Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 7: Uyên ương nghịch nước




Vòng qua bình phong Sơn Thủy cao ngang người, Tiếu Dương ôm Uyển Như vào một gian khác mà trước đó nàng chưa từng phát hiện, chỉ thấy ngay giữa mặt đất có một hồ nước được xây từ đá, có khoảng mười đầu con thú, từ miệng của tất cả con thú phun ra dòng nước xanh chảy vào hồ.

Hồ nước có tường cao, nhìn thì như ở trong phòng, đỉnh đầu lại trực tiếp nghênh đón bầu trời đêm, bầu trời treo một vầng trăng cong, sao lốm đốm đầy trời vây lượn.

Hồ nước nóng hổi, khói trắng lượn lờ trên mặt nước chậm rãi tản ra bốn phía, cho tới khi đập vào mắt là làn sương mù che chắn không thấy gì. Tiếu Dương lại quen thuộc dọc theo bậc thang bước vào trong hồ, từng vòng sóng gợn nước nóng nhộn nhạo bắt đầu khẽ vuốt bắp chân của hắn, bắp đùi, mông, eo......

"Thả thiếp xuống được rồi." Uyển Như vươn tay vòng quanh cổ của phu quân, lại vỗ nhẹ cánh tay hắn ngượng ngùng nói nhỏ, "Còn mặc y phục đấy."

"Có liên quan gì?" Tiếu Dương cười hỏi ngược lại, tiếng nói còn chưa hết đã ngâm cả người Uyển Như trong tay vào trong nước.

Nhất thời, nàng mặc váy đỏ thẫm chìm vào trong hồ nước nóng có mùi trứng gà, rồi sau đó khi Uyển Như còn chưa kịp phản ứng, Tiếu Dương đã kéo vạt áo của nàng ra ném ra vách ngăn phía sau, y phục đỏ thêu chỉ vàng cứ như vậy chậm rãi bay đi.

"A!" Chỉ con lại cái yếm màu hồng và quần lót, Uyển Như trợn tròn hai mắt kêu lên một tiếng sau đó lập tức đóng chặt hai chân trắng noãn, hơn nữa ôm cánh tay phủ lên bộ ngực căng phồng.

"Nước này rất trong suốt, che làm gì?" Tiếu Dương tiến lên dùng một cánh tay dùng sức nắm eo Uyển Như, vừa vuốt ve gương mặt trơn mềm của nàng, vừa chậm rãi di chuyển thân thể, cách quần tơ dùng dục vọng lửa nóng của mình cọ vào vùng bụng nhạy cảm của nàng.

Hô hấp của Uyển Như hơi chậm lại, hơi nghiêng mặt cúi đầu hơn nữa trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, trong lòng cũng đang oán thầm: không phải nói người này chưa từng gần gũi nữ sắc sao? Như thế này rõ ràng là khách làng chơi! Chẳng lẽ những lời kia chỉ là đang lừa gạt người đời sao?

Mặc kệ hắn là thật hay giả, dù sao đối phó với nam nhân phải dùng chiêu muốn mà còn cự tuyệt là không sai! Nghĩ như thế, nàng quả quyết nện bước nhỏ lui về phía sau tránh đi, hay tay chống đỡ ở trước ngực Tiếu Dương không để cho hắn và mình gần sát nhau, đồng thời nhỏ giọng: "Đừng, đừng như vậy......"

Tiếu Dương lại không để Uyển Như thoát khỏi ngực mình, chỉ đẩy nàng vào góc hồ tắm, sau đó hai ba lần đã giật áo khoác cổ tròn của mình ra ném sang một bên, lộ ra cơ ngực cơ bụng rắn chắc.

Rồi sau đó, hắn cúi người kéo kiều thê vào trong ngực, đồng thời vuốt ve sống lưng bóng loáng mềm mại của nàng, di chuyển một cái xoa nắn bờ mông căng cứng mượt mà.

Tay của hắn rộng mà thô ráp hơn nữa dùng sức rất mạnh, thậm chí Uyển Như cảm thấy thân thể mình cũng bị làm cho hơi phát đau, ở nơi hồ tắm không nghe tiếng gió chỉ có ánh trăng này rõ ràng là như dã thú.

Kể từ đó, hô hấp của nàng cũng càng dồn dập, cũng không biết là nước nóng làm cho người ta nóng lên, hay là... do "Hoa đào xuân" quá mạnh, cả hai người đều cảm giác được trong cơ thể mình có một ngọn lửa muốn tìm đường xông ra.

Đang bị Tiếu Dương xoa nắn gần như xụi lơ thành bùn thì phía dưới đã sớm ẩm ướt, rốt cuộc Uyển Như không nhịn được ghé vào lỗ tai hắn nỉ non nói nhỏ: "Nóng quá......"

Bên tai hắn nhất thời ngưa ngứa, trong lòng căng cứng như bị mèo cào, chỉ hai ba lần đã cởi được tất cả những thứ còn lại trên người thê tử ra, đặt nàng lên chỗ sườn dốc nơi hồ nước, nâng hai chân trắng nõn mềm mại của nàng lên rồi theo làn nước ấm áp tìm kiếm nơi bí mật của nàng.

"Ta cũng nóng, càng nghĩ càng nóng." Tiếu Dương cúi người cười, tay trái thăm dò trêu chọc hạt đậu đỏ trên đỉnh trước ngực nàng, tay phải tiếp tục thăm dò nơi rừng rậm, chỉ cảm thấy ở tay một mảnh ẩm ướt, không phân biệt được đó là nước hay chất mật thủy của ái thê.

Khi đang nói chuyện, hắn mạnh mẽ đẩy hai chân của Uyển Như lên cao, chậm rãi dùng sức đưa lửa nóng của mình vào.

"Ưmh, đau......!" Uyển Như cau mày nín thở, cố nén đau đớn lúc thân thể bị xé rách, dù là trong trí nhớ đã từng trải qua một lần, nàng vẫn cảm thấy chuyện này không tính là hưởng thụ đối với một nữ nhân.

Tiếu Dương dừng một chút, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng an ủi: "Không sợ, lập tức thoải mái ngay."

Thúi lắm, thoải mái là ngươi không phải ta!

Uyển Như hít một hơi thật sâu, sau đó cố hết sức buông lỏng thân thể tiếp nhận xâm chiếm của đối phương, chỉ âm thầm cười khổ, người nhà tướng không chỉ thân thể cao lớn mà đến vật kia cũng có chút kinh người, thật may là có nước nóng làm dịu nếu không mình sẽ ăn đau đớn rồi.

Hắn làm việc này không khác biệt với đang chiến tranh cả, động tác kia mười phần mạnh như rồng như hổ, trong cuộc tấn đông ra ra vào vào xuyên qua thân thể nóng bức của Uyển Như.

Nhất thời, chút máu chảy ra từ chỗ hai người thân mật, tạo ra nhiều đóa hoa trong nước, kèm theo Tiếu Dương lần lượt động thân chạy nước rút, dần dần biến mất......

Sau một phen mây mưa, vốn thân thể đã yếu ớt Uyển Như trực tiếp mệt mỏi mang theo đau đớn ngồi phịch ở bên hồ nước, khi Tiếu Dương muốn đòi hỏi nhiều hơn thì cuộc tròn thân thể lộ ra vẻ mặt muốn khóc.

"Được rồi được rồi, hôm nay tạm thời tha cho nàng một lần." Hắn cười vì Uyển Như mệt mỏi dựa sát bên người, sau đó thuận tay lấy tấm đệm giường da cừu màu trắng bọc nàng lại, bước nhanh trở về nội thất.

Chờ hắn vén tấm chăn đỏ thẫm lên, sau khi nhẹ nhàng đặt Uyển Như ở trên giường, lại thấy thê tử đưa ra một bàn tay từ trong tấm chăn, sợ hãi luống cuống chỉ vào tấm khăn tay trắng đặt giữa giường đỏ: "Cái này phải làm sao đây?!"

Ông trời! Lạc hồng cũng theo nước nóng bay đi mất rồi, chẳng lẽ phải đưa tấm khăn trắng không có gì cho nhà chồng sau đó bị trả lại hàng hoặc bất cứ lúc nào cũng có thể lấn áp ngược đãi sao?

Đầu tiên Tiếu Dương sửng sốt rồi sau đó bừng tỉnh hiểu ra, vừa lên giường kéo chăn ôm Uyển Như vừa có chút xấu hổ cười, "Không có chuyện gì, bổ sung là được mà, chuyện này ta mới có quyền lên tiếng nhất."

"Bổ sung thế nào?" Uyển Như lập tức nghĩ tới cắn đầu ngón tay bôi lên khăn trắng, lại thấy Tiếu Dương lấy ra một thanh đoản đao từ dưới gối bông vải đầu giường, "xoẹt" một cái lóe lên ánh lưỡi đao sắc bén khi rút ra khỏi vỏ.

"Cứ bù lại như vậy." Tiếng nói vừa dứt Tiếu Dương lập tức giơ đao trực tiếp đưa về phía ngón tay mình.

"Đừng ——!" Uyển Như không kịp ngăn cản trơ mắt nhìn trên ngón tay hắn xuất hiện một đường nhỏ, sau đó trong giây lát chảy ra máu tươi, nàng cau mày nghiêng mặt không dám nhìn kỹ, chỉ thấp giọng oán trách, "Vết thương trên đầu chàng còn chưa lành mà, quá lỗ mãng rồi!"

"Không cần lo lắng, da của ta dày không có gì đáng ngại." Tiếu Dương rút khăn ra tùy ý lau trên vết thương, sau đó lại để Uyển Như di chuyển chỗ ngồi, tỉ mỉ đặt lại ngay chính giữa đệm.

"Không nhanh băng bó vết thương lại?" Uyển Như nhìn Tiếu Dương, muốn dùng chiếc khăn luôn mang bên mình băng bó.

Nàng mới vừa đưa tay phải ra muốn lấy khăn trên người thì tấm chăn lập tức rơi xuống, cho đến khi cảm thấy lạnh, lúc này Uyển Như mới phản ứng lại trên người mình không mảnh vải đi đâu tìm khăn thêu đây?

"Ta chỉ khẽ rạch một cái thôi, không cần băng bó!" Thấy thê tử săn sóc mình Tiếu Dương vui mừng không thôi, đồng thời Tiểu Tiếu Dương cũng hưng phấn, hoặc là hắn không làm, đã làm thì làm cho xong trực tiếp đè kiều thê đang phủ chăn xuống giường.

"Chàng làm cái gì đấy? Lúc nãy nói bỏ qua cho thiếp mà." Uyển Như nhìn dáng vẻ đói khát hoàn toàn ăn không đủ của hắn thì cảm thấy mình sẽ thê thảm.

Quả nhiên, sau khi Tiếu Dương đè nàng ngã xuống giường, hai tay bắt đầu vuốt ve trái phái không ngừng, chỗ quan trọng đã bị sử dụng đến sưng đỏ cũng mặc kệ.

"Làm giả cũng phải làm cho đủ bộ đúng không? Máu ở trên đầu ngón tay tuyệt đối không đủ, bên trên khăn trắng cũng không thể nào chỉ có máu." Tiếu Dương vừa chậm rãi xoa lấy “hai đóa hoa” của kiều thê, vừa trực tiếp nghiêm mặt cầu hoan, "Như Nương, một lần nữa nhé?"