Sống Lại Sinh Em Bé

Chương 19




Triệu Ngạn Kiều sững sờ, vỗ vỗ lưng anh: “Đột nhiên nói mấy thứ này làm gì?”

Tần Dịch Hoan không trả lời cô, chỉ ôm cô thật chặt, không ngừng nỉ non ở bên tai cô: “Tiểu Kiều, anh sẽ đối xử tốt với em, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em...”

Triệu Ngạn Kiều không biết lần này anh đi ra ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lờ mờ đoán được một chút, chỉ là không muốn làm rõ thôi. Cô ôm ngược lại thân thể hơi run rẩy của anh, dùng mặt cọ cọ vào lồng ngực anh giống như đang làm nũng: “Em biết mà, em biết mà, em tin tưởng anh.”

Có lẽ, cuộc đời này của cô, rốt cuộc không cần ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác nữa rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến cuối năm, Tần Dịch Hoan cũng càng ngày càng bận rộn, anh không thể vứt lại công ty cũng chẳng thể sao nhãng việc nhà. Triệu Ngạn Kiều đã mang thai được chín tháng rồi, cho nên bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận. Qua có mấy tuần lễ mà anh đã gầy đi trông thấy.

May mắn mẹ Tần kịp thời phát hiện, bảo bà bảo mẫu trong nhà đến nhà Tần Dịch Hoan, mới khiến cho Tần Dịch Hoan có cơ hội thở phào. Bà bảo mẫu họ Trần, Tần Dịch Hoan luôn gọi bà là thím Trần, bà khéo nấu nướng, ở nhà họ Tần đã hơn hai mươi năm, cũng coi là một nửa người nhà họ Tần, bà gần như đã chứng kiến Tần Dịch Hoan trưởng thành.

Thím Trần không thể sinh con nên bị chồng bỏ rơi, bà cũng không đi bước nữa, vẫn sống ở nhà họ Tần, yêu thương Tần Dịch Hoan giống như con trai ruột của mình. Năm đó, lúc Tần Dịch Hoan còn du học ở Mĩ, mỗi lần gửi quà về đều không quên mang một phần cho thím Trần.

Thím Trần là người rất tốt nhưng lại thích càu nhàu, sau khi đến nhà Tần Dịch Hoan, thấy những đồ bọn họ ăn thì lập tức nổi đóa, hung dữ dạy dỗ Tần Dịch Hoan một trận, từ đó tước đoạt quyền lợi vào phòng bếp của anh.-=-ququyy- Theo như lời thím Trần nói thì chính là, Tần Dịch Hoan đang ngược đãi cậu chủ nhỏ tương lai của nhà họ Tần. Tần Dịch Hoan bị mắng xám đầu mà không dám cãi lại, chỉ có thể trốn trong phòng ngủ ôm Triệu Ngạn Kiều tìm kiếm an ủi.

Triệu Ngạn Kiều hiếm khi thấy được dáng vẻ cam chịu của Tần Dịch Hoan, không nhịn được len lén che miệng cười, không ngờ lại bị Tần Dịch Hoan phát hiện. Tần Dịch Hoan cầm lấy ngón tay cô, gặm cắn một hồi mới chịu tha cho cô.

Mấy ngày nay, lòng bàn chân và bắp chân của cô đã sưng lên không ra hình dạng gì, vô cùng khó chịu, có đôi khi, buổi tối đều ngủ không yên. Mỗi ngày Tần Dịch Hoan đều xoa bóp cho cô, nhưng vẫn không có tác dụng, cuối cùng vẫn là thím Trần nấu cháo hạch đào (quả óc chó), mỗi ngày cho cô uống một chén nhỏ trước khi đi ngủ, mới dần dần ngủ được sâu hơn.

Số lần mẹ Tần đến cũng dần nhiều hơn, bà vẫn hi vọng Triệu Ngạn Kiều nên đến bệnh viện ở, phòng bệnh đã chuẩn bị tốt rồi. Nhưng Triệu Ngạn Kiều không đồng ý, cô muốn ở nhà vào lễ mừng năm mới. Đây là lần đầu tiên cô không phải một mình đón lễ mừng năm mới kể từ khi thi tốt nghiệp trung học, cô rất nhớ cảm giác vô cùng náo nhiệt ấy.

Hơn nữa, cô cảm thấy mình không dễ bị chiều hư như thế, kể từ khi cô chiếm cứ thân thể này liền rất kiên trì rèn luyện, cô cảm thấy khi sinh sẽ không quá khó khăn đâu.

Mẹ Tần không lay chuyển được cô, đành dặn dò thím Trần lưu ý cô nhiều hơn. Thím Trần gật đầu đồng ý rồi đúng là nhìn chằm chằm cô một tấc cũng không rời khiến Triệu Ngạn Kiều dở khóc dở cười, cũng cảm thấy ấm lòng. Tuổi thím Trần và mẹ cô sàn sàn nhau, cô luôn không tự chủ được thân thiết với bà.

Không thể không nói, đúng là thím Trần nấu nướng rất ngon nên khẩu vị của Triệu Ngạn Kiều tăng thêm khá nhiều, Tần Dịch Hoan nhìn mà vừa vui vừa ghen ty. Trong lòng âm thầm thề nhất định phải luyện tập tốt tài nấu nướng của mình, sớm ngày luyện được cảnh giới cao nhất là ''ra được phòng khách xuống được phòng bếp''.

Sau khi thím Trần tới đây, Tần Dịch Hoan liền 'tâm vô bàng vụ' (lòng không vướng bận gì nữa) nhào vào công việc, anh muốn hoàn thành hết công việc của năm trước rồi về nhà ở bên cạnh Triệu Ngạn Kiều. Nghe nói tháng cuối cùng của thai kỳ là lúc phụ nữ yếu ớt nhất, anh nhất định phải tranh thủ thời gian để ở bên cô nhiều hơn.

Chiều hôm đó, anh đang xem tài liệu điều động nhân viên trong tháng này của phòng nhân sự, điện thoại nội bộ của công ty liền vang lên, anh nhấc máy nghe, là tiếp tân ở đại sảnh công ty, nói tiểu thư nhà họ Tề đến tìm anh. Tần Dịch Hoan cau mày suy nghĩ một chút liền dặn phía đại sảnh cho cô ta vào.

Anh hiểu người phụ nữ kia, nhìn bề ngoài thì thanh lệ động lòng người, trên thực tế thì nội tâm hết sức điên cuồng, thuộc về kiểu người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Anh nhất định phải hiểu rõ mục đích tới đây lần này của cô ta, mới có thể nghĩ ra phương pháp đối phó, anh vẫn chưa quên được một màn trong bữa tiệc lần trước.

Hôm nay Tề Minh Nguyệt mặc một cái áo khoác nỉ màu kem, tóc xoăn gợn sóng to, chân đi đôi giày cao cổ màu đen bóng, so với bình thường thì quyến rũ, hấp dẫn hơn. Chỉ là, lực chú ý của Tần Dịch Hoan không hề đặt trên quần áo, trang điểm của cô ta, anh đang suy nghĩ vì sao người phụ nữ này không có giáo dục như thế, đi vào mà không biết gõ cửa sao?

“Dịch Hoan, có hứng thú đi chơi không?” Tề Minh Nguyệt không chút khách khí ngồi xuống ghế sofa, hai chân ưu nhã bắt chéo nhau, sống lưng ưỡn thẳng, thoạt nhìn đúng là dáng vẻ của danh môn thục nữ.

Tần Dịch Hoan lại chẳng hề liếc cô ta một cái, mà chỉ cúi đầu, vừa xem tài liệu vừa từ chối: “Không có.”

Tề Minh Nguyệt đã sớm đoán được kết quả này, không hề có chút ngoài ý muốn nào, “Đừng từ chối nhanh như thế mà, dù sao nghỉ tết âm lịch cũng không có chuyện gì làm, nên cùng đi chứ!”

Trong lòng Tần Dịch Hoan hết kiên nhẫn, nhưng lại không thể không cùng người phụ nữ này nữ đánh Thái Cực quyền, “Chẳng lẽ Tề tiểu thư còn thiếu bạn à? Chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, không biết có bao nhiêu người sẽ tranh đấu để giành đi với cô.”

Tề Minh Nguyệt che miệng cười duyên, giọng điệu tựa như nghiêm túc tựa như đùa giỡn nói: “Vậy còn anh?”

“Tôi có vợ rồi.” Tần Dịch Hoan nói xong câu này lại cúi đầu xem tài liệu tiếp, thoạt nhìn thật sự cực kỳ bận rộn, đồng thời ngầm truyền đến tín hiệu không chào đón đến Tề Minh Nguyệt.

Trong mắt Tề Minh Nguyệt lướt qua tia sáng lạnh lẽo, trên mặt vẫn treo nụ cười ngọt ngào như cũ: “Vậy đúng là đáng tiếc, xem ra đành phải tìm người đàn ông chưa có vợ rồi.”

Tần Dịch Hoan thuận miệng đáp một câu: “Dĩ nhiên, Tề tiểu thư, chen chân vào gia đình người khác cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.”

“Dịch Hoan, sao khách sáo thế, gọi tên của em là được rồi.” Tề Minh Nguyệt nhíu đôi mày thanh tú giả vờ bất mãn: “Làm sao anh lại trở nên thích nói lý như vậy? Chẳng lẽ bị Triệu Ngạn Kiều càu nhàu quá cho nên bị nhiễm thói quen đó hả?”

Tần Dịch Hoan ngẩng đầu, thản nhiên liếc cô ta một cái, nói: “Tiểu Kiều là vợ tôi, có càu nhàu cũng là quan tâm đến tôi.”

Khuôn mặt Tề Minh Nguyệt cứng đờ, thật vất vả mới duy trì nổi vẻ tươi cười trên mặt: “Xem ra tình cảm của hai người rất tốt nhỉ, nhưng trước kia.....A, đúng rồi, cô ta vẫn luôn thích đàn ông có dáng dấp đẹp, xem ra diện mạo của Dịch Hoan đúng là hợp khẩu vị của cô ta.”

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” Trong giọng nói của Tần Dịch Hoan đã ẩn chứa tức giận, người phụ nữ này luôn luôn châm chọc tiểu Kiều cả ngoài sáng lẫn trong tối, mỗi câu đều buộc anh phải nhớ đến quá khứ không vui của bọn họ (anh và Ngạn Kiều), thật cho rằng anh là kẻ ngu, nghe không hiểu sao?

“Không có gì.” Tề Minh Nguyệt nheo nheo mắt hạnh, trên mặt mang theo chút tiếc nuối, nói: “Chẳng qua là cảm thấy đáng tiếc thôi, lại thêm một người đàn ông tốt bị cột chặt rồi. Thôi, anh không đi thì thôi, người đàn ông không có vợ mới là đáng dựa nhất!”

Nói xong, cô ta liền đứng lên, phất phất tay với Tần Dịch Hoan, “Em đi đây, không quấy rầy anh làm việc nữa.”

Tần Dịch Hoan đang chuẩn bị ký tên liền dừng tay lại, nhíu mày, thậm chí còn quên cả chào tạm biệt. Cho đến khi không nghe thấy tiếng giày cao gót của Tề Minh Nguyệt nữa anh mới phục hồi tinh thần. Câu nói vừa rồi của người phụ nữ này khiến cho anh có một cảm giác rất không tốt, hy vọng là anh đa tâm thôi.

Tần Dịch Hoan day day huyệt thái dương, nghĩ: mặc kệ như thế nào, chỉ cần không để cho tiểu Kiều tiếp xúc với cô ta là được, anh cũng không tin cô ta còn có thể giở trò gì. Song nói đi cũng phải nói lại, thật ra cũng chả có gì đáng lo cả, gia thế của Tề Minh Nguyệt khá tốt, có không ít người theo đuổi, hoàn toàn không cần bám riết một người đàn ông đã kết hôn như anh, cho nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.

Nghĩ tới đây, trái tim lơ lửng của Tần Dịch Hoan hơi buông xuống, lại lần nữa vùi đầu vào làm việc.

Ở nhà, Triệu Ngạn Kiều thật sự rảnh rỗi đến phát sợ, liền xuống phòng bếp nhìn thím Trần nấu canh nấu cơm, thuận tiện ăn vụng. Ban đầu thím Trần còn đuổi cô ra ngoài, cuối cùng thật sự không chịu nổi đôi mắt đầy tội nghiệp của cô, chỉ có thể để cô ngồi trên ghế, nướng mấy chiếc bánh quy nho nhỏ để cô mài răng.

Biết Triệu Ngạn Kiều không thích ăn đồ ngọt, thím Trần liền không cho quá nhiều đường, nướng ra vài chiếc bánh quy nhỏ vừa thơm vừa giòn còn mang theo vị sữa nồng đậm, Triệu Ngạn Kiều ăn mà híp cả mắt lại, quên béng mục đích ban đầu lúc mới lẻn vào.

“Có đủ không?” Thím Trần hiền từ nhìn cô hỏi, mặc dù hồi nhỏ tính cách của cô nhóc này rất không tốt, nhưng kể từ sau khi kết hôn liền khá hiểu chuyện, càng ngày càng khiến người ta ưa thích, hiện tại còn có đứa bé, sao bà không đối xử tận tâm với cô được đây.

Nghe thấy thím Trần hỏi, Triệu Ngạn Kiều liên tục gật đầu, dáng vẻ đầy thỏa mãn, nói: “Đủ rồi, đủ rồi ạ! Đồ ăn thím Trần làm là ngon nhất rồi!”

“Con bé này, miệng cũng càng ngọt rồi!” Thím Trần gõ nhẹ trán cô một cái, lại xoay người sang chỗ khác làm việc, song vẻ mặt đầy ý cười kia đã chứng minh bà rất hưởng thụ lời khen của Triệu Ngạn Kiều.

Trong lòng Triệu Ngạn Kiều có chút chua xót, khi ấy nguyên thân đối xử khá tệ với thím Trần, thậm chí là xem thường thím Trần, bởi vì thím Trần không thể sinh con mà khinh thường bà. Thậm chí còn hoài nghi thím Trần là sao chổi, cảm thấy mình không đuổi kịp Tần Dịch Hoan đều do thím Trần chuyền vận rủi lên người mình, cho nên chưa từng có sắc mặt tốt với thím Trần.

Nhưng thím Trần đều không so đo với cô ấy, phàm là đồ ăn cho Tần Dịch Hoan thì cũng chuẩn bị một phần cho cô ấy, giống như vẫn coi nguyên thân là một đứa trẻ. Vậy mà hôm nay, cô chỉ mới nói một câu lấy lòng mà thôi đã khiến cho bà lão ở trước mắt này vui vẻ đầy mặt rồi.

Triệu Ngạn Kiều nắm tay thật chặt, chợt lên tiếng: “Thím Trần, thật xin lỗi ạ.” Mặc dù không phải là lỗi của cô nhưng cô vẫn muốn nói lời xin lỗi, mặc kệ như thế nào, hiện tại cô đã tiếp quản thân thể này, sẽ phải đền bù những sai lầm của cô ấy.

Tay cầm cái chảo của thím Trần khựng lại, hồi lâu mới phản ứng được, “Ai, con bé này, ai!” Bà xoay người sang chỗ khác để tránh đi, chỉ chừa lại bóng lưng cho Triệu Ngạn Kiều, mượn cớ cọ nồi để lau nước mắt.

“Nói gì thế hả! Thím Trần còn có thể trách con hay sao! Đi đi, xem ti vi đi, đừng ở đây vướng chân tôi nữa!” Bà vừa nói, vừa cẩn thận đẩy Triệu Ngạn Kiều ra ngoài.

Lần này Triệu Ngạn Kiều không hề giãy giụa, rất thuận theo ra khỏi phòng bếp, lẳng lặng ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ngẩn người, ban nãy, cô rõ ràng thấy được lệ quang nơi khóe mắt của thím Trần.

Cô khe khẽ thở dài, cúi đầu vỗ vỗ cái bụng nhô cao của mình, nói: “Về sau con nhất định phải hiếu thuận với cha mẹ và bà nội đó, biết chưa?”