Sống Cùng Mẹ Kế Y Tá

Chương 2: Thiếu nữ đã vi nhân phụ




Ngực truyền đến cảm giác tê dại làm cho cô nàng y tá đang thất thần giật mình tỉnh lại, khi nhìn thấy tay Diệp Thiên đang nắm lấy bộ ngực của mình, nàng xấu hổ tới mức sắc mặt đỏ ửng, lại không thể tức giận, dù sao cũng là người ta cứu được nàng. "Cô không sao chứ?" Diệp Thiên làm như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi, bàn tay đang để trên ngực cô nàng y tá cũng không có ý định buông ra.

Cô nàng y tá sau khi đứng vững thì vội vàng giãy giụa khỏi bàn tay của Diệp Thiên, đỏ mặt nói: "Tôi không sao, cám ơn!" Có thể vừa nói xong lại cảm thấy không đúng, cảm ơn hắn làm gì vậy? Hắn ăn đậu hủ của ta, ta còn cảm ơn hắn? Ta thật sự là đầu óc bị ngấm nước mất rồi! Cô nàng y tá lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên lúc này mới nhìn rõ dung mạo của cô nàng y tá, nhìn bộ dáng nàng có lẽ khoảng 25~26 tuổi, toàn thân tràn đầy khí tức của thục nữ, mặt má đào,mày liễu mi cong, đồng dạng có một đôi mắt to sáng ngời giống Triệu Vi, cái mũi xinh xắn, bờ môi hồng nhuận phơn phớt gợi cảm. Giấu ở sau lớp áo là một bộ ngực no đủ khiến người ta mơ màng!(câu này t chém:v)

Mặt khác, mấy người y tá lúc này đã chạy tới, y tá trưởng lòng còn sợ hãi mà hỏi: "Ninh Lạc, cô không sao chứ?" "Y tá trưởng, tôi không sao!" Nguyên lai nàng gọi là Ninh Lạc, danh tự nghe cũng rất êm tai, quả nhiên là người cũng như tên, Diệp Thiên nghĩ thầm. "Nhanh điện thoại gọi bảo an, đừng để cho người kia lát nữa tỉnh dậy lại bắt cóc người!" Có y tá thấy người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất vội nhắc nhở.

Cả tầng lầu xôn xao, một ít bác sĩ trực ban cũng đi ra xem náo nhiệt, Diệp Thiên thì thừa dịp hỗn loạn mà tiến vào thang máy đi xuống dưới lầu.

Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Diệp Thiên lấy điện thoại di động ra gọi cho dì Vương Oánh, rất nhanh đầu bên kia bắt máy, "Dì Vương,cháu là Diệp Thiên!" "Diệp Thiên? A! Cháu là Tiểu Thiên sao, về nước lúc nào vậy, như thế nào mà cũng không nói trước cho dì Vương một tiếng, cháu bây giờ ở đâu để dì tới đón?" Vương Oánh trong điện thoại bắn liên hồi tựa như đặt câu hỏi nhưng lại để cho Diệp Thiên trong nội tâm cảm thấy ấm áp.

Khi còn nhỏ, mẹ Diệp Thiên đã bỏ anh em hắn đi tái giá, nghe nói là gả cho một thương nhân giàu có, từ đó về sau chưa bao giờ trở về nhìn qua bọn hắn lấy một lần, bất quá không sao cả, Diệp Thiên đối với mẹ ruột cũng không có bất kỳ ấn tượng nào.

Chỉ có điều Diệp Thiên từ nhỏ đã không được hưởng thụ qua tình thương của mẹ, cũng không biết tình thương của mẹ là thứ gì! "Dì Vương, không cần phiền toái như vậy, dì nói cho cháu biết địa chỉ nhà của dì, cháu tự tới tìm dì là được rồi!" Vương Oánh là bạn thân của cha hắn khi còn sống, Diệp Thiên đối với Vương Oánh ấn tượng cũng rất không tệ, không chỉ là người xinh đẹp, tâm địa cũng rất tốt, lúc trước hắn thậm chí còn muốn tác hợp cho Vương Oánh và cha mình kết hôn, bất quá khi biết được Vương Oánh đã có chồng nên đành bỏ cuộc.

Vương Oánh trong điện thoại nói địa chỉ nhà mình, sau đó hàn huyên vài câu rồi mới cúp điện thoại. Diệp Thiên ngồi xe rất nhanh đã tới được hinh viên cư xá, vừa đi vào cư xá, hắn phát hiện hoàn cảnh bên trong thật sự rất không tồi, trong cư xá cây xanh râm mát,xung quanh khá sạch sẽ, một tòa nhà cao tầng làm nơi ở đứng sừng sững, chắc hẳn giá phòng ở đây cũng khá xa xỉ.

Tìm tới địa chỉ nhà của dì Vương, Diệp Thiên rất nhanh lên tới tầng 18, sau khi nhìn rõ biển số nhà, Diệp Thiên nhấn xuống chuông cửa! Chỉ một lát sau, cửa liền mở ra, nhìn thấy Diệp Thiên đứng trước cửa nhà, Vương Oánh mặt mũi tràn đầy mừng rỡ nói: "AA.A.A.., Tiểu Thiên đã cao như vậy rồi a, ha ha, dì Vương thiếu chút nữa không nhận ra cháu rồi, mau vào đi a!" Cũng không phải sao, lúc trước Diệp Thiên đi đùa ngịch ở bệnh viện là thời điểm hắn mới mười bốn mười lăm tuổi, hiện tại cũng đã hai mươi hai tuổi, không cao mới là lạ đó!

Diệp Thiên nhìn dì Vương, cảm thấy chẳng có gì thay đổi, cười nói: "Dì Vương, đã nhiều năm không thấy, sao người còn trẻ đẹp như vậy, liền dáng người cũng đều không thay đổi!" Vương Oánh so với cha Diệp Thiên thì nhỏ hơn ba tuổi, đến nay cũng có bốn mươi hai rồi, nhưng dáng người được bảo dưỡng thật sự rất tốt, bộ ngực một chút cũng không có xệ xuống, làn da trắng nõn, nhìn tựa như mới ba mươi vậy.

Đi vào nhà, Vương Oánh cầm đôi dép lê đưa cho Diệp Thiên, cười nói: "Ở đâu a, dì so với trước kia đã già đi nhiều rồi! Ngược lại là tiểu tử ngươi miệng ngọt như đường vậy, từ nhỏ đã định là sẽ làm nữ hài tử vui vẻ, hôm nay phải đưa bạn gái tới đây a!" Diệp Thiên ngượng ngùng cười: "Còn không có đây này! Bằng không dì Vương giới thiệu cho cháu một tiểu hộ sĩ đi!" "Không cần lừa ta, ngươi còn cần dì giới thiệu sao!" Vương Oánh rõ ràng không tin lời Diệp Thiên nói..., vô luận là tướng mạo hay thân hình, Diệp Thiên Tuyệt tuyệt đối so với mấy minh tinh kia cũng không chênh lệch, nam nhân như vậy nếu không có bạn gái, đó mới là việc lạ!

Diệp Thiên chẳng muốn giải thích, trong lòng tự nhủ, ta đâu chỉ không có bạn gái, ta còn là xử nam đây này! "Tới, tới uống chén nước!" Vương Oánh rót một chén nước đưa cho Diệp Thiên đang ngồi trên ghế salon. "Cảm ơn dì Vương!" Diệp Thiên uống một ngụm nói: "Dì Vương, lần này cháu tới tìm dì là muốn hỏi sự tình của cha cháu, người biết rõ ông ấy té lầu như thế nào sao?" "Ai, Tiểu Thiên, bớt đau buồn đi!" Vương Oánh thở dài một tiếng, nói: "Sự tình cha của cháu dì cũng không phải rất rõ ràng, dì là sau đó mới biết được, nhưng ông ấy lưu lại một phần di vật ở chỗ này của dì, nói là nếu như cháu trở về thì chuyển giao cho cháu, dì đi lấy cho cháu, cháu xem có thể phát hiện ra đầu mối gì hay không!" Vương Oánh quay người đi phòng ngủ của mình.

Đúng lúc này, Diệp Thiên nhìn thấy cánh cửa phòng một mực được khóa phía trước mở ra, một nữ nhân hai mươi ba hai mươi bốn tuổi,trong ngực ôm hài tử đang cho ăn sữa(...) xuất hiện, bộ ngực sữa no đủ trắng như tuyết trơn bóng lộ ra bên ngoài, làm cho Diệp Thiên nhìn không chớp mắt.

Tào Nghiên hiển nhiên không nghĩ tới trong nhà lúc này có người ngoài, lập tức xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, đang muốn tức giận, thế nhưng mà chợt phát hiện nam nhân anh tuấn này có chút quen mắt, nghĩ nghĩ mới nhớ ra hắn là người bạn thời thơ ấu, "Ngươi là... Tiểu Thiên?" "Ha ha, Nghiên tỷ, ngươi nhớ ra ta rồi sao?" Diệp Thiên con mắt chằm chằm bộ ngực lớn của Tào Nghiên, nuốt một ngụm nước bọt, cảm khái nói: "Không nghĩ tới hài tử của ngươi đã lớn như vậy rồi!" "Con mắt ngươi nhìn cái gì đó?" Tào Nghiên bắt gặp ánh mắt của Diệp Thiên đang dán chặt lên bộ ngực của mình, xấu hổ đỏ mặt, sẳng giọng: "Ngươi cái tên này một điểm cũng không thay đổi, vẫn là háo sắc như vậy!" Nói vậy nhưng Tào Nghiên cũng không có che đi bộ ngực đang lộ ra bên ngoài của mình