Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 86: NO 86




"Bánh bao, bánh bao, em làm sao vậy?" Nguyên Ưng phát hiện ra sự bất thường của Lưu Minh.

"Hả? Không sao cả, nhưng hình như bụng em không ổn, em đi wc một chút, anh và mọi người đi xem chuyện gì trước em sẽ đến sau.''

Nguyên Ưng lo lắng nhìn Lưu Minh rời đi, thấy anh ấy cũng không việc gì, mọi người mới rời đi, gặp cả mấy người Liễu Liễu.

"A Oánh, cô có gặp chị Mai không?" Liễu Liễu hỏi Bạch Nhược Oánh.

Cô lắc đầu.

Liễu Liễu cau mày nhưng không hỏi lại, mọi người đều ra ngoài quan sát tình hình.

Nhưng lần này lại không giống lần trước, sau khi cảnh báo vang lên chưa từng dừng lại. Quân đội triệu tập toàn bộ dị năng giả vào họp, rất nhanh mọi người đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra có vô số zombie, thú biến dị, thực vật biến dị áp sát căn cứ thủ đô, khi mọi người biết chuyện thì chúng đã đến sát thành rồi.

Bạch Nhược Oánh nhìn Mặc Doãn Cuồng, chẳng lẽ những thứ này đều do Mặc Doãn Cuồng triệu hồi đến sao?

Lúc này trong căn cứ quân sự thủ đô: "Tóm lại là có khoảng bao nhiêu quái vật?"

"Thú biến dị và zombie cộng thêm thực vật biến dị, tổng cộng gần 100.000  con, chúng di chuyển đến căn cứ hơn nữa còn vây thành hình vòng cung, xuất hiện zombie có trí tuệ, số lượng không ngừng gia tăng.'' Có người trả lời.

Sau khi thủ tướng nghe báo cáo xong, sắc mặt nặng nề đứng lên nhìn chằm chằm vào bản đồ một lượt, mới chậm rãi nói: "Chỉ mong chúng ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này..."

Lúc này, toàn bộ tiểu đội dị năng cũng không tốt, lần đối chiến này sinh tử không rõ, nhưng bọn họ không có cách nào từ chối.

Việc đã đến nước này, dù quân đội có cách cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn quái vật, mọi người nhanh chóng gia nhập cuộc chiến. Rất nhiều người không muốn chiến đấu nhưng vì gia đình, vì người mình yêu, vì bản thân mọi người chỉ còn cách chiến đấu.

Cổng thành đã đóng lại, dị năng giả chạy ra ngoài đánh chết zombie, dị thú, còn người bình thường thì ở trong căn cứ, ôm lấy nhau sưởi ấm bản thân.

Gặp tình huống này, có một ít dị năng giả không phục cũng không thoải mái, cũng có ít dị năng giả giấu mình trong căn cứ, hi vọng bản thân có thể may mắn sống sót.

Bạch Nhược Oánh đang chiến đấu với một zombie cấp năm, đối với cô mà nói không khó khăn. Nhưng Mặc Doãn Cuồng biết từ lúc đầu đã không thấy tăm hơi Mặc Doãn Cuồng, càng thêm chứng mình cảm giác của cô. Bạch Nhược Oánh lệ nóng quanh tròng, cô rất muốn hỏi vì sao? Nhưng không ai có thể trả lời cô.

Dần dần, số lượng zombie càng lúc càng tăng lên, cấp bậc cũng ngày càng cao, rất nhiều người đã hy sinh, cũng đã tham gia hàng ngũ zombie.

Nhìn tình hình căn cứ thủ đô qua màn hình, các lãnh đạo đều thở dài, chỉ sợ cuối cùng không thể bảo vệ nơi này rồi.

"Thủ tướng, phi thuyền đã chuẩn bị xong, mời các vị lên thuyền.'' Lúc này một sĩ quan bình tĩnh nói.

Tất cả mọi người đều thở dài, trước thời tận thế đã bắt đầu thí nghiệm phi thuyền rồi chế tạo. Nếu một ngày xảy ra khó khăn sẽ dùng đến, mọi người không ai hy vọng sẽ dùng đến nó, nhưng bây giờ thì phải dùng rồi.

Đi đến chỗ phi thuyền, giống như chiếc thuyền Noal trong kinh thành vậy, khi nhận được tin tức căn cứ bị tấn công, rất có thể mọi người đều sẽ chết hết.

Xuân về hoa nở, vạn vật hồi phục, muốn giết sạch thực vật, chẳng lẽ phải hủy diệt trái đất sao?

Người bên ngoài vẫn hăng say chiến đấu, còn người trong quân đội đã sớm nhận được tin tức, mang theo người nhà lên phi thuyền.

Thật không ngờ, bây giờ đã xuất hiện zombie cấp sáu, trận chiến càng lúc càng cam go, lấy được thủy tinh thể cấp sáu, Bạch Nhược Oánh khinh thường nhìn về phía căn cứ.

Cô biết tất cả bọn họ đều đã lên phi thuyền, còn dị năng giả đều trở thành vật hy sinh, nhưng sao có thể như vậy chứ?

Nén lệ, nhìn về phía bên kia, ba mẹ, ông Hình đều đã hy sinh, Lưu Minh và Nguyên Ưng cũng không tốt, hai người chết cùng nhau. Mặc Doãn Cuồng đã không còn là Mặc Doãn Cuồng nữa, cô không biết lúc này mình sống còn ý nghĩa gì nữa.

Lúc Bạch Nhược Oánh ngẩn người thì một con zombie bất ngờ đánh lén cô, lúc này một lưỡi đao bổ đôi nó ra: "Cô đang nghĩ gì vậy hả?"

Tiếng hét giận dữ khiến Bạch Nhược Oánh bừng tỉnh, cô không ngờ người đó là Hình Phong, hắn ta đỏ mắt nhìn Bạch Nhược Oánh, đồng thời cũng nhìn thấy thi thể của ông Hình, tức giận nhắm về phía zombie.

Hóa ra Hình Phong vẫn quan tâm đến ông hình, khi tiếng gầm rú của động cơ phát ra từ căn cứ mọi người đều phẫn nộ. Họ đều nhìn lên trời, biết rõ rằng người trong căn cứ đã bỏ rơi họ rồi.

Đúng vậy, họ rời đi mà không mang theo dị năng giả, bọn họ sẽ không mang theo một người khác thường đâu, vì trong tay họ đã có dung dịch biến người thành dị năng giả vậy sẽ dễ khống chế hơn.

Ở một phía khác, Tần Thiên và tiểu đội của hắn đang chiến đấu hăng say, hơn nữa người bên cạnh hắn dần dần biến mất, hắn cảm nhận được ánh mắt của Bạch Nhược Oánh. Hắn nhìn về phía cô cười tự giễu, hắn không biết từ đầu đến cuối luôn tìm kiếm điều gì, nhưng bây giờ nói gì cũng đã quá muộn.

Bạch Nhược Oánh nhìn Tần Thiên lại nhìn phi thuyền trên trời, Bạch Nhược Oánh mỉm cười bọn họ dựa vào cái gì mà bình yên rời đi. Nhưng cô đã nhìn thấy bóng dáng Mặc Doãn Cuồng phía trên đỉnh phi thuyền, dáng vẻ vô cùng tà ác.

Đúng lúc này một con zombie lao đến, Tần Thiên ném một người ra ngã về phía zombie. Người nọ không dám tin nhìn Tần Thiên, cuối cùng chết không nhắm mắt.

Bạch Nhược Oánh nhìn lại, hóa ra là chị Mai, thì ra cô ta đã sớm ở cùng Tần Thiên, cô nói sao dị năng của của Tần Thiên lại tiến bộ nhanh như vậy, hóa ra chị Mai đã đưa nước suối Minh Nguyệt của cô cho hắn.

Bạch Nhược Oánh chớp mắt một cái đã biến mất, Tần Thiên nhìn thấy cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng không tỏ vẻ gì, đã giết rất nhiều zombie nhưng hắn lại không đề phòng ngọn cỏ nhỏ dưới chân.

Vào không gian, Bạch Nhược Oánh đến cung điện Hồng Liên, cô gọi ah nhưng nó không ra. Khi cô giết zombie có gọi ah, nó cũng không xuất hiện. Nhớ đến Mặc Doãn Cuồng, Bạch Nhược Oánh mỉm cười chẳng lẽ ah cũng phản bội cô sao?

Theo tiếng gọi trong lòng cô đến cung điện Hồng Liên, cuối cùng cô phát hiện ra mật thất Huyết Trì, cô nhìn người bên trong mà sửng sờ.

"Doãn Cuồng?" Nhìn người đàn ông dần trở nên trong suốt, Bạch Nhược Oánh lệ nóng vòng quanh, hóa ra anh chưa từng phản bội cô vì anh luôn ở trong này.

"Nhược Oánh?" Nhìn người con gái toàn thân nhem nhuốc trước mặt, Mặc Doãn Cuồng suy yếu nở một nụ cười.

"Doãn Cuồng, sao anh lại trở thành như vậy, anh có thể di ra không?" Bạch Nhược Oánh đau khổ nói.

Mặc Doãn Cuồng lắc đầu.

"Đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại ở đâu, kẻ ngoài kia là ai?" Bạch Nhược Oánh liều mạng muốn kéo anh ra nhưng cô bất lực.

"Ông ta là Mặc Liên, cha anh.'' Mặc Doãn Cuồng yếu ớt cười bất đắc dĩ.

"Cái gì, không phải ông ta đã chết rồi sao?" Bạch Nhược Oánh kinh ngạc hỏi.

"Anh cũng nghĩ vậy, nhưng ai mà biết hóa ra đều là gạt người, ha ha, ông ta chỉ muốn mượn cơ thể của anh để sống lại. Nhược Oánh, anh phải đi rồi, anh biết anh không xong rồi, còn nữa đừng trách Ẩm Huyết, nó đã sớm bị hòa tan trong Huyết Trì rồi.''

"Cái gì, Doãn Cuồng, anh có ý gì?" Bạch Nhược Oánh nghe Mặc Doãn Cuồng nói phải đi rồi, Bạch Nhược Oánh kinh hãi hỏi.

"Tiểu Oánh, thật xin lỗi, anh không thể ở lại cùng em.'' Nói xong anh biến mất.

Lúc này Mặc Doãn Cuồng vừa phá hủy phi thuyền cảm nhận được Mặc Doãn Cuồng thật đã biến mất, cũng cảm thấy toàn bộ sức mạnh đổ về thân mình, hắn cười lớn không ngừng. Ánh mắt lộ ra tia sáng đỏ chiến vào ánh trăng, ánh sáng đỏ phản xạ chiếu rọi toàn bộ mặt đất, dần dần zombie và con người đều ngừng chiến đấu, giờ phút này toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Nhìn trái đất bên dưới, Mặc Doãn Cuồng xuất hiện sự giận dữ: "Bây giờ toàn bộ nhân gian đã là của Mặc Liên ta, Băng Tịch, ta xem nàng làm sao đấu được với ta, ha ha ha..."

Toàn bộ việc phát sinh ngoài không gian, Bạch Nhược Oánh biết bản thân không có cách nào ngăn được, còn lúc này Mặc Doãn Cuồng thật sự đã không còn, người nhà cô đã chết vậy bản thân cô sống còn ý nghĩa gì?

Trong mắt cô tràn ngập sự tuyệt vọng, tiến vào trong Huyết Trì. Ngay thời khắc ấy, trên tầng trời thứ 99 có một người mở mắt ra, lắc đầu vài cái rồi nhắm mắt lại, ở nơi này ngay cả Mặc Liên cũng không thấy, có hai tia sáng nhanh chóng bay về phía tầng trời 99.

Mở to mắt nhìn người mình yêu ở trước mắt, hai người đều khóc, đây là chuyện gì thế?