Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh

Chương 7: Buổi biểu diễn




“Hồi nãy cậu có việc bận sao?” Nhiễm Thiên hỏi, hôm nay hiếm lắm Cố Diễn mới được một ngày nghỉ, rảnh rỗi đi chơi với cô.

“Ừ.” Cố Diễn đáp, nhìn dáng vẻ trả lời không tận tâm lắm.

Nhiễm Thiên thấy vậy thì chẳng hỏi sâu, trực giác của phụ nữ nói cho cô, có lẽ Cố Diễn và Trình Nguyên đang quan hệ nhưng Cố Diễn không mong cô biết.

“Tớ đã gọi những món ăn cậu yêu thích, cậu xem cần kêu thêm gì nữa không?” Nhiễm Thiên cười hỏi, dù là chuyện gì đi nữa, chỉ cần Cố Diễn không muốn cô biết, cô sẽ không hỏi nhiều.

“Khỏi đi, cậu quyết định là được rồi.” Cố Diễn mỉm cười, lòng cậu có hơi lo âu, IQ và EQ của cậu trái ngược với nhau, vì vậy nếu khi đó Nhiễm Thiên không chủ động tỏ tình với cậu thì chẳng bao giờ cậu biết cô ấy thích mình, phải làm sao… để Nhiễm Thiên hết thích mình đây?

“Thiên Thiên à, trong trường không có trai theo đuổi cậu sao?” Cố Diễn nhấp ngụm trà ôn tồn hỏi.

“… Có.” Nhiễm Thiên không hiểu tại sao tự dưng Cố Diễn hỏi chuyện này, nhưng vẫn thành thật đáp.

“Thế cậu không để ý ai?” Cố Diễn tiếp tục hỏi, từ lúc bắt đầu trung học đã có nhiều người thích Nhiễm Thiên, nhất cử nhất động của cô đều tỏa ra phong thái tiểu thư khuê các, cô vô cùng thanh lãnh đối với người không quen biết, nhưng quen rồi thì bật chế độ ngốc manh, thực sự thì rất ít người thân được với cô, nên hình tượng nữ thần vẫn không sụp đổ.

Tuy nhiên nào giờ Nhiễm Thiên vẫn chưa từng động tâm với bất cứ ai theo đuổi mình, trước đây Cố Diễn không biết tại sao, đến khi được Nhiễm Thiên tỏ tình mới hiểu.

“Không có.” Thông minh như Nhiễm Thiên, khi nghe Cố Diễn hỏi vậy đã rõ ràng ý tứ của cậu, cô rầu rĩ nói.

“Thanh xuân vườn trường là thời gian đẹp nhất đời người, Nhiễm Thiên cậu không định tận dụng để thử yêu đương một lần sao?” Cố Diễn hỏi.

“Ừ thì, nếu có người thích hợp tớ sẽ thử.” Nhiễm Thiên cười khổ, nếu đây là hy vọng của Cố Diễn, cô sẽ làm theo ý cậu.

“Ừ.” Cố Diễn hơi ngạc nhiên vì Nhiễm Thiên đáp ứng thoải mái như vậy, lập tức bình thường trở lại, không chừng sau khi trùng sinh đã sinh ra hiệu ứng cánh bướm, Nhiễm Thiên hết thích cậu cũng là khả năng có thể xảy ra.

Đang khi trò chuyện, món ăn đã lên đủ, ai người ăn uống xong thì đón một chiếc taxi cùng đến hội trường biểu diễn của ca sĩ Hàn Gia — ở cung thể thao trung tâm thành phố Yển Đô.

Chẳng biết từ khi nào Nhiễm Thiên lấy được 2 vé, rồi rủ rê Cố Diễn đi chung, Cố Diễn có phần vui mừng vì Nhiễm Thiên vậy mà thần tượng ngôi sao, cho nên rất vui vẻ đáp ứng, về phía Nhiễm Thiên thì cô từng thấy một album của Hàn Gia trong phòng Cố Diễn, cho rằng Cố Diễn yêu thích Hàn Gia nên mới tìm mọi cách săn bằng được 2 tấm vé.

Kỳ thực Cố Diễn vốn không thích Hàn Gia cũng chẳng thần tượng sao nào, album kia là của người khác cho cậu, sau khi vào tay thì bị vứt đó, chưa bao giờ nghe qua.

Cố Diễn và Nhiễm Thiên bước vào hội trường, không ngờ đụng một đám thái tử đảng (太zi党, raw là chữ này, mình đoán thái tử đảng:D, dùng để chỉ tầng lớp con ông cháu cha ở TQ) chỉ cảm thấy tê cả da đầu.

Quan hệ giữa Hàn Gia và Lưu Giác rất tốt, năm ngoái cùng lắm là ca sĩ hạng 3, trong vòng một năm ngắn ngủi đã thành ca sĩ nổi tiếng, nội tình tự nhiên có hơi mờ ám, lần này Hàn Gia tổ chức biểu diễn ở Yển Đô, cho Lưu Giác vài vé vip, Lưu Giác rủ mấy tên thái tử đảng cùng đi giết thời gian, nhân tiện tìm đường chết rủ luôn Trình Nguyên.

Khi đó Trình Nguyên cách bọn họ rất gần, hắn vốn muốn thả lỏng [??] một chút nên đồng ý tụ tập với đám bạn ở hội trường, đúng lúc nhìn thấy Cố Diễn bị một cô gái kéo vào, trong nháy mắt sắc mặt biến thành đen thui.

Mặt Trình Nguyên xụ xuống, mấy tên thái tử đảng đứng xung quanh tự nhiên sợ mất mật, trong lúc nhất thời không người nào dám mở miệng nói chuyện.

Trình Nguyên trầm mặc một hồi, hắn cất bước tiến vào hội trường trước, đám người kia vội vã theo sau.

Vào bên trong rồi Trình Nguyên bắt đầu tìm Cố Diễn ngay, người người trong hội trường quá đông, thời gian ngắn căn bản không tìm được.

“Nguyên thiếu, anh đang tìm ai?” Lưu Giác nhìn biểu hiện của Trình Nguyên bèn hỏi.

“Cậu nhân viên phục vụ ở Black hôm bữa.” Trình Nguyên nói, “Tìm giúp tao.”

“Dạ.” Lưu Giác sửng sốt, nhân viên phục vụ? Gã nào biết ý Nguyên thiếu nói đến nhân viên nào? Chờ chút… Phục vụ? Đệt, chẳng phải là cậu bé từng được Nguyên thiếu săn sóc tận mồm kia sao? Đầu óc Lưu Giác xoay chuyển nhanh chóng, trong chớp mắt đã nhớ ra cậu phục vụ xinh trai mà Trình Nguyên nói tới.

Nếu là người khác thì gã đã sớm quên, nhưng ngày đó Trình Nguyên gây chấn động quá lớn cho gã, lưu lại ký ức sâu sắc, muốn quên cũng khó.

Lập tức Lưu Giác ngóng cổ trái phải tìm kiếm khắp hội trường rộng lớn, nhưng tìm một người ở cung thể thao Yển Đô với 13000 ghế khán giả thật không phải chuyện đơn giản, huống chi lúc này đã hơn phân nửa người ngồi kín ghế.

Dù Lưu Giác biết việc rất khó nhưng vẫn không dám nói với Trình Nguyên, Trình Nguyên bảo tìm là phải tìm, còn nói gì được? Chỉ có thể căng mắt tìm thôi!

Mấy tên thái tử đảng cũng nhao nhao tỏ vẻ tìm kiếm giúp Trình Nguyên, Trình Nguyên móc di động mở bức ảnh Cố Diễn đưa cho đám người xem.

Trong hình Cố Diễn rõ ràng đang đờ ra, từ góc chụp cho thấy chắc chắn là chụp trộm, đám người biết thế đều yên lặng, bắt đầu hỗ trợ tìm người.

Lưu Giác liên lạc với Hàn Gia nói rõ tình hình, Hàn Gia cũng phái vài nhân viên dưới trướng tham gia công cuộc tìm kiếm.

Còn tầm 5 phút nữa là buổi biễu diễn bắt đầu, mặt Trình Nguyên đã đen hơn cả đáy nồi, mấy tên thái tử đảng bị luồng áp thấp của Trình Nguyên bức đến không dám thở mạnh, chỉ có thể cẩn trọng tìm người.

Biểu diễn còn 3 phút nữa, thấy Trình Nguyên đang sắp bùng nổ, Lưu Giác dường như phát hiện ra Cố Diễn.

“Nguyên thiếu, em tìm được rồi, anh xem có phải người kia?” Lưu Giác nói với Trình Nguyên.

Trình Nguyên quay ngoắt đầu về hướng Lưu Giác chỉ, quả nhiên nhìn thấy Cố Diễn đang cười nói vui vẻ với Nhiễm Thiên.

Trình Nguyên đưa tay về phía Lưu Giác, Lưu Giác hiểu ngay, gã đưa vé vip cho Trình Nguyên.

Trình Nguyên vội bước thẳng đến vị trí Cố Diễn.

Lúc Cố Diễn nhìn thấy Trình Nguyên, cả người đều khó ở, Nhiễm Thiên ngồi bên trái Cố Diễn càng khiếp sợ, trừng mắt cứng đờ nhìn Trình Nguyên.

Trình Nguyên không hề đếm xỉa đến Nhiễm Thiên bên cạnh, khóe miệng hắn ngậm lấy ý cười, nhìn xoáy sâu vào Cố Diễn, sau đó hắn nghiêng đầu, vẻ mặt trở nên lạnh tanh âm trầm nhìn người thanh niên không quen biết ngồi bên phải Cố Diễn, hắn lấy vé ra nói, “Đổi chỗ ngồi với tôi.”

Thanh niên vốn định chửi ầm lên, nhưng bị luồng sát khí trong người Trình Nguyên tản ra làm sợ đến mức nuốt ngay mấy chữ thô tục trở vào, hắn im lặng cầm lấy vé trên tay Trình Nguyên, nhưng khi nhìn rõ mặt chữ trên vé, hắn bỗng mừng rỡ vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi.

Trình Nguyên vô cùng ghét bỏ nhìn mặt ghế, nén lại bệnh thích sạch sẽ mà cắn răng ngồi xuống.

Mặt Cố Diễn tối sầm nhìn Trình Nguyên, hiện tại hầu như ngày nào cậu cũng gặp Trình Nguyên, bất luận cậu có đi làm ở Black hay không, dù Trình Nguyên đẹp trai cỡ nào mà gặp thường xuyên như vậy, cũng thật ngược đãi thẩm mỹ của cậu quá.

Sau khi ngồi xuống, Trình Nguyên một mực cẩn thận tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Cố Diễn, phát hiện cơ mặt đối phương biến chuyển đã vội vã mở miệng giải thích, chỉ sợ cậu hiểu lầm, “Lưu Giác quen với Hàn Gia nên có vài vé free, nó rủ thì tôi mới đến, tôi không ngờ em cũng có mặt.”