Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 431




“Đúng vậy.” Mạc Thông lắc lắc cây quạt, con bọ vẽ trên quạt sinh động y như thật, vẻ mặt hứng thú, cứ như đang thuận miệng nói chuyện nhà. “Ngươi là Thái phó của Thập Tam điện hạ, trước nay Tam tẩu và Thập Tam điện hạ rất thân thiết, nên Tam tẩu tìm ngươi giúp, thật ra vì muốn ngươi giúp Thập Tam điện hạ. Dù chỉ nể mặt Thập Tam điện hạ, thì hẳn ngươi cũng sẽ không từ chối nhỉ.”

Liễu Mẫn chấn động, ban đầu Tưởng Nguyễn giúp hắn, sau đó vì chính hắn thất lễ, mối quan hệ của hai người còn xa cách hơn cả người lạ. Trên đời xưa nay không có chuyện vô cớ giúp đỡ, Liễu Mẫn vẫn luôn hiểu rõ, Tưởng Nguyễn giúp hắn nhất định có nguyên nhân, vậy thì. Nguyên nhân chính là chuyện hiện tại sao?

Hắn như nghĩ tới điều gì, vội hỏi. “Tìm được Cẩm Anh vương phi chưa?”

“Vẫn chưa.” Mạc Thông lắc đầu. “Bây giờ Thập Tam điện hạ không cách nào thoát thân, tình huống bên ngoài hỗn loạn, triều đường như rồng mất đầu, đây là chuyện trước khi mất tích Tam tẩu đã lường trước được, thậm chí ngay cả việc bản thân sẽ xảy ra chuyện tẩu ấy cũng đoán được, trước khi xảy ra chuyện, tẩu ấy đã dặn dò, nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải tới tìm Thái phó hỗ trợ.”

Trong lòng Liễu Mẫn dâng lên cảm xúc không thể nói rõ, Tưởng Nguyễn tin tưởng hắn đến thế ư? Chuyện sắp phải làm đây, chắc chắn vô vùng quan trọng. Tưởng Nguyễn tín tưởng hắn như vậy. Liễu Mẫn là một người có nguyên tắc, dù làm quan trên triều thân bất do kỷ, nhưng chưa bao giờ vi phạm nguyên tắc của bản thân. Vì vậy toàn triều đều biết hắn là người thanh chính nhất. Tuy nhiên từ rất lâu trước đó Liễu Mẫn đã biết, Tưởng Nguyễn không phải một người tốt, nàng có thủ đoạn, thậm chí còn vô cùng âm hiểm. Chuyện ngày hôm nay, ắt hẳn cũng không phải việc quang minh chính đại gì.

Tuy vậy hắn chỉ do dự trong chớp mắt, rất nhanh, Liễu Mẫn đã nói. “Được.”

Lần này đến phiên Mạc Thông giật mình, bản thân được nhờ đến tìm Liễu Mẫn, thật ra trong lòng không hề nắm chắc, chỉ vì tính khí của Liễu Mẫn đồng liêu đều biết, là kẻ ngoan cố nhất. Dù Liễu Mẫn có tình ý với Tưởng Nguyễn, thế nhưng Liễu Mẫn là người tuyệt đối sẽ không vì tư tình mà bán đứng nguyên tắc của bản thân. Vốn Mạc Thông còn nghĩ sẵn phải thuyết phục Liễu Mẫn thế nào, không ngờ Liễu Mẫn lại đồng ý đơn giản như vậy, khiến Mạc Thông ngạc nhiên vô cùng. Thoáng do dự, mới cười hỏi. “Liễu Thái phó, ngươi đừng lừa ta, lời ngươi nói là thật lòng sao?”

“Ta biết ngươi đang cố kỵ thứ gì,” Liễu Mẫn nhìn Mạc Thông nói. “Chuyện này, ta nghiêm túc.”

“Tại sao?” Mạc Thông cũng thu hồi vẻ cười đùa trên mặt, nói. “Dựa vào quy tắc làm người của ngươi, hẳn sẽ không tùy tiện đồng ý như vậy.”

“Ơn tri ngộ, kết cỏ tương báo.” Liễu Mẫn nhàn nhạt nói.

Mạc Thông như có điều suy nghĩ nhìn hắn, qua hồi lâu mới hơi hiểu ý Liễu Mẫn, sau đó gật đầu nói. “Được, ta tin tưởng ngươi. Chẳng qua trong cung nhiều người nhãn tạp, tối nay, ta dẫn ngươi đi gặp một người.” Nói xong câu này, Mạc Thông như an ủi vỗ vai Liễu Mẫn, xoay người bước đi. Người ngoài nhìn vào, chỉ nghĩ Mạc Thông trên đường đi gặp Liễu Mẫn đang tiêu điều, nhớ tình nghĩa đồng môn nên an ủi đôi câu.

Sau khi Mạc Thông đi khỏi, Liễu Mẫn mờ mịt nhìn lòng bàn tay mình. Việc mình có thể giúp được, rốt cuộc là chuyện gì? Hắn biết bản lĩnh của Tưởng Nguyễn, cục diện hôm nay, tất nhiên bất lợi với phe Tưởng Nguyễn, nàng có thể ngăn cơn sóng dữ, mà người nàng muốn mượn tay, chính là mình, một thư sinh yếu đuối như mình, thật sự sẽ làm được chăng? Liễu Mẫn từ từ nắm chặt hai quả đấm, vẻ mờ mịt trong mắt dần biến mất, nét mặt trở nên kiên nghị, bất luận như thế nào, tóm lại đều phải thử một lần.



Đêm đó, Liễu Mẫn đổi xiêm y vải thô tối màu, ngày thường trừ quan bào xiêm y hắn mặc đều do mẫu thân làm, cũng rất tinh tế sang quý, nay mặc áo gai, cứ như trở lại lúc vẫn còn là thư sinh nghèo, lòng rất nhiều cảm khái.

So với những phủ đệ luôn bị nhìn chằm chằm của đồng liêu khác, Liễu Mẫn cực kỳ an toàn, thứ nhất hắn là một Thái phó trong tay không có thực quyền gì, thứ hai tính tình hắn mọi người đều quá rõ ràng, căn bản không thể cấu kết với ai được, người độc lai độc vãng, không thể tạo nên uy hiếp, Liễu Mẫn đi ra ngoài, không có gì đáng để theo dõi cả.

Hắn đi tới một quán rượu nhỏ vắng vẻ, trong quán rượu có một sảnh sau, sảnh sau dẫn lên lầu hai có một căn phòng đơn độc, vừa đi tới cửa phòng, đã nhìn thấy Mạc Thông đứng chờ sẵn đôi mắt sáng lên, nói. “Ngươi tới rồi, thành công, vào thôi.”

Liễu Mẫn vẫn chưa biết người bên trong là ai, đã bị Mạc Thông đẩy vào, Mạc Thông nói. “Tam ca, Tứ ca, người tới rồi, ta ra ngoài trước nhé.” Dứt lời kéo tay áo Liễu Mẫn, không chờ Liễu Mẫn nói thêm gì, đã đóng cửa lại.

Lúc này Liễu Mẫn mới nhìn người ngồi trong phòng.

Phòng không rộng, cũng không quá nhỏ, kiểu dáng một quán rượu bình thường, một người đang ngồi trước bàn, một người khác đứng bên cửa sổ. Người ngồi trước bàn mặc tử y, mặt mũi tuẫn mỹ, nhìn hơi quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã từng gặp qua ở đâu, người nọ thấy hắn, đứng dậy chắp tay nói. “Liễu Thái phó.”

Người nọ vừa động, Liễu Mẫn đã nhớ ra, người này cũng là đồng liêu trong triều, tên gọi Tề Phong, phẩm cấp trung dung, quanh năm ít vào cung, Liễu Mẫn ít gặp được. Huống chi trước kia Tề Phong để râu, nhìn rất đặc sắc, nhưng nay râu đã cạo mất, nên Liễu Mẫn mới không nhận ra người. Liễu Mẫn đáp lễ, nói. “Tề đại nhân.” Dứt lời nhìn về phía người đang đứng trước cửa sổ.

Người này Liễu Mẫn rất quen thuộc, mặc cẩm bào đen vàng, dáng người cao ngất, dựa vào cửa sổ chơi đùa dao găm trong tay, ngũ quan xinh đẹp tuyệt luân, không phải Tiêu Thiều thì là ai?

Liễu Mẫn đột nhiên nhớ tới một ít chuyện xưa, hắn cũng từng gặp qua Tiêu Thiều, lúc mới vào triều làm quan, từng nghe mọi người kể về đủ loại sự tích của Tiêu Thiều. Tất nhiên biết phủ Cẩm Anh vương là nhà của loạn thần tặc tử, sau đó thấy Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều dính líu, cũng từng khuyên Tưởng Nguyễn, hy vọng nàng đừng khiến bản thân bị kéo vào. Trên thực tế, cuối cùng lời hắn nói không có bất kỳ tác dụng gì, thậm chí khi đó đã thấy rõ, quan hệ giữa Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều không cạn, sợ rằng đã quen biết từ lâu.

Đối với Tiêu Thiều, Liễu Mẫn luôn cảm thấy rất phức tạp, hắn biết hoàng đế tin tưởng người này, nhưng Liễu Mẫn vẫn hoài nghi người này, tuy nhiên về sau thấy Tiêu Thiều thật lòng thương yêu Tưởng Nguyễn, những cảm xúc không cam dần biến mất. Dù vậy, trước mặt thanh niên này, hắn vẫn cảm thấy khó chịu, đó là cảm giác khó chịu khi đối diện với người thắng.

Tiêu Thiều không nhìn Liễu Mẫn, chuyên tâm chơi đùa dao găm của mình, cứ như hiện tại chỉ muốn chuyên chú làm việc của mình, nhưng nghiêm túc xem, lại thấy hắn không hề nhìn dao găm, trong mắt hắn không có gì cả.

Tề Phong khẽ ho một tiếng, cắt ngang cái nhìn của Liễu Mẫn, cười nói. “Liễu Thái phó, mời ngồi.”

Liễu Mẫn thu hồi suy nghĩ, thấy Tề Phong không có ý gọi Tiêu Thiều, liền biết đây chỉ là cuộc nói chuyện giữa hai người họ, ít nhất không phải chính diện trao đổi với Tiêu Thiều, lòng chẳng biết tại sao nhẹ nhõm hơn. Ngay sau đó ngồi xuống, giương mắt nhìn nam nhân tử y. “Là ngươi gọi ta tới?”

“Đúng vậy.” Tề Phong mỉm cười, cầm bình trà lên gót cho Liễu Mẫn một ly trà. “Không cần kinh ngạc, hẳn Mạc Thông đã nói với ngươi rồi, tìm Liễu Thái phó, thật không dám giấu giếm, vì có một chuyện muốn nhờ.” Dừng một chút, mới nói tiếp. “Chuyện này, do Tam tẩu nói ra.”

Liễu Mẫn mặt không đổi sắc, nhưng lòng không nén nổi kinh ngạc, Liễu Mẫn không quen thuộc với Tề Phong, nhưng cũng biết chức quan của Tề Phong trong triều không hề bắt mắt, một người như vậy, ngay cả sức ảnh hưởng toàn cục cũng không có, tất nhiên không thể lọt vào mắt người muốn đoạt Trữ. Ai biết hôm nay Tề Phong tỏ thái độ, không chỉ biểu thị quan hệ giữa bản thân với Mạc Thông và phủ Cẩm Anh vương, thậm chí còn để lộ ra một tin tức, Tề Phong là người không đơn giản.

Một người như thế, làm quan trong triều, nhiều năm không có động tĩnh, nhẫn nại làm một vị quan trung dung, chẳng lẽ có mục đích gì khác? Liễu Mẫn không phải một con mọt sách chỉ biết học, từng nghe chuyện soán vị của tiền triều, lòng không kiềm được có chút kinh nghi, không phải là. Tiêu Thiều muốn tự lập thành Vương chứ?

Trước đó phủ Cẩm Anh vương đã mang danh loạn thần tặc tử, nếu tự lập thành Vương, cũng không phụ danh tiếng đó. Nhưng nếu thật sự là vậy, lòng Liễu Mẫn đã quyết, dù Tưởng Nguyễn lên tiếng cũng không được, hắn tuyệt đối sẽ không trợ Trụ vi ngược, trở thành đồng lõa soán quyền.

Thấy sắc mặt Liễu Mẫn càng lúc càng khó coi, Tề Phong như đoán được suy nghĩ trong lòng Liễu Mẫn, cười nói. “Liễu Thái phó có biết nay triều đình đang trong tình huống gì?” Không đợi Liễu Mẫn trả lời, Tề Phong đã tự nói. “Bệ hạ băng hà đột ngột, Thái hậu nương nương tuổi tác đã cao, nước không thể một ngày không quân, chủ nhân của thiên hạ này, chung quy một ngày sẽ ngồi lên ngôi vị. Bây giờ có hai vị hoàng tử, Bát điện hạ và Thập Tam điện hạ, nhưng hai vị này đều xuất sắc như nhau.”

Liễu Mẫn lạnh lùng nói. “Ngươi muốn nói gì?” Ý Tề Phong rõ ràng muốn thảo luận vấn đề về quốc vương Đại Cẩm, đây chính là đại nghịch bất đạo, Liễu Mẫn gần như đã có kết luận, lời tiếp theo Tề Phong muốn nói, tất nhiên liên quan đến chuyện đoạt đích. Nghĩ vậy, Liễu Mẫn liếc nhìn Tiêu Thiều dựa trước cửa sổ, lòng bất giác dâng lên sự tức giận, Tiêu Thiều nghĩ vậy, có từng suy xét cho Tưởng Nguyễn. Cô gái dung mạo xinh đẹp, vốn sơ ý một chút sẽ dễ trêu chọc thị phi, trước kia Tưởng Nguyễn vì Tiêu Thiều mà phải đeo danh trèo cao, nay Tiêu Thiều làm vậy, là muốn nữ tử ấy bị thế nhân lên án là họa quốc yêu nữ sao? Nếu đã cưới người vào nhà, vì sao không dốc lòng thương yêu, vì sao phải làm nhục như vậy?

Tề Phong mỉm cười, nói. “Ta muốn biết ý của Liễu Thái phó, Thập Tam điện hạ và Bát điện hạ, trong mắt Liễu Thái phó, ai thích hợp làm trữ quân tương lai Đại Cẩm hơn?”