Song Kiếm

Chương 11: ĐÚT LÓT




Hệ thống lần này không làm khó người, nói rất rõ ràng, May Mắn chính là xác suất rớt vật phẩm của ngươi, Phúc Duyên là khả năng gây ra nhiệm vụ ẩn của ngươi, Căn Cốt, chính là khả năng học được pháp thuật hoặc ngự kiếm thuật cao thâm của ngươi, Ngộ Tính, chính là chỉ năng lực lĩnh ngộ cùng thông suốt ngự kiếm thuật và pháp thuật của ngươi.

Lựa chọn Căn Cốt! Đây là điều mà Đường Hoa đã cân nhắc từ sớm. Lúc Công Chúa gần đi đã nói rất rõ ràng, cho nên người chơi còn lại cũng có đủ thời gian đặng mà cân nhắc. Về phần Công Chúa, cái mà nàng lựa chọn chính là Phúc Duyên. Nàng cho rằng trang bị tốt, phi kiếm tốt hoặc là pháp thuật tốt, đều không thể tách rời cùng Phúc Duyên.

* * * * * *

Mặc Tinh thì lựa chọn Ngộ Tính, vì theo ý nàng, mấy cái này giống như đánh nhau vậy, một cú đấm thẳng đơn giản nhất, có khi còn hơn võ thuật cao thâm nhất. Những chiêu thức phổ phổ thông thông phối hợp nhau, có thể đánh thắng những chiêu thức cao thâm rất thoải mái. Cho nên nàng cho rằng trọng yếu nhất chính là dung thông cùng lĩnh ngộ.

* * * * * *

Lúc hai người đang đi tìm trưởng thôn lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, lại bị một thầy bói mù trong thôn cản lại: "Vị đại tỷ này, nhìn ngươi thiên đình đầy ắp, ngộ tính cực cao..."

Đường Hoa ngắt ngang hỏi: "Ông làm sao biết được nàng thiên đình đầy ắp?"

"Ta nhìn."

"Ông không phải người mù à?"

"Không mù dùng mắt nhìn, mù rồi dùng tâm xem." Người mù duỗi tay ra: "Ngân phiếu năm mươi lượng, ta có thể chỉ điểm nơi tốt cho ngươi đi."

"Năm mươi lượng..." Đường Hoa rống to một tiếng, tuy rằng hắn cũng cảm giác được người mù này có chút ý tốt, nhưng phải tiêu năm mươi lượng, tương đương với năm mươi vạn tiền Liên Bang a, có thể mua non nửa căn hộ...

Mặc Tinh cũng bị năm mươi lượng làm chấn động, nàng kéo kéo y phục Đường Hoa: "Chúng ta đi thôi." Hai người vẫn còn chưa nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, vẫn đang dùng tiền Liên Bang so sánh với tiền ảo. Nhưng bọn họ lại không biết, ngươi có một vạn lượng vàng thì lại có thể hối đoái bao nhiêu tiền hành tinh M đây?

"Bốn mươi chín lượng." Người mù nghiến răng quát: "Đây là giá cực rẻ rồi, nếu còn mặc cả, các ngươi đừng có mà hối hận."

"Hai lượng." Đường Hoa xắn tay áo nhìn chòng chọc như hổ đói: "Ông chỉ cần nói một câu nói liền có thể được hai lượng, hai đứa bọn ta có thể ngốc, nhưng không phải gà mờ như người ta."

"Hai lượng? Đại ca ngươi đi cướp a." Người mù rơi lệ đầy mặt nói: "Hai lượng bạc thì mua được cái gì? Bốn mươi tám lượng, ta đã rất nhân nhượng, trừ ta ra, không có ai biết được môn phái lánh đời kia."

"Hai lượng rưỡi ..."

"Ây!" Người mù giận dữ nói: "Ông đây là hạ xuống từng lượng từng lượng, vậy mà ngươi cứ nửa lượng tăng lên, có phải không phúc hậu lắm không. Cút cút cút..."

"Hai mươi lăm lượng đưa ngài." Mặc Tinh dùng phép toán đơn giản nhất để tính ra giá quy định của người mù, xìa ra một tờ ngân phiếu.

"Ừ!" Người mù rất vừa lòng nhìn nhìn ngân phiếu, Đường Hoa lúc này có loại cảm giác bị lừa.

"Truyền thuyết ở thôn trấn phụ cận Hàm Dương có một môn phái lánh đời, tuy rằng gần đây xuống dốc, nhưng vẫn không hổ là một môn phái lớn. Ngươi ngộ tính rất cao, lại có họ là Mặc, không cần phúc duyên cũng có thể đăng đường nhập thất. Dùng võ nhập đạo, có thể nói là hai lượng bạt ngàn cân."

Mặc Tinh hỏi Đường Hoa: "Ông ta nói cái gì?"

"Ông ta nói thuộc tính cùng tên của ngươi cực kỳ thích hợp với môn phái ở phụ cận Hàm Dương, đến bên đó thuận tiện lăn lộn một chút cũng lợi hại hơn so với nhiều người luyện bán sống bán chết. Là ý này phải không?"

"Đúng đúng... bất quá môn phái này mấy ngày gần đây đang bàn bạc việc di dời, nên ngươi phải nhanh. Nếu không khi đi vào rừng sâu thì sương mù như biển, lại càng khó tìm hơn. Nhưng bởi vì kỳ môn thu đồ đệ rất nghiêm, như người bình thường không thể nhập, vậy..."

Người mù lật tay xuất ra một cái thẻ bài: "Hai mươi lăm lượng mua được một cái tín vật thiết yếu để nhập môn."

Mặc Tinh suýt chút nữa bị sặc nước miếng, nếu mà hai mươi lăm lượng này không đưa, hai mươi lăm lượng trước cũng xài uổng.

Lại không ngờ, tên Đường Hoa vốn vẫn "keo kiệt" lại xìa ra một tờ ngân phiếu đập vào trên tay người mù: "Cho ngươi, ngươi tên lừa đảo chết tiệt."

"Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, nguyện đánh nguyện chịu, nào lừa đảo ai?" Người mù cười hì hì tiếp nhận ngân phiếu đem tín vật giao cho Mặc Tinh.

"Ngươi làm vậy làm chi?" Mặc Tinh rất bất mãn Đường Hoa, nói: "Hắn đây không phải là vấn đề đòi bao nhiêu tiền, hắn đây là bắt bí, là bắt chẹt. Không được, ta muốn tìm hắn tính sổ."

"Các ngươi hai đứa trời đánh, cả người mù cũng đi lừa..." Đằng sau Mặc Tinh truyền đến tiếng khóc bi thương của người mù: "Đáng thương lão phu cả đời mới kiếm được một cái tín vật, lũ trời đánh các ngươi..."

Đường Hoa che tay nhỏ giọng nói: "Ta đưa cho hắn một đồng."

"A?" Mặc Tinh thật kinh ngạc: "Không phải hắn nhìn thấy được sao?"

"Nhìn được cái rắm, hắn đón tờ ngân phiếu kia của ngươi là mặt ngược, nên ta đoán..."

Mặc Tinh lui ra phía sau một bước, chỉ Đường Hoa: "Ngươi trở nên hư hỏng rồi."

"Trở nên hư hỏng? Đúng à... Trước kia ta không lừa gạt người ta như vậy." Đường Hoa gãi gãi đầu nghi hoặc tự hỏi: "Từ khi nào mà mình đã trở nên hư hỏng như vậy. Vả lại trước kia mình cũng sẽ không chú ý những chi tiết nhỏ này... Lẽ nào là gần đây bị NPC lừa thảm quá?"

Nói tới điều này, Đường Hoa lại hận đến nghiến răng, liền kể việc lúc hai người đi tiệm tạp hoá mua mì Dương Xuân đi. Hỏi hắn bao nhiêu, hắn trả lời một lượng. Đường Hoa liền nói mua một gói, rồi chuyển ngân phiếu qua, người ta đưa cho một gói mì. Nhưng Đường Hoa nhìn thoáng rồi nổi giận, ấy mình muốn mua chính là loại đóng gói tiêu chuẩn năm lạng, nhưng lão chủ tiệm này lại đưa cho mình gói hai lạng. Nhưng chủ tiệm nói: ngươi không hỏi ta gói năm lạng bao nhiêu tiền.

Lần đi mua thứ hai, Đường Hoa cẩn thận hơn, hỏi loại mì Dương Xuân năm lạng một gói một lượng bạc. NPC chủ tiệm lại đưa cho Đường Hoa một gói mì hai lạng tiếp. Đường Hoa lại tức lên quát hỏi. Chủ tiệm không nhanh không chậm đáp lại: ta bán đúng là loại mì nhãn hiệu "mì Dương Xuân năm lạng" mà.

Lần thứ ba, Đường Hoa lại đi mua, lần này hắn hỏi: một gói một lượng bạc, loại mì Dương Xuân mà đúng mì Dương Xuân đạt trọng lượng năm lạng. Lần này chủ tiệm không chơi xỏ nữa, rốt cục để cho Đường Hoa mua được hàng chính hãng.

Cho nên từ đó trở đi, Đường Hoa cũng dần dần từ một người phẩm đức tốt đều trở nên sa đoạ mất rồi... Phải biết rằng có một cái đạo lý rất đơn giản: học tốt ba năm, học xấu một giờ. Huống chi Đường Hoa lại chôn chân ở trong thôn tới năm ngày.

"Bồng Lai, Thục Sơn, Côn Lôn, Nga Mi, Thanh Thành, Đại Từ Ân tự, Huyễn Nguyệt Am, Thủy Nguyệt cung, Thánh Tôn Vũ Môn, Đại Từ Bi Minh Tông, Quỷ Cốc... vân vân đều là danh môn đại phái, trong đó Thục Sơn chia thành phái Tiên Kiếm, phái Tiên Hà, Côn Lôn chia thành phái Côn Lôn, phái Quỳnh Hoa, phái Bích Ngọc, phái Tử Thúy, phái Huyền Phố, phái Ngọc Anh, phái Lãng Phong, phái Thiên Dong, những môn phái khác cũng đều có chi nhánh, không cần phải nói tỉ mỉ từng cái. Những địa phương này lão phu đây có thể truyền tống ngươi đi. Còn những môn phái lánh đời, hoặc những cao nhân lánh đời khác, đều nhờ phúc duyên, lão phu cũng không thể biết được. Chọn lựa xong thì tiến vào pháp trận truyền tống bên cạnh ta." nguồn TruyenFull.vn

Nhiều cả trăm điều vậy sao? Chọn làm sao đây a? Đường Hoa rút ngân phiếu mười lượng ra cho trưởng thôn.

Trưởng thôn nhìn trái nhìn phải thấy không người, nhận lấy xong thì nhỏ giọng hỏi: "Học kiếm hay là học pháp? Hay là kiếm pháp song tu?"

"Nên thế nào?" Đường Hoa ghé sát vào tai trưởng thôn.

"Học kiếm đi Bồng Lai, học pháp đi Nga Mi, kiếm pháp song tu tìm Côn Lôn. Nhưng nếu như ngươi tăng căn cốt, ta đề nghị ngươi đi Thục Sơn."

"Vì sao?"

"Thục Sơn có thầy giỏi a." Trưởng thôn đáp sau khi lén lén lút lút nhìn chung quanh.

"Cám ơn lão trượng."

"Đừng khách sáo, đến chơi thường xuyên nhé."

"Vâng, gặp lại lão trượng sau."

"Đi thong thả."