Sống Lại Làm Mẹ Kế Của Chồng Cũ

Chương 136




Chương 136

Lão phu nhân nghe xong cũng thầm kinh nghỉ với thái độ cứng rắn của Diệp Vãn Tình.

Nhưng nhìn đại phu nhân nhục mặt, trong lòng lão phu nhân liền vui vẻ.

Vui thì vui, nhưng không thể để lộ ra ngoài, lão phu nhân giữ nét mặt nghiêm túc, ngữ điệu trách cứ nhìn Diệp Vãn Tình nói: “Tình nhi, cháu hành xử như vậy là không được.

Đại bá mẫu có sai cũng là trưởng bối của cháu.

Bà nội phạt cháu ở trong viện đóng cửa tự suy ngẫm bảy ngày, cháu có ý kiến gì không?”

Diệp Vãn Tình nhún gối hành lễ, rũ mắt đáp: “Tình nhi biết sai, cháu sẽ đóng cửa suy ngâm bảy ngày”

Lão phu nhân vừa lòng gật đầu, nhưng đại phu nhân thì không vừa lòng, nghe hình phạt không đau không ngứa của lão phu nhân.

Đại phu nhân liền tức giận kêu lên: “Không được!”

Đây mà là hình phạt gì chứ?! Con ranh này dám xấc láo với bà ta như thế, nếu hôm nay không cho nó nếm mùi đau khổ thì mặt mũi của bà ta biết để chỗ nào? Sắc mặt lão phu nhân trâm xuống: “Ngươi không vừa lòng với quyết định của ta?”

Đại phu nhân hừ lạnh, há miệng định nói gì đó, lão phu nhân đã cướp lời phủ đầu trước: “Trầm thị, ta nói ngươi càng lớn tuổi lại càng hồ đồ.

Đã không sinh được con thì thôi, khi không đi nhận một con tiện tỳ làm nghĩa nữ? Lại còn vì con tiện tỳ này mà cãi vã với Tình nhi?”

“Tương lai thế tử mà biết được thì sẽ nghĩ thế nào về ngươi? Sẽ nghĩ thế nào về Diệp phủ ta?!”

Nhược Tuyết cúi đầu đứng đó, sắc mặt vặn vẹo.

Lão phu nhân đang âm thầm nhắc nhở đại phu nhân, tương lai Diệp Vãn Tình sẽ trở thành thế tử phi đấy! Nhìn đại phu nhân trước mặt, trong lòng lão phu nhân hừ lạnh.

Chỉ cần Diệp Vãn Tình thành thế tử phi của Chiến Bắc vương phủ thì bà ta cũng không cần phải nhẫn nhịn con gà mái không biết đẻ trứng này nữa!

Nghe lão phu nhân nói vậy, những lời đại phu nhân muốn nói liên nghẹn lại trong cuống họng.

Bà ta nhìn Diệp Vãn Tình cao quý ung dung đứng đằng kia, rồi lại liếc mắt nhìn Nhược Tuyết đang cúi đầu đứng cạnh mình.

Sắc mặt trầm trầm, đáy mắt biến hóa phức tạp, dường như đang nghiêm túc suy xét lời cảnh cáo của lão phu nhân.

Sau cùng, đại phu nhân lạnh căm lườm Diệp Vãn Tình một cái, phất tay áo hừ lạnh: “Tuyết nhi, chúng ta đi!”

“Một con ranh đã bị phá tướng mà thôi, chớ có kiêu căng tự mãn! Tương lai thế nào còn chưa biết đâu!”

Bỏ lại một câu mỉa mai cay nghiệt, đại phu nhân dẫn Nhược Tuyết hung hăng rời đi.

Sắc mặt lão phu nhân cũng không dễ nhìn, con dâu cứ thế bỏ đi, còn không thèm nói với bà ta một câu chứ đừng nói là hành lễ.

Ngay trước mặt bà ta mà phất tay áo hung hăng bỏ đi như vậy, đúng là chẳng coi người mẹ chồng như bà ta ra cái gì! Ả tiện nhân điêu ngoa này, đợi khi Diệp Vãn Tình thành thế tử phi thì bà ta sẽ cho ả biết mặt! Lão phu nhân hít sâu một hơi, đè nén bực bội trong lòng xuống, quay sang nói với Diệp Vãn Tình: “Cháu đi xa về chắc đã mỏi mệt rồi, nhanh chóng vào trong nghỉ ngơi đi.

Ta cũng trở về đây, bảy ngày sau đến chỗ ta, bà nội có chuyện muốn nói với cháu.”

Diệp Vãn Tình nhún gối hành lễ: “Vâng, Tình nhi biết rồi, bà nội đi thong thả.”

Lão phu nhân vừa lòng gật đầu, mang theo nha hoàn rời đi.

Cả đại phu nhân và lão phu nhân đều đi hết, chỉ còn Kim Bích ở lại, lúc nãy Diệp Vãn Tình thấy Nhược Tuyết ghé sát nàng ta nói gì đó, chắc là bảo nàng ta ở lại thu dọn đồ đạc.