[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 26




“Hồng Lân đâu? Vẫn chưa tìm được sao?” Vương ở trong tẩm điện trầm mặt hỏi Hoàng nội cung.

Hoàng nội cung tinh tường cảm nhận được tâm tình của Vương không tốt. Sau khi từ tẩm điện của Vương hậu trở về, điện hạ chỉ có lúc ở cùng Hồng Lân tâm tình mới thoáng một chút, mà hiện tại, tựa hồ càng không xong.

Hắn thật cẩn thận nói: “Dạ, đã tìm khắp nơi, vẫn không thấy Hồng Tổng quản”

Vương cực kỳ mất hứng. Hồng Lân đã nói bồi y ngủ trưa, kết quả khi tỉnh lại không thấy bóng người đâu. Này kỳ thật cũng không có gì, chính là lúc vãn thiện hắn cũng không có trở về, phái người đi khắp nơi tìm cũng không thấy. Hiện tại sắc trời đã tối muộn, đều đến giờ đi ngủ, vậy mà cũng không thấy nhân ảnh!

Vương có chút nôn nóng đi qua đi lại trong tẩm cung, đột nhiên linh quang chợt lóe, giống như nghĩ tới cái gì.

Y xoay người ra tẩm cung, Hoàng nội cung vội vàng dẫn người theo sau.

Xuyên qua hoa viên tĩnh lặng, Vương đột nhiên dừng lại cước bộ.

Hoàng nội cung hơi hơi ngẩng đầu, thấy đối diện có vài người chậm rãi đi đến, mà người đi đầu, cư nhiên lại là Vương hậu.

“Điện hạ?” Vương hậu thấy Vương tựa hồ có chút giật mình.

Vương hơi hơi nhíu mi, nói: “Ái phi ở nơi này làm cái gì?”

Vương hậu kính cẩn đê hạ (cúi xuống) xinh đẹp duyên dáng cổ, bình tĩnh nói: “Điện hạ giữa trưa nhượng Hoàng nội cung chuyển cáo nô tì, khi tâm tình không tốt có thể đi ra ngoài đi một chút. Nô tì đêm nay thấy ánh trăng xinh đẹp, nhất thời hứng khởi, đến hậu hoa viên đi dạo một lát”

Vương dừng một chút, nói: “Ái phi vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi. Đã trễ thế này, cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn”

“Đa tạ điện hạ. Nô tì cáo lui” Vương hậu cúi mình thi lễ, nhẹ nhàng theo sát bên người Vương mà qua.

Vương đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng Vương hậu cùng cung nữ biến mất ở hành lang, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

“Điện hạ?” Hoàng nội cung thử gọi một tiếng.

Vương phục hồi tinh thần lại, thần sắc thay đổi, tiếp tục đi về phía trước, chính là cước bộ thả chậm rất nhiều.

Bọn họ vừa mới chuyển qua khúc quanh, liền thấy Hồng Lân vẫn là phục sức Kiện Long Vệ tuấn mỹ như ban ngày, đơn độc một mình chậm rãi đi tới.

Vương cước bộ dừng lại.

Hồng Lân tâm tình tựa hồ có chút không đúng, vẫn cúi đầu, dĩ nhiên không thấy Vương đứng trước mặt cách hắn vài bước.

Đến khi hắn đến gần, thấy đạm hoàng sắc (vàng nhạt) y phục cùng tuyết trắng trường ngoa (giày bó) của Vương, mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nói: “Điện hạ?”

Vương thần sắc âm trầm, ánh mắt sắc nhọn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hồng Lân.

Yam có thể cảm giác được tinh thần lực của Vương giống như biến thành thâm hải (biển sâu), thâm bất khả trắc (sâu ko dò được), một mảnh hỗn loạn, ám lưu (mạch nước ngầm) cuộn trào mãnh liệt, không cách gì hiểu được.

Yam chưa từng đối Vương sử dụng tinh thần lực thăm dò, không chỉ bởi vì luật vũ trụ tinh thần quy định rõ ràng không thể tùy ý dò xét người khác tư duy, phải bảo trì thái độ tôn trọng ngang hàng. Đồng thời cũng bởi vì hắn đối Vương phi thường coi trọng, hi vọng có thể bồi dưỡng mối quan hệ tín nhiệm cùng tôn trọng xuất phát từ nội tâm, cho nên tại phương diện này luôn luôn thập phần kiềm chế.

Bởi vậy tuy rằng hắn phát hiện tinh thần lực của Vương không quá thích hợp, nhưng vẫn không có đi dò xét suy nghĩ của y.

“Đã trễ thế này, điện hạ như thế nào lại đến nơi này?” Yam ngữ khí thực đơn thuần.

Vương trầm giọng nói: “Vừa rồi ngươi ở nơi nào?”

“Nga, cái kia a…” Yam nở nụ cười một chút, nói: “Ta vừa rồi ở thư khố đọc sách, bất tri bất giác quên mất thời gian, vừa rời khỏi mới phát giác trời đã tối rồi”

Vương gắt gao theo dõi hắn, một loại áp lực vô hình bao phủ bốn phía, cường đại mà âm u.

“Điện hạ?”

Yam bị y nhìn một lúc lâu, cho dù có tái vô tri cũng hiểu được khác thường, chính là hắn cũng không hiểu được xảy ra vấn đề gì. Cho dù hắn có thông minh như thế nào cũng sẽ không thể biết được vừa rồi Vương chính là như vậy khéo, ở hoa viên gặp được Vương hậu đi tản bộ trở về. Bởi vậy hắn cũng sẽ không nghĩ như vậy trùng hợp sẽ mang đến cho tâm lí của Vương chấn động lớn thế nào.

“Hồng Lân, ngươi vừa rồi là nói thật?” Vương gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng chậm rãi nói. Một đôi con ngươi tối đen hiện lên nhiều loại cảm xúc biến hóa, cuối cùng trở nên sâu không lường được.

Yam trong lòng hơi hơi hờn giận. Hắn không thích loại thái độ hoài nghi này của Vương, bất quá vẫn là kiên nhẫn nói: “Điện hạ, ngài là cái gì ý tứ? Lời nói của ta đương nhiên là thật”

Vương đột nhiên vung mạnh tay áo, quay đầu bước đi.

Yam nhất thời kinh ngạc, sững sờ tại chỗ.

Vương đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại, quay người cả giận nói: “Còn không đi theo!” Nói xong tiếp tục đi nhanh trở về.

Yam trong lòng càng thêm bất mãn. Hắn đến từ tương lai, chính là luôn luôn tiếp thụ giáo dục tôn trọng ngang hàng tin tưởng lẫn nhau, đối với loại thái độ này của Vương, cảm giác bất mãn tương tự như cùng một loại với khuất nhục.

Hắn đi theo Vương trở lại tẩm cung, Hoàng nội cung bất an nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó mang theo mọi người vội vàng lui ra.

Trong tẩm thất chỉ còn lại Yam cùng Vương hai người.

Vương ngồi ngay ngắn trên giường, trừng mắt nhìn Hồng Lân đang đứng trước mặt hắn. Qua một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi vừa rồi ở thư khố xem cái gì?”

Yam lập tức nhớ tới có một lần Vương cũng là như vậy chất vấn hắn. Chẳng qua khi đó hắn quả thật chột dạ nói dối, nhưng Vương đã ở trong phòng hắn đợi suốt một đêm.

Chính là lúc này đây hoàn toàn không giống. Hắn không có “ngoại tình”…, cũng không có nói đối, nhưng khẩu khí của Vương lại cùng lần trước giống y như nhau.

Hắn không biết chuyện Vương gặp Vương hậu, tự nhiên cảm thấy mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), cảm thấy ủy khuất cùng không được tôn trọng. Hơn nữa Vương hỏi hắn xem thư (sách) gì, cái này thật đúng là không hảo trả lời.

Nếu nói hắn đi tra y thư, hơn nữa đem toàn bộ ghi nhớ, Vương nhất định sẽ hỏi hắn nguyên nhân, cũng sẽ không tin tưởng trí nhớ của hắn lại xuất chúng đến thế.

Vì thế, xuất phát từ thiện ý, hắn đành phải nói dối: “Ta xem《 Đường sử 》”

Trong thư khố thật sự có quyển sách này, Hồng Lân trước đây từng xem qua. Hơn nữa trước khi Yam đến thế giới này, nguyên bản dự định mục đích là Đường triều, từng nghiên cứu qua giai đoạn lịch sử đó, bởi vậy phi thường hiểu rõ cùng nắm chắc.

“《 Đường sử 》? Vì cái gì đột nhiên muốn xem?”

“Ân…không vì cái gì. Chính là đột nhiên muốn xem”

Yam nghĩ có lẽ Vương sẽ giống như lần trước khảo nghiệm hắn một chút nội dung《 Đường sử 》, nhưng Vương lại nói: “Ngươi là một mình sao?”

Hắn không rõ nguyên nhân, nói: “Đương nhiên là một mình”

“Nga?” Thanh âm của Vương trầm thấp mang theo hoài nghi, trầm giọng nói: “Không có ở hậu hoa viên gặp được người nào sao?”

Yam kinh ngạc hỏi: “Người nào?”

Vương nhìn bộ dáng vô tội của hắn, lại nhớ tới Vương hậu…Y như thế nào cũng vô pháp tin tưởng, giữa trưa vừa mới bỏ lệnh cấm với Vương hậu, buổi tối liền đi hậu hoa viên tản bộ? Hơn nữa như thế nào liền như vậy trùng hợp, Hồng Lân cố tình cùng lúc đó đến thư khố phía sau hoa viên đọc sách?

Trong lòng nghi hỏa càng đốt càng mãnh liệt, Yam biểu tình kinh ngạc ở trong lòng y lại càng giống như là đang nói dối.

Nếu là dĩ vãng, Vương cho dù có hoài nghi đến thế nào, ở thời điểm không bằng không chứng, y cũng sẽ đem nộ hỏa áp chế. Nhưng hôm nay không biết làm sao, tâm khẩu (ngực) cảm thấy phiền táo cùng phẫn nộ nói không nên lời.

Y quát lớn: “Hồng Lân, không cần nói dối với ta!”

Yam rốt cuộc cũng sinh khí, sĩ cao thanh âm (cao giọng) nói: “Điện hạ, ta không có nói dối!”

“Ngươi còn dám tranh luận!” Vương đột nhiên đứng lên, giơ lên tay phải, giống như một cái tát sẽ ở trên mặt Hồng Lân đánh xuống, nhưng tay lại dừng lại bất động giữa không trung.

Yam trừng lớn mắt nhìn y, bất khả tư nghị (không thể tin) nói: “Điện hạ, ngài muốn đánh ta?”

Vương nhất thời cứng đờ.

Yam phẫn nộ nói: “Ta làm sai chuyện gì? Điện hạ rốt cuộc vì cái gì sinh khí?”

Vương rống to: “Câm mồm! Ngươi cũng dám chất vấn trẫm!”