Song Đôi Kì Tài

Chương 23




"Chủ tử, đã về đến phủ."

Phu xa đứng bên ngoài xe ngựa, cung kính bẩm báo với người ở trong.
" Đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi."

Tiếu Hiên Khinh nhẹ giọng nói với Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên.

" Ân."

Ba người cùng bước xuống xe ngựa, trước phủ đã có rất nhiều người quỳ trên đất. Thấy Tiếu Hiên Khinh bước xuống, những người này đồng loạt hô to:

" Cung nghênh Tướng quân về phủ."

" Đứng lên cả đi."

Tiếu Hiên Khinh phất tay, hắn cười cười quay ra nói với Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên:

" Chắc màn đối thoại hôm trước ở Mai Lương lâu hai người cũng biết rồi, ta là Đại Tướng quân của Liêu Lực quốc. Đây là phủ của ta, các nàng cũng đến đây rồi thì mau vào thôi. Ta rất xin lỗi vì đã lừa dối hai người."

" Không sao đâu, chúng ta cảm kích huynh còn không hết nữa là. Cảm ơn huynh nhiều vì đã giúp đỡ ta và tiểu Hồng. Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta hãy vào đi thôi." Dạ Tuyết Liên dịu dàng nói.

" Ôi dào, chúng ta vào nhanh lên, muội đói quá." Thất Nguyệt Hồng cười cười, nàng nôn nóng thúc giục.

" Ân. Chúng ta vào thôi."

Ba người vừa định bước đi thì bị một giọng nói chặn cho dừng lại:

" Tiếu Tướng quân, lâu rồi không gặp, liệu ngươi có còn nhớ đến bổn vương?"

Ba người đồng loạt quay đồng, chỉ thấy người vừa đến là một nam tử áo đỏ. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, một đôi mày kiếm khí phách, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt màu nâu đồng sâu hun hút và nhất là nụ cười cao ngạo trên môi hắn. Khuôn mặt khuynh thành kết hợp với hồng y diêm dúa. Tên này đúng là yêu nghiệt hại nước hại dân.

" Hóa ra là Vân vương gia, lâu quá không gặp, mạt tướng sao quên được người chứ?"

Tiếu Hiên Khinh nhìn thấy người vừa đến liền ôm quyền hành lễ, ánh mắt còn không quên ra hiệu cho Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng.

" Tiếu Tướng quân không cần hành lễ. Ngươi và bổn vương xưa nay giao hảo rất tốt, bổn vương vẫn còn nhớ."

Nói rồi quay sang nhìn Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên:

" Hai vị này là?"

" Đây là biểu muội của ta." Tiếu Hiên Khinh nói, hắn cười cười quay sang nhìn Dạ Tuyết Liên. Tuy nhiên, hắn lại quên giới thiệu kẻ đang mải ngắm trai đẹp sau lưng mình, chính là Thất Nguyệt Hồng.

Dạ Tuyết Liên mỉm cười với Vân vương gia:

" Xin chào, rất vui được quen biết ngươi. Ta là Dạ Tuyết Liên, ngươi là?" Nói rồi nàng mới để ý vừa rồi mình luống cuống, người ta không phải là vị Vân vương gia sao? Mà ở cái thế giới trọng nam khinh nữ này, hành động của nàng rất không nên có trên người một nữ tử.

Tuy nhiên, tên Vân vương gia kia cũng không để ý, hắn phe phẩy chiết phiến:
" Rất vui vì được gặp Dạ tiểu thư, bổn vương Hiên Viên Vân Cuồng."

" Thì ra là Chiến Thần vương gia Hiên Viên Vân Cuồng, thất lễ."

Mấy người cứ tán gẫu với nhau, không mảy may để ý đến mỗ nữ nào đó đứng ở đằng sau vẫn say đắm ngắm nhìn Hiên Viên Vân Cuồng.

Đến khi Hiên Viên Vân Cuồng phát hiện ra, nhìn thấy nàng ngắm mình chăm chú, trong mắt liền hiện lên tia chán ghét. Lại nhìn quần áo của nàng, bằng vải thô. Một tên tỳ nữ mà cũng dám ngang nhiên nhìn hắn, mà hình như lúc nãy nàng ta cũng không hành lễ. Lúc đó hắn nghĩ là thân thích của Tiếu Vân Khinh nên không để ý, nhưng nàng ta dám to gan lớn mật như này......nghĩ vậy, Hiên Viên Vân Cuồng nhíu mày quát:

" Tỳ nữ to gan, nhìn thấy bổn vương mà không hành lễ, giờ lại dám ngang nhiên đứng trước mặt nhìn bổn vương. Ngươi có phải là nữ nhân không? Thật không biết xấu hổ. Tiếu Tướng quân, đây là tỳ nữ của ngươi sao?" Nói rồi quay sang nhìn Tiếu Hiên Khinh.

Thất Nguyệt Hồng nghe thấy tiếng quát của Hiên Viên Vân Cuồng liền tỉnh mộng. Nhớ đến câu nói của hắn, khuôn mặt nàng ngay tức khắc trở nên hằm hằm. Chưa kịp để Dạ Tuyết Liên và Tiếu Vân Khinh kịp giải thích, nàng đã tiến về phía Hiên Viên Vân Cuồng, lấy tay chỉ thẳng vào mặt hắn, quát to:

" Con heo chết tiệt kia, ngậm ngay cái mõm chó của ngươi lại, ngươi có biết lão nương là ai không? Con bà nó ngươi thích chửi là chửi à? Ta ngắm mây, ngắm gió chứ ngắm chó gì nhà ngươi? Mắt của ta, ta thích nhìn gì đến lượt ngươi sủa ngậu? Ngươi có thể khinh thường ta, chửi bới ta, đánh đập ta nhưng ngươi dám bảo lão nương đây không phải là nữ nhân thì con mẹ nó, hôm nay ngươi chết với ta rồi. Lão nương không mần thịt ngươi ta không làm người....."

Thất Nguyệt Hồng càng chửi càng hăng, không để ý đến gương mặt của kẻ nào đó càng ngày càng tối sầm lại, Hiên Viên Vân cuồng hét lên:

" Đủ rồi."

Thất Nguyệt Hồng tức thì im bặt, nàng liếc nhìn khuôn mặt cứng đơ của mọi người, lại liếc khuôn mặt hung thần ác sát của Hiên Viên Vân Cuồng, khẽ nuốt nước bọt.

" Một tỳ nữ nho nhỏ cũng dám lên mặt dạy dỗ bổn vương? Con heo? Mõm chó? Tốt, tốt, thật sự rất tốt."

Hiên Viên Vân Cuồng khuôn mặt thâm trầm tiến về phía Thất Nguyệt Hồng, hắn nói liền ba chữ 'tốt', thể hiện sự giận dữ ngập trời của mình.

Thất Nguyệt Hồng khẽ nuốt nước bọt, nàng liếc nhìn người dân càng ngày xúm lại càng đông, lấy tay khẽ véo một cái vào eo, nước mắt như vòi nước tự động bỗng ào ào chảy ra:

" Vương gia, người thật không chịu trách nhiệm sao? Thiếp biết thiếp không xứng đáng với vương gia, nhưng dù sao thiếp cũng là nghĩa muội của Tiếu Tướng quân. Mặt khác, ngài không cần đến đứa trẻ này sao? Dù gì nó cũng là con ngài, là cốt nhục của hoàng gia, ngài nhẫn tâm để mẹ con thiếp lưu lạc bên ngoài, để người đời túm lại sỉ vả sao?"

Thất Nguyệt Hồng càng khóc càng thương tâm, nước mắt như hạt trân châu đứt chuỗi, không ngừng trượt xuống trên gương mặt khuynh thành, nhìn như thế nào cũng một bộ dáng hoa lê đái vũ.

Tiếu Hiên Khinh trợn to mắt, không thể tin nổi, nha đầu kia có biết mình đang làm gì không? Nàng dám lớn tiếng mắng Vân vương gia, mắng xong lại quay ra nói có thai với hắn? Theo hắn biết thì hình như đây là lần đầu tiên hai người này gặp nhau mà, sao lại có thai?

Dạ Tuyết Liên hai tay run rẩy, bám chặt vào cánh tay Tiếu Hiên Khinh mới miễn cưỡng đứng được. Trời đất ơi, con nhóc kia càng ngày càng thái quá, nó có biết nó đang làm gì không?

Còn Hiên Viên Vân Cuồng, người bị Thất Nguyệt Hồng kéo vào cùng làm nhân vật chính, khóe môi hắn giật giật liên hồi, không thể tin được nữ nhân kia còn chiêu này. Khẽ liếc qua những người dân đang xúm lại xem, tuy không nói gì nhưng đáy mắt họ hiện lên đầy bất mãn. Hắn đoán chắc ngày mai là chuyện này sẽ truyền khắp mọi ngõ ngách kinh thành cho mà xem.

Còn Thất Nguyệt Hồng, trong lòng khinh bỉ mình vạn lần, lại cộng thêm chút ảo não. Haiz, cũng tại nàng nông nổi, cứ chửi người là chẳng thèm để ý ai với ai. Tuy nhiên ngoài mặt lại một bộ dáng hoa lê đái vũ:

" Vương gia, ngài không chịu trách nhiệm cho ta cũng được. Nhưng chí ít, ngài cũng phải đưa cho chúng ta ít tiền để mẹ con chúng ta trang trải cuộc sống chứ?"

Thất Nguyệt Hồng nói, đưa chiếc khăn tay lên lau nước mắt, nàng nương nhờ chiếc khăn, len lén nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh. May mắn, mọi người xung quanh đều nhìn nàng đầy đồng cảm.

Cũng phải thôi, mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành với bộ dáng hoa lê đái vũ ai lại không thương tiếc chứ? Chưa kể Thất Nguyệt Hồng lại còn làm ra vẻ biết điều, không vì tư lợi mà khóc nháo, chỉ xin chút tiền để nuôi dưỡng đứa con. Nghĩ vậy, những người dân quanh đây đều quay sang nhìn Hiên Viên Vân Cuồng bằng ánh mắt trách cứ.

Nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, Hiên Viên Vân Cuồng nghiến răng kèn kẹt. Nữ nhân chết tiệt, hại hắn thành ra thế này. Nếu không phải nể mặt Tiếu Hiên Khinh và mọi người đứng đây nhìn hắn, hắn đã không do dự mà đánh bay nữ nhân kia rồi.

Đúng lúc này,Tiếu Hiên Khinh mới bình ổn tâm trạng, cất giọng run run:

" Vân vương gia, có thể nể mặt mạt tướng mà...mà thú Nguyệt Hồng không?"

Con nhóc kia đúng là làm khổ hắn mà, nhưng mà vì danh dự phủ tướng quân, vì cuộc sống yên ổn sau này, hắn đành bán đứng Thất Nguyệt Hồng một lần vậy.

Hiên Viên Vân Cuồng không nói, không khí rơi vào trầm mặc. Hắn không nói, mọi người ở đây ai dám nói? Thất Nguyệt Hồng vẫn lấy khăn lau nước mắt, tay ôm miệng, làm ra vẻ đang cố nén tiếng nức nở. Tuy nhiên trong lòng lại nguyền rủa Tiếu Hiên Khinh vạn lần, xú nam nhân, ngươi đúng là đồ ăn hại.
Biết vậy đừng theo hắn đến cái đất nước Tăng Lực gì gì đó còn hơn.....

Tầm một khắc sau, Hiên Viên Vân Cuồng đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, khuôn mặt tươi cười phe phẩy chiết phiến đi đến bên cạnh Thất Nguyệt Hồng, ôm lấy eo nàng. Hắn cười cười nhìn mọi người xung quanh, tuy nhiên ý cười lại không đạt đến hết đáy mắt, cất giọng:

" Sao lại không chứ? Trước nay ta vẫn rất yêu quý Nguyệt nhi mà, chẳng qua nàng lại không yêu ta mà thôi."

Thất Nguyệt Hồng nhìn Hiên Viên Vân Cuồng với ánh mắt vạn phần khinh bỉ. Đúng là tên ngu ngốc, mắng hắn là con heo đúng là không sao mà. Hiên Viên Vân Cuồng nhìn thấy ý khinh bỉ trong mắt nàng, cố nén ý muốn đánh bay nữ nhân trong lòng, tiếp tục cất giọng:

" Ta đã hứa sẽ lấy Nguyệt nhi làm Vương phi, tuy nhiên trước khi kết hôn nam nữ không được gặp nhau sao? Nguyệt nhi, nàng nên nghe lời ta, hãy đi nghỉ ngơi đi."

Nói rồi cảnh cáo nhìn Thất Nguyệt Hồng, thấy vậy Thất Nguyệt Hồng cũng rất phối hợp gật gật đầu:

" Vâng, Vương gia."

Hiên Viên Vân Cuồng hài lòng gật đầu, hắn quay sang nhìn người dân đang đứng xung quanh:

" Không có gì, mọi người hãy giải tán đi. Chẳng qua là phu thê chúng ta có chút cãi vã thôi."