Sống Lại Về Một Nhà

Chương 2




Hàn Duyệt bật mạnh từ trên giường dậy, mồ hôi đổ đầm đìa, cả người không ngừng run rẩy. Cậu run run vuốt ngực mình, lặp lại mấy lần cho đến sau khi xác định nơi đó không có cắm một cái ống sắt nào, ngay cả một vết sẹo cũng không có, thì mới từ từ thở phào một hơi, nhắm mắt lại, thả lỏng xuống.

Trọng sinh đến mười năm trước cũng đã được nửa tháng, nhưng mỗi đêm Hàn Duyệt vẫn như cũ sẽ bị ác mộng làm tỉnh giấc. Nội dung của cơn ác mộng không nghi ngờ gì, chính là cái đêm mà cậu đã chết vào kiếp trước kia thôi. Mặc cho ai dùng cái cách đáng sợ như vậy mà chết đi thì không thể không để lại di chứng gì được. Hàn Duyệt không thể xác định tai nạn lần đó rốt cuộc ảnh hưởng lớn bao nhiêu đối với mình, chỉ là ít nhất bây giờ có một chút chính là không dám… lái xe nữa, mấy ngày nay ra khỏi nhà đều là để cho tài xế lái xe cả, còn yêu cầu phải áp sát tốc độ thấp nhất của đường quốc lộ quy định mà chạy nữa chứ.

Mà điều này ở trong mắt cha Hàn lại biến thành điệu bộ cậu chủ ăn chơi trác táng, vênh mặt hất hàm sai bảo, đã quở mắng cậu mấy lần trên bàn cơm. Cũng may mẹ Hàn lúc này còn chưa giống như mười năm sau bởi vì chuyện đàn con tranh đoạt tài sản mà hận cậu thấu xương, dưới tình huống đó về tình về lý đều sẽ khuyên giúp mấy câu, nói là mấy đứa trẻ khác đều tự mình lái xe, nhưng mà trong nhà cũng không phải không có tài xế, Hàn Duyệt không muốn tự mình lái xe thì thôi, còn an toàn hơn mà, lúc đó cha Hàn mới dừng lại đề tài này.

Nếu là trước kia Hàn Duyệt nhất định sẽ cảm ơn mẹ Hàn từ sâu trong lòng, sau đó sợ hãi nhận lỗi với cha, không bao giờ dùng tài xế trong nhà nữa, cho dù sợ hãi đến sắp phát điên cũng sẽ kiên trì tự mình lái xe. Bất quá Hàn Duyệt lúc này đã không còn là cái đứa Hàn Duyệt nóng lòng nịnh nọt người nhà, khúm núm kia nữa, cậu không muốn lấy cái giá là bản thân khó chịu để làm cho cha vui, cho nên mặc kệ cha Hàn quở trách ra sao cậu cũng chưa từng hé răng, cho dù mẹ Hàn mở miệng nói giúp cậu thì cậu cũng chỉ là lạnh nhạt nói cám ơn, cũng không có cảm giác áy náy gì.

Cậu cũng không cách nào không có định kiến khi đối mặt với người mười năm sau dùng cái cách tàn nhẫn như vậy để giết cậu được.

Hàn Duyệt ngồi ở trên giường thở dốc một lát rồi mới nằm trở về, nhắm mắt định ngủ lại lần nữa, nhưng mà chỉ cần nhắm mắt thì trước mặt lại hiện ra cảnh trời mưa tầm tã và máu tươi chảy ồ ạt ở trước ngực. Cơn ác mộng này làm cả người cậu đều cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như có thứ gì đó chặn ngang ngực vậy, khiến cậu đứng ngồi không yên, không có một tia buồn ngủ nào.

Nếu ngủ không được Hàn Duyệt cũng không muốn ép mình phải ngủ. Cậu xoay người xuống giường, chân không dẫm lên trên tấm thảm lông mềm, đi đến bên cửa sổ nghiêng người ngồi lên trên cửa sổ, ngẩn người nhìn ra con đường cái vắng lặng đằng xa. Ngọn đèn đường màu cam chiếu lên trên con đường cái thật giống như cả con đường đều đang cháy rực lên vậy.

Cậu hóng gió một lát trên cửa sổ, ngẩn người một hồi, cho đến khi cảm thấy trong lòng không còn buồn phiền như vậy nữa mới từ cửa sổ nhảy xuống, ngồi vào bàn học mở máy tính ra, lên mạng tìm tiểu thuyết mình đang viết dở trên mạng văn học Cửu Châu.

Chỗ bình luận đã chồng chất mấy trăm tin nhắn thúc giục viết tiếp, giọng điệu từ ban đầu bán manh*(làm điệu bộ dễ thương)trở thành lo lắng, sau đó biến thành uy hiếp ra mặt, đến cuối cùng thành ra cáu gắt, thậm chí có người lặp lại trừ điểm từng chương một, mắng tác giả không đạo đức vứt bỏ hố.

Hàn Duyệt từng cái từng cái cẩn thận đọc mỗi một tin nhắn, ngay cả mấy bình luận âm điểm với câu chữ kịch liệt cũng không bỏ qua. Đọc đến cuối cùng khóe miệng cũng cong lên, tia cảm giác nặng nề còn lại cuối cùng trong ngực cũng đã biến mất.

Nửa tiếng sau, Hàn Duyệt cuối cùng cũng xem xong hết tất cả bình luận được tích cóp, lại quay về xem mấy cái bình luận dài thêm mấy lần nữa mới cảm thấy thỏa mãn mà mở văn bản ra, bắt đầu đánh chữ.

Viết văn là sở thích lớn nhất của hai đời Hàn Duyệt, cậu thậm chí còn nghĩ đến việc làm nhà văn chuyện nghiệp. Mới trước đây khi còn ở chung với mẹ đẻ, bởi vì đám nhóc trong khu phố luôn trêu cợt cậu, cậu liền không thích ra ngoài chơi, mỗi ngày đều nhốt ở trong nhà xem truyện tranh, xem xem liền sẽ tưởng tượng trong đầu nếu bản thân sống ở bên trong truyện thì sẽ có cốt truyện gì xảy ra, nghĩ nghĩ, cái thế giới tưởng tượng đó càng lúc càng lớn hơn, nhưng khi đó Hàn Duyệt còn chưa biết viết chữ, chỉ có thể ở trong phòng lầm bầm lầu bầu một người chơi trò chơi gia đình mà thôi.

Mà đợi đến khi Hàn Duyệt biết viết chữ thì cậu đã vào nhà họ Hàn ở rồi, cảm giác ăn nhờ ở đậu thấp kém khiến cho cậu không dám thoải mái tự tiêu khiển giống như trước kia nữa, không phải chỉ là vì không dám làm mà là mỗi lần khi chơi trò độc thoại thì người hầu trong nhà sẽ dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn cậu. Lúc đó sẽ tụ lại cùng nhau bàn tán cậu chủ giả nhảy ra giữa đường này rốt cuộc là bị cái gì, lại so sánh cậu với mấy đứa con do mẹ Hàn sinh ra để hạ thấp cậu, chứng minh cho tầm quan trọng của huyết thống cao quý, là cách giải trí mới nhất của đám người hầu nhà họ Hàn. Cứ như là chứng minh được Hàn Duyệt không đáng một xu còn con cái do bà chủ sinh ra trời sinh giỏi giang, thì sẽ giống như chứng minh được bọn họ cũng tài trí hơn người vậy đó. Cứ thế, cậu liền không đem mấy câu chuyện suy nghĩ được trong đầu nói ra nữa mà đem viết vào trong quyền nhật ký.

Hàn Duyệt có hai anh trai và một chị gái, đều là mẹ Hàn sinh ra, anh trai lớn nhất là Hàn Tư Triết lớn hơn cậu 10 tuổi, anh thứ hai Hàn Tư Huy lớn hơn cậu 7 tuổi, còn chị nhỏ nhất Hàn Tư Mộng cũng lớn hơn cậu 5 tuổi. Nhà họ Hàn gia giáo nghiêm, không cho phép con cái quan tâm đến giới giải trí đang thịnh hành, sợ mê mẩn hết cả đầu óc, trong nhà không có một quyển sách giải trí nào, nghe nhạc chỉ có thể nghe nhạc cổ điển, trong TV ngoại trừ tin tức, tài chính và kinh tế ra chưa bao giờ mở kênh khác, thời gian đám trẻ lên mạng cũng có giới hạn, nội dung cũng rất hữu hạn. Hàn Duyệt tuổi quá nhỏ, mấy anh chị cùng cha khác mẹ vừa không muốn chơi với cậu, vừa không tài nào chơi hợp với cậu được. Cuộc sống trong nhà của Hàn Duyệt giống như là ông già 70 tuổi vậy, bảo thủ và buồn chán, lại không ai làm bạn với cậu, sự cô đơn đem cuộc sống của cậu dồn vào bên trong một căn phòng nhỏ, lại đem thế giới trong đầu cậu mở rộng ra cực kỳ lớn, thúc đẩy cậu dùng một câu chuyện rồi lại một câu chuyện tưởng tượng để lấp vào cuộc sống thật khô khan của mình.

Khi Hàn Duyệt lên cấp 2, dưới sự lôi kéo của bạn bè cuối cùng tiếp xúc đến văn học trên mạng. Giống như một cái chốt mở bị mở ra vậy, dưới sự kích thích của mấy tiểu thuyết mạng có sức tưởng tượng phong phú này, trí tưởng tượng của Hàn Duyệt được bành trướng ra đến vô hạn. Cho đến khi Hàn Duyệt 15 tuổi, cậu cuối cùng cũng không kiềm được ham muốn sáng tác mà lén lút đăng quyển tiểu thuyết đầu tiên lên mạng văn học Cửu Châu.

Lúc đó cậu còn đang học cấp 2, việc học nặng nề, thời gian sáng tác mỗi ngày cũng không nhiều, lại thêm tốc độ đánh chữ cũng không nhanh, lúc ban đầu không có chút tiếng tăm gì trên Cửu Châu nhân tài đông đúc mà chỉ có vài người chú ý. Nhưng mà tiểu thuyết của cậu nội dung phong phú, tình tiết lên xuống phập phồng, hành văn lại trên trung bình, tuy là do tuổi nên thái độ nhìn sự việc còn chưa có chín chắn lắm nên cốt truyện có vẻ hơi non nớt, nhưng vẫn hấp dẫn được một ít độc giả, góp gió thành bão, dần dần cũng có tên tuổi của bản thân, đợi đến khi cậu 18 tuổi đã miễn cưỡng chen vào được hàng ngũ tác giả loại ba, từng tháng dựa vào đánh chữ cũng có thể kiếm được mấy ngàn đồng, đặt vào trên người bình thường thì việc duy trì cuộc sống cơ bản đã không còn vấn đề gì.

Chính là vào lúc đó, Hàn Duyệt bắt đầu lén lút dự tính nghề nghiệp kiếm sống tương lai của mình. Cậu định làm một nhà văn toàn chức trên Cửu Châu, vì để tăng khả năng cho nghề này nên đại học đã đăng ký khoa Văn, định học thêm chút kiến thức chuyên môn có liên quan đến văn học, sau đó cứ thế mà viết mãi viết mãi, mười năm sau, chưa chắc có thể chen vào hàng ngũ tác giả loại một của Cửu Châu, nhưng hơn được thành phần trí thức trong văn phòng cũng đã không tệ rồi.

Nhưng mà với một câu của cha Hàn, đã khiến cho Hàn Duyệt tự tay đem giấc mơ này bóp nát từ trong trứng nước.

“Thi điểm cao như vậy lại đi học văn học? Sau khi tốt nghiệp mày định làm gì hả? Mỗi ngày ở nhà cảm thán cuộc đời, để cho anh chị mày nuôi mày sao?”.

Lúc cha Hàn nói mấy lời này, nét mặt là sự bất mãn và phản cảm không có chút che đậy nào.

“Bọn học văn đều là loại người gì chứ? Đều là bọn vô dụng ăn chơi trác táng không có năng lực thi chuyên ngành tốt, dựa vào sự tài trợ của cha mẹ mà chiếm lấy vị trí sinh viên đặc biệt được trường tuyển chọn, ở đại học lấy tiếng, lấy cái bằng để có mặt mũi thôi. Mày là cố tình muốn cho nhà họ Hàn chúng ta mất mặt đó hả?”.

Giọng điệu nghiêm khắc giống như chuyện đang bàn không phải là về Hàn Duyệt chọn chuyên ngành đại học gì, mà là một vụ tai tiếng làm người nghe sợ hãi vậy.

“Trẻ con chưa hiểu chuyện, nghe gió thì thành mưa thôi, ý tưởng mỗi ngày mỗi thay đổi, khi Tư Triết còn nhỏ không phải còn ầm ĩ đòi làm phi công hay sao? Tư Huy còn từng nói muốn làm siêu nhân nữa đó”. Mẹ Hàn mỉm cười khuyên nhủ.

“Khi Tư Triết, Tư Huy nói chuyện đó còn đang học tiểu học, còn nó, đều 18 tuổi còn gì, đã là người trưởng thành rồi mà cả đầu còn mấy thứ suy nghĩ không thực tế này”. Cha Hàn chau mày trừng cậu, giống như nhìn thấy thứ gì đó khó coi vậy, “Đừng tưởng là mày che giấu tao sẽ không biết mấy năm này mày đã làm những việc gì, mỗi ngày đều lén lút ở trong phòng, học không lo học, viết mấy thứ tiểu thuyết rách nát này của mày. Sao hả, còn định làm nhà văn sao? Đã sớm bị tao xóa sạch cả rồi! Thanh niên làm gì không làm, cả ngày lãng phí thời gian sửa sang mấy thứ vớ vẩn này, mê mẩn cả đầu óc, sau này có thể có tiền đồ gì được!”

“Con trai đứa nào còn nhỏ không ham chơi chứ, chúng ta làm cha mẹ thì dạy dỗ đàng hoàng không phải được rồi sao? Ông hung dữ như vậy làm gì”. Mẹ Hàn một bộ thái độ như mẹ hiền, quay đầu nhìn Hàn Duyệt nói, “Duyệt Duyệt à, mau xin lỗi ba ba đi, nói là sau này không bao giờ lãng phí thời gian viết tiểu thuyết nữa. Thành tích thi đại học của con tốt như vậy, thì thôi giống với anh trai con chọn ngành kinh tế quản lí đi”

Ngay trong một mắng một khuyên này, tương lai của Hàn Duyệt bị quyết định xong cả. Vì thế, cậu thi đậu ngành đứng đầu cạnh tranh kịch liệt nhất của đại học tốt nhất cả nước, nhìn qua vẻ vang lại nở mày nở mặt. Nhưng trên thực tế, bốn năm đại học này đối với Hàn Duyệt mà nói quả thực có thể xem như đau khổ tột cùng.

Ở mặt kinh tế quản lý, Hàn Duyệt vừa không có hứng thú cũng không có thiên phú nên học vô cùng cực khổ, mỗi ngày 24 giờ ngoại trừ ăn với ngủ ra thì gần như thời gian đều dành cho việc học mà cũng chỉ có thể giữ vững thành tích trên trung bình mà thôi. Mỗi lần cuối học kỳ cha Hàn nhận được phiếu điểm trưởng học gửi đến, nhìn thấy thành tích thứ hạng trong khoa và cả khối của Hàn Duyệt đều không ngừng thở dài.

Có một lần Hàn Duyệt không cẩn thận nghe được sự đánh giá của cha Hàn và mẹ Hàn đối với cậu khi thảo luận thành tích của cậu ở trong phòng đọc sách.

“Chung quy là cái loại người này sinh ra thì thành tích thua kém cũng không còn cách nào, gien không tốt, trời sinh liền thua sút người ta một bước lớn”.

Nghe được lời này cả người Hàn Duyệt không ngừng phát run, cậu thậm chí không biết mình làm cách nào nhẹ chân nhẹ tay không làm kinh động bất cứ ai mà trở lại phòng mình nữa, chỉ biết là khi lấy lại tinh thần thì bản thân đã trốn ở trong chăn, cả mặt đều là nước mắt rồi.

Từ đó về sau Hàn Duyệt học càng thêm khắc khổ, gần như sắp đem bản thân tra tấn thành suy nhược thần kinh.

Thời gian đều dành cho việc học, tiểu thuyết còn đang viết dở trên Cửu Châu đương nhiên cũng không có thời gian đổi mới, bộ tiểu thuyết đăng vào khi cấp 3 kia vẫn viết đến đại học năm 3 còn chưa có kết thúc. Thời gian đổi mới của cậu không có thời hạn, thời gian dừng lại giữa mỗi chương quá lâu, mạch suy nghĩ một khi bị đánh gãy thì tình tiết và phong cách lập tức có vẻ lộn xộn hết cả, tính liên kết kém, độc giả đều cho rằng cậu viết càng ngày càng qua loa nên kéo nhau bỏ hố, đến cuối cùng chỉ có thể kết thúc sơ sài, coi như là lạn vĩ. *(đầu voi đuôi chuột)

Sau khi bộ tiểu thuyết kia lấy lạn vĩ để kết thúc, Hàn Duyệt cũng không còn đăng bộ mới trên Cửu Châu nữa. Cậu nhiều nhất là chỉ ở khi không nhịn được nữa thì liệt ra một cái dàn ý truyện để thỏa mãn cơn ghiền mà thôi, thời gian nhiều một chút thì viết đoạn mở đầu và một ít đoạn muốn viết, nhưng mà chưa từng chia xẻ với người khác.

Mà bộ bây giờ Hàn Duyệt đang viết này đúng là bộ tiểu thuyết mà đời trước lấy lạn vĩ để kết thúc kia. Đối với độc giả mà nói bộ này bất quá mới ngừng có một tháng, nhưng đối với Hàn Duyệt mà nói đây đã là chuyện của mười năm trước mất rồi. Cũng may khi viết văn có thói quen liệt kê dàn ý, bằng không thiệt đúng là không thể nhớ được hướng đi của tình tiết tiếp theo nổi.

Nhưng mà, cứ việc còn nhớ rõ hướng đi cơ bản của tình tiết, nhưng phong cách viết và sự thay đổi của mạch truyện lại rất khó che dấu được, từ 18 tuổi đến 28 tuổi, cách Hàn Duyệt nhìn vấn đề sự việc và sở thích đối với cách hành văn đã sớm có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, phần mới ra và nội dung của lần đổi mới cuối cùng trước khi thi đại học so ra quả thực chính là hai người viết.

Cho dù Hàn Duyệt đã đem phần trước đó mình viết nhìn đi nhìn lại không dưới mười lần, nhưng mà khi nâng bút vẫn là khó giấu được cảm giác khác biệt của việc đột ngột thay đổi phong cách. Chỉ với chương mới khoảng 3000 chữ, cậu từ hơi rạng sáng vẫn làm đi làm lại đến khi 6 giờ, viết rồi sửa sửa rồi viết, phỏng đoán tâm tính của mình khi 18 tuổi, cho đến tận khi trời đã sáng tỏ mới miễn cưỡng gom được ra 3000 chữ này, nhưng mà vẫn như cũ khó che đi sự thay đổi trong đó được.

Hàn Duyệt mặt ủ mày chau mà đem chương mới đăng lên, trong lòng chỉ mong độc giả xem ở việc mình lại viết tiếp mà có thể không cần so đo quá nhiều.