Nhược, lên tiếng hỏi.

- Tôi là ai, mắc mớ gì tới anh? khốn khiếp, mau buông ra, nếu không tôi sẽ giết anh.

Nữ nhân nhìn Tần Thiên cả giận nói, Tần Thiên liền thả chân nàng ra. 

Nữ nhân nhất thời hét lớn một tiếng, không kịp phản ứng, cả người liền lao vào ngực Tần Thiên. Lập tức, có một cánh tay bóp chặt cổ nàng, làm cho nàng không thể nào thở được.

- Nói, cô rốt cuộc là ai? Triệu Chỉ Nhược đâu? nếu không nói, tôi sẽ giết cô.

Lười cùng nàng nói chuyện, trực tiếp dùng bạo lực để giải quyết.

- Khụ khụ… Tôi là em gái của nàng, chị ấy đi tới sân bay rồi.

Nữ nhân có chút khó khăn nói.

- Hừ!

Tần Thiên nghe xong, lập tức ném nữ nhân kia xuống đất. Ngay lập tức hướng dưới lầu phóng đi. Hiện tại là 8h40, đi tới sân bay có khả năng sẽ hơn 9h, hẳn là vẫn kịp.

Vừa lao xuống lầu, liền thấy chiếc taxi vừa rồi bị xe cảnh sát bao vây. Tên tài xế kia đã bị cảnh sát bắt, hắn

lập tức vọt tới, đem chứng nhận sĩ quan của mình lấy ra.

- Tôi là Đại Tá quân khu Quang Châu, anh tài này là tôi tạm thời trưng dụng để phối hợp điều cha, hi vọng các người có thể thả hắn. Giờ tôi có chuyện trọng yếu phải làm, nếu các người làm trì hoãn thời gian của tôi, cục trưởng Lương Đồng cũng không đảm đương nổi trách nhiệm đâu.

Tần Thiên cầm giấy chứng nhận trong tay hướng về phía cảnh sát giao thông nói, lời này hắn học được trong mấy bộ phim.

Cảnh sát giao thông vừa nghe thấy lời Tần Thiên, rồi nhìn giấy chứng nhận trong tay hắn, lập tức cho đi. Đồng thời còn kính một lễ với nghi thức quân đội.

- Ừ, tôi sẽ hướng cục trưởng để khen thưởng cho các người.

Tần Thiên nhìn hai cảnh sát giao thông nói, lập tức lên xe, phân phó tài xế đi tới sân bay.

Nhìn Tần Thiên đã đi được một lúc, một tên cảnh sát mới hồi phục tinh thần, nhìn tên kia hỏi.

- Hắn biết chúng ta là ai hả? Làm sao khen thưởng cho chúng ta đây?

- Đúng vậy, còn có, cục trưởng của chúng ta không phải Lương Đồng mà.

- Không tốt, bị gạt rồi, mau đuổi theo.

Lập tức hai cảnh sát giao thông nhanh chóng lên xe, đuổi theo Tần Thiên. Đáng tiếc, Tần Thiên đã sớm chạy đi mất hút, bọn họ muốn đuổi cũng không kịp nữa, bởi vì không biết Tần Thiên đi tới chỗ nào.

Sân bay quốc tế Quang Châu, phía sau đại sảnh.

Triệu Chỉ Nhược cầm hành lý trong tay, chờ ở đó. Chỉ còn một giờ nửa là phi cơ cất cánh, Triệu Chỉ Nhược ngồi tại vị trí trước, vẻ mặt có chút phiền não. Vẻ mị hoặc thường ngày đã không còn nữa, thay vào đó là một loại thần sắc mất mát.

- Ai!!

Triệu Chỉ Nhược nhẹ nhàng thở dài, nhìn số điện thoại di động của Tần Thiên một chút. Trong đầu không khỏi nhớ lại bộ dáng của hắn, lại nhớ tới mục đích của mình tới nơi này.

Nàng vốn là đại tiểu thư của Triệu gia trong Thất đại gia tộc. Một tháng trước, phụ thân nàng cùng gia tộc cãi nhau mà trở mặt. Gia đình nàng bị đuổi ra khỏi gia tộc, rồi sau đó bị những người trong gia tộc đả kích, trong nhất thời, việc làm ăn của phụ thân bị phá sản. Hơn nữa còn không ngừng phát sinh những chuyện rắc rối khác.

Cha của nàng không cam lòng, nghĩ muốn trả thù những người đả kích hắn. Nhưng lại không có thực lực để trả thù, điều này làm cho phụ thân nàng rất phiền não.

Không nghĩ tới, tình cờ thấy mảnh ngọc bội trên cổ Triệu Chỉ Nhược, nhất thời nhớ tới con gái mình cùng với siêu cấp đại gia tộc Tần gia còn có đám hỏi. Hơn nửa, hiện tại người thừa kế của Tần gia đã bị phát hiện, mặc dù chính Tần Thiên cũng không biết là mình. Nhưng tất cả những gia tộc ở Hoa Hạ đều đã biết. Phụ thân Triệu Chỉ Nhược linh cơ vừa động, suy nghĩ sách lược, đem con gái mình gả cho Tần Thiên thì chắc chắn mình cũng sẽ được dựa hơi vào Tần gia. Cứ như vậy, chính mình cũng không phải lo bị đè ép, còn có thể trả thù lại.

Nghĩ được biện pháp này, phụ thân Triệu Chỉ Nhược liền để cho nàng tìm Tần Thiên. Triệu Chỉ Nhược tự nhiên không chịu gả cho người mà mình chưa từng gặp mặt. Cho nên khi lần đầu tiên gặp Tần Thiên trong cửa hàng nội y, nàng nổi lên sát ý với Tần Thiên.

Nhưng tiếc là lại không làm gì được hắn, hiện tại trong nhà đang trong thời kỳ khó khăn. Triệu Chỉ Nhược không thể giết Tần Thiên, không thể làm gì hơn là phải để Tần Thiên sờ mó, dụ dỗ Tần Thiên phát sinh quan hệ với mình, để mình trở thành nữ nhân của hắn. Nhưng trong lòng cũng không thích Tần Thiên, vì hắn thực quá hoa tâm.

Nhưng kể từ mấy ngày trước phát sinh chuyện ở trên giường với Tần Thiên, Triệu Chỉ Nhược phát hiện mình có chút thích Tần Thiên vậy. Nhưng thái độ của Tần Thiên làm cho nàng vô cùng thương tâm. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì rời đi là tốt nhất.

Không nghĩ tới lại bị Tiêu Du tìm được. Bắt nàng ở lại mấy ngày, còn nói Tần Thiên nhất định sẽ đi tìm nàng. Nhưng đến hôm nay, đến cả cái bóng của hắn cũng không thấy. Nàng chỉ còn cách về nhà.

- Ai!!!

Triệu Chỉ Nhược thở dài lần nữa,. Tâm tình bực bội, liền xóa luôn số đt, đem những gì còn lại của hắn biến mất trên người nàng, để mình hoàn toàn quên đi.

Triệu Chỉ Nhược xóa xong, liền nhận được một cuộc gọi khác.

- Uẩy, tia (cha), con không làm được…