Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 111: Đại Kết cục (Hoàn)




Phật mẫu nghe thấy giọng nói kia thì mặt biến đổi, nhưng bởi Nhai Nhi đang có mang nên vẫn nhẫn nhịn trước mặt con dâu, chỉ mỉm cười trấn an:

– Con yên tâm tĩnh dưỡng, để mẹ ra ngoài xem xem.

Nói xong cũng không đợi cô nói gì đã đứng lên đi ra ngoài.

Từ phòng ngủ đến tiền điện cách một khoảng cách, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm cửa sổ chạm hoa vàng chiếu rọi vào trong, tưới lên nền gạch bạch ngọc một tầng ánh sáng vàng dịu nhẹ. Chân ngọc khẽ kêu vang, làn váy rung nhẹ nhàng, ban đầu là bước chân nôn nóng, về sau là người lao nhanh về phía trước. Khi lao vào tiền điện thì tay đã cầm roi dài, vút một tiếng, roi làm từ tơ kim ngân đã quất ngay bên chân người vừa tới, Phật Mẫu quát lanh lảnh:

– Ông kêu ai là bà già đấy!

Đại Đế hoảng hồn, nhưng vẫn cứng miệng:

– Kêu bà chứ kêu ai, cháu nội cũng đã có rồi, không phải bà thì là gì.

Tử Phủ quân đỡ trán, lại nữa rồi, lần nào cũng thế đánh nhau không tới 300 hiệp thì không dừng, không đánh là không được. Cho nên nhiều năm rồi, anh vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao họ lại có thể yêu nhau đến với nhau được. Nếu cả hai đều không thể chịu đựng lẫn nhau, cả đời không qua lại với nhau chẳng phải tốt hơn hay sao?

Anh sốt ruột muốn đi vào thăm Nhai Nhi, nhưng để mặc cha mẹ đánh nhau thì có vẻ như hơi bất hiếu, liền vung tay áo cho tượng trưng mà kêu to:

– Đừng đánh nữa, có chuyện gì từ từ nói.

Nói chuyện vẫn phải nói, nhưng đánh thì cũng vẫn phải đánh đến cùng. Roi kim ngân trong tay Phật Mẫu huyễn hóa thành vô số bóng roi, ngang dọc đan xen lấp đầy không gian,

– Ông nói ông có thể dạy dỗ con trai thật tốt, tôi tin ông, mới nhường con trai cho ông. Kết quả thì sao, ông để mặc cái thằng gọi là Thiên Đế kia rút tiên gân của nó, chặt đứt tiên cốt của nó, nếu không phải nó cứng cỏi thì lúc này đã chết mất xác rồi, ông còn không biết xấu hổ mặt dày tới đây à?

Hiên Viên kiếm của Đại Đế chấn ra vạn đạo kiếm khí, chỉ nghe những chuỗi keng keng, chém xuống bóng roi vô số của bà vợ. Roi dài kiếm ngắn, khi đánh cận chiến thì kiếm ngắn chiếm ưu thế nhất định. Đánh tuy là đánh thật, nhưng giơ cao lên lại nhẹ nhàng rơi xuống, trên đời này nào có người đàn ông phong độ nào lại đánh phụ nữ, huống chi người phụ nữ này lại từng sinh con trai cho ông nữa.

Một đạo kiếm khí quét qua mặt Tử Phủ quân, anh nghiêng đầu né tránh, nhìn đầu bên kia hàng lang dài, liên miệng nói:

– Đừng đánh nữa, nhiều năm rồi, đánh tới đánh lui không thấy chán à.

Tiếc là không một ai chịu nghe cậu con trai nói chuyện, họ vẫn đấu không biết trời đất là gì. Đại Đế tranh thủ phản bác lại vợ:

– Đúng là con hư tại mẹ, đàn ông con trai thì phải chịu khổ rèn luyện, lớn lên trong tay phụ nữ chỉ làm nó hỏng cả đời. Chặt đứt gân cốt thì có gì mà lo, nối lại là được, không phải bà giỏi nhất cái này à.

Phật Mẫu hừ mũi khinh miệt:

– Dù tôi có giỏi mấy cũng không đủ cho ông dùng. Ông nhìn nó đi, ấn đọa tiên rõ rành rành kia kìa, còn một bước nữa là nhập ma rồi đấy.

Vẫn là bởi nguyên do căn chính miêu hồng, chính khí trong xương cốt đã chống đỡ cho anh. Tử Phủ quân muốn nói mình vẫn tốt lắm, mẫu thân không cần phải lo cho anh, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị cả hai cùng hét lên:

– Cấm con xen miệng vào!

Thế là đành phải hậm hực ngậm miệng.

Roi dài của Phật Mẫu cuối cùng đã quất trúng vai Đại Đế, xiêm y vỡ vụn khiến người nghe thấy thôi cũng đau lòng. Tử Phủ quân suýt xoa một tiếng, muốn đi xuyên qua màn đao quang kiếm ảnh kia, nhưng thử vài lần cũng không thành công, đành phải bó tay.

Đại Đế kêu lên:

– Toàn Cơ, bà ra tay thật à?

Phật Mẫu cười nhạt:

– Lẽ nào ông nghĩ tôi đùa à? Ông là kẻ chyên lừa đảo, ông lừa tôi cho con nhập đạo, sau đó để mặc nó tự sinh tự diệt, còn mình thì tốt rồi, trốn tránh trong Đẳng Trì Thiên ngày ngày sống vui vẻ tiêu dao, người đẹp bu quanh, ông đã dạy con thành cái gì? Trinh Hoàng, uổng công ông làm cha, giờ lại còn tới đòi cướp cháu nội với tôi, mặt mũi của ông đâu hết rồi?

Trinh Hoàng Đại Đế quả thực bó tay với bà vợ của mình, sức chiến đấu của bà rất cao, mấy vạn năm qua ông đã ăn đủ quả đắng từ bà rồi, mỗi lần đánh nhau thì đều phải nâng cao tinh thần hết mức, nếu không sẽ bị bà đánh cho lăn lê bò toài cho mà xem. Ông mải lo ứng chiến, trả lời đầy mỉa mai:

– Đi theo bà thì có gì hay ho, không thể cưới vợ, còn phải cạo trọc đầu. Đàn ông không được gần nữ sắc, không dính rượu thịt, sống có ý nghĩa không? Đã vậy thì lập một khế ước, con trai thì nhập đạo theo ta, con gái thì theo phật với bà, bà thấy thế được không?

Đúng là chó trơ mặt cái gì cũng nói được:

– Cái thai kia là trai, ông nghĩ tôi ngu chắc?

Hai người đánh nhau túi bụi, Tử Phủ quân lẩm bẩm:

– Có thể nhường chút được không, con muốn vào thăm vợ con của con…

Hai luồng ánh mắt hung tợn giết đến, làm anh sợ sệt nuốt lời muốn nói vào bụng. Sau đó Phật Mẫu với Đại Đế lại tiếp tục đại chiến:

– Thằng cháu là của tôi!

– Của tôi!

– Tôi cứu về là của tôi!

– Là họ tôi thì là của tôi!

– Bố nó là tôi đẻ ra, đương nhiên là của tôi!

– Cái gì của bà thì đều là của tôi, không phí lời nữa, của tôi.

Tử Phủ quân mặt mày ủ ê, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi có đôi cha mẹ như vậy. Gia đình của anh đã không phải một gia đình bình thường rồi, từ nhỏ chẳng hưởng chút tình yêu ấm áp của cha mẹ đáng nói, thế mà mình lớn lên không chút lệch lạc, còn chân thiện mỹ đầy mình, đúng là nên ăn mừng một phen. Lúc họ đang tranh giành nhau hăng say, anh cũng lý nhí tham gia:

– Con của con, dựa vào gì mà cha mẹ đòi chia cắt? Con không cho ai hết, tự con sẽ giữ.

Đương nhiên là anh chỉ dám lý nhí phản đối thế thôi, chứ nếu nói quá to, người bị đánh tiếp theo sẽ là anh đấy. Nhưng câu “là của bà thì đều là của tôi” của Đại Đế có vẻ như đâm trúng tử huyệt của Phật Mẫu, thế công kích của bà dần dà thu lại. Hồi xưa cũng như thế, vào lúc Đại Đế mệt mỏi ứng phó thì đầu óc xoay chuyển cực nhanh, thường thốt ra những câu không ai ngờ tới cả, câu nói kia mười phần thì có tám chín phần đánh động tiếng lòng của Phật Mẫu, sau đó thì trạng thái ngọt ngào như mật sẽ xuất hiện. Tử Phủ quân có dự cảm, hơn nữa cảm giác da đầu bắt đầu tê dại đi, anh thật sự không chịu nổi nữa, tính nhân dịp này muốn lẻn đi tìm vợ yêu của mình.

Lúc này thì Phật Mẫu cùng Đại Đế chiến đấu không còn hăng hái như trước nữa, anh đi xuyên qua kẽ hở, Nhai Nhi từ trong phòng xông ra, hoảng sợ hỏi:

– Sao lại đánh nhau rồi?

Anh cười cười,

– Không đánh mới không bình thường ấy, mấy vạn năm nay đều thế cả, ta thấy quá quen rồi. Lát nghĩ cách trốn đi thôi, quay về Bồng Sơn vẫn tốt hơn, chỗ đó yên tĩnh, dễ bề dưỡng thai.

Anh liếc mắt đưa tình nhìn nàng, dịu dàng nói:

– Lúc đưa con vào bụng mẹ sẽ bắt đầu lớn nhanh, ở lại đây nhìn họ đánh nhau cãi nhau, tương lai tính cách giống họ thì chết.

Nhai Nhi gật đầu như bổ tỏi:

– Em nghe theo chàng hết.

Tử Phủ quân đưa tay vỗ về lên gương mặt vợ:

– Ngày nào cũng kinh tâm động phách, vết thương trên người em Phật Mẫu chữa khỏi hết cho em rồi phải không, còn chỗ nào không khỏe không?

Nhai Nhi nói khỏe rồi,

– Tính tình Phật mẫu rất ôn hòa hiền từ ạ, ban đầu em còn sợ mẹ không thích em nữa.

Tử Phủ quân nghe vậy quay lại nhìn tiền điện:

– Tính tình Phật mẫu rất tốt, nhưng gặp Đế quân thì không còn tốt nữa, lần nào gặp cũng đánh, đánh xong mới nói chuyện được.

Anh đỡ cô, chậm rãi đi sang một bên, đang định đi rồi, thấy họ vẫn không dừng, chợt cao giọng lên:

– Con của ai thì người đó làm chủ, cha mẹ tự sinh đứa con nữa đi, nhập Phật hay nhập Đạo cha mẹ tự quyết.

Đại Đế cùng Phật Mẫu bị một câu nói của cậu con trai thì quên cả đánh nhau, cả hai nhìn nhau:

– Nó nói gì vậy nhỉ?

Đại Đế bỗng thẹn thùng:

– Hình như là bảo chúng ta sinh đứa nữa…Ôi cái thằng oắt này!

Phật Mẫu cũng ngượng ngùng:

– Lúc trước ông nói là chờ đứa thứ hai, cũng là ý này à?

Cho nên Phật Mẫu luôn là Phật Mẫu, năng lực lĩnh ngộ cực mạnh, Tử Phủ quân cuối cùng cũng hiểu vì sao hồi xưa Đại Đế có thể theo đuổi được Phật mẫu rồi, là bởi vì Phật Mẫu thường thường có thể lý giải ý nghĩ cao thâm của ông, thường xuyên qua lại như vậy, hình tượng Đại Đế tức thì được tôn lên cao, thông minh vô cùng, quả cảm vô cùng, tình cảm nhiệt tình vô cùng.

Đại não của Đại Đế cũng bị kích hoạt rồi, được Phật Mẫu dẫn dắt một cái, ngay lập tức thể hiện:

– Ta…ta…chính là ý này đấy.

Hai người liếc sang con trai với con dâu, mặt mày đỏ bừng xấu hổ.

Tử Phủ quân cũng cười gượng với Nhai Nhi, chỉ mong cô có thể dễ dàng hòa nhập được. Đáng nhẽ định đưa cô về Bồng Sơn luôn, nhưng nghĩ nghĩ, có vẻ như đã quên mất một chuyện rất quan trọng, thế là nói với Đại Đế và Phật Mẫu:

– Cha mẹ muốn sinh, thì chờ bọn con đi đã nhé. Giờ con muốn Diệp Lí nhận thân, mong cha mẹ đồng ý hôn sự của bọn con.

Phật mẫu bấy giờ mới nhớ ra, vội tán đồng:

– Việc này rất quan trọng với phụ nữ, không thể tiết kiệm được đâu.

Đương nhiên cũng không cần tổ chức long trọng như người nhân gian, chỉ cần dập đầu, kính trà với trưởng bối là được, lễ nghi tuy không phức tạp, nhưng rất trịnh trọng trang nghiêm.

Phật Mẫu cầm chung trà mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương:

– Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt con trai đã thành thân rồi…

Là một người phụ nữ, nửa đời trước của bà vẫn có niềm tiếc nuối. Người đang ngồi bên cạnh bà nhận chung trà của con dâu lại không thể cho bà một danh phận đàng hoàng. Cũng bởi hoàn cảnh không do con người, có thể thông cảm. Mình thì đơn giản thế nào cũng được, chỉ mong con trai với con dâu được hạnh phúc viên mãn, tương lai dẫn cháu nội đến Bồ đề Già Diệp vấn an bà, là bà thấy mãn nguyện vô cùng rồi.

Đại Đế thì thực tế hơn:

– Nhà chúng ta có con dâu là người phàm, vợ ơi…

Còn chưa nói hết, thấy ánh mắt Phật Mẫu sắc bén, lập tức ngậm miệng.

Phật Mẫu có vẻ rất hài lòng với kiểu gọi này, mỉm cười:

– Đại Đế muốn nói gì, nói tiếp đi.

Đại Đế nói:

– Tôi cho con dâu một viên bất lão hoàn, vợ thêm cho con dâu chút công đức nhé? Coi như làm lễ gặp mặt, làm cha mẹ chồng không thể quá keo kiệt, gia đình hòa thuận rất quan trọng.

Phật Mẫu dĩ nhiên tán thành, con người phải tu hành quá phiền phức rắc rối, mấy chục năm đến mấy trăm năm, chưa chắc đã có thành tựu lớn. Họ sắp có cháu nội rồi, đứa bé thì cần mẹ nó phải chăm sóc, nếu mẹ nó bận bịu việc tu hành, vậy thì đứa bé sẽ phải chịu nhiều tủi thân. Phật mẫu vẫn luôn thấy áy náy với An Lan con mình, bà quan tâm con trai, nhưng lại chẳng thể sớm chiều ở bên con. Thỉnh thoảng mới đi gặp một lần, chợt phát hiện ra con trai đã trưởng thành rồi, trong lòng bà khi đó có một cảm giác không diễn tả thành lời, chua xót đau khổ vô cùng, cho nên cũng không muốn cháu nội mình đi con đường của cha nó.

Mải nghĩ nhiều chuyện, kết quả có vẻ như thêm công đức hơi nhiều, đợi khi Phật Mẫu thu tay lại, đã phát hiện ra con dâu kim quang lấp lánh, bà ối một tiếng, khó xử nhìn sang Đại Đế,

– Làm sao bây giờ, tôi lỡ tay, con dâu gần như giống tôi rồi.

Đại Đế hậm hực:

– Bà cố ý phải không?

Phật mẫu nghĩ nghĩ:

– Phải đấy, ông không phục à?

Rút roi kim ngân ra vung lên,

– Không phục thì đấu nào.

Tử Phủ quân thấy thế cuống quýt đưa Nhai Nhi trốn ra khỏi tiền điện, mặc cho hai người thích đánh thế nào thì đánh, chẳng thèm quan tâm họ nữa.

Trên đường trở về Nhai Nhi hãy còn lo lắng,

– Sẽ không xảy ra chuyện chứ ạ?

Tử Phủ quân nói sẽ không đâu,

– Rồi sẽ đánh tới trên giường thôi.

Nhai Nhi tức khắc đỏ mặt, bố mẹ chồng tình cảm mãnh liệt như thế thật sự là làm người ta không biết đánh giá như thế nào.

Giờ nghĩ lại mọi chyện, đi được đến hôm nay, cũng có rất nhiều chỗ không thể tưởng tượng nổi. Cô chỉ là một sát thủ Vân Phù, từ nhỏ không cha không mẹ, được sói tuyết nuôi đến sáu tuổi, nửa đời người trước gần như không một ngày nào là không sống trong gió tanh mưa máu, cũng chưa bao giờ nghĩ tới lấy chồng sinh con, sống một cuộc sống của người bình thường. Từ lúc gặp được Tung Ngôn thì mọi thứ bắt đầu trở nên vô cùng huyền diệu, từng sinh mệnh thần kỳ xông vào thế giới của cô, mặc kệ xuất hiện với bộ mặt gì, thì đều là một phần không thể thiếu cho nhân sinh của mình.

Đi trên con đường rộng thẳng, phố dài trên không, đèn lang can tỏa ra ánh sáng dịu nhè dưới bầu trời đêm, cô giang rộng hai tay ra hít vào một hơi thật sâu:

– Đã trở lại rồi, về sau nơi này chính là nhà của em.

Tử Phủ quân bước đi thong thả, tiếng nói tiếng cười đều ngọt như mật:

– Thấy mười hai cung kia không?

Anh chỉ,

– Hồi trước em không hiểu xây nhiều cung thế để làm gì mà, về sau nếu em không ngại quá chật hẹp, muốn xây thêm thì cứ xây thêm thôi.

Nhai Nhi chỉ cười, cô hiểu ý của anh, thành hôn rồi, danh chính ngôn thuận rồi, muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu đi.

Tâm cảnh hiện giờ khác với trước kia rất nhiều. Trước kia mục đích rõ ràng, mỗi một bước đều phải tính kế kỹ càng. Cô cũng từng nói, yêu thích mây tía hồng trần, yêu thích phồn hoa náo nhiệt, còn nơi linh khí tiên sơn mờ ảo này quá nhạt nhẽo, không hợp khẩu vị của cô. Giống như kiểu người khoái ý ân cừu như cô nên lăn lộn ngâm trong thế tục, ngày ngày hoa thắm liễu xanh, rượu thịt say sưa mới đúng. Nhưng mà giờ thì lại chợt thấy cuộc sống thanh tịnh cũng rất tốt, sau sóng to gió lớn mọi thứ trở nên bình lặng, cô cũng là người đã có gia đình, có chồng có con, có lẽ nên giống mẫu thân cô, thích một cuộc sống vụn vặt và tinh tế, nhưng đầy sâu sắc và thanh nhã.

Cô xoay người lại, ánh sáng của bảo châm bao phủ lên anh, đôi mắt kia trong suốt, mơ hồ còn có hương vị lạnh lẽo lúc trước. Cô nhìn rất lâu rất lâu, tiến sát vào ngực anh, áp mặt vào ngực anh, mùi tử đàn thanh nhã quanh quẩn, cô nhắm mắt lại nói:

– Thật không ngờ, thì ra là chàng.

Tử Phủ quân nói:

– Chân tướng rõ ràng, thế nào, bất ngờ phải không?

Cô bật cười:

– Đúng là bất ngờ, em cho rằng kết cục cuối cùng của em và chàng có lẽ giống Tô Họa cùng Đại Tư Mệnh, em sinh lão bệnh tử nơi nhân gian, chàng ở Lang Hoàn tiếp tục làm người thủ vệ vô dục vô cầu cơ.

Nhưng nếm được quá nhiều ngọt ngào, nào ai còn muốn vô dục vô cầu nữa,

– Để quên em đi à? Thế còn con thì phải làm sao? Để con không có cha à?

Nhai Nhi lặng thinh:

– Có lẽ chờ khi con trưởng thành, dẫn con tới Phương Trượng Châu tìm chàng.

Khi đó con sẽ phải chịu đủ bao hãi hùng, quả thực không thể tưởng tượng. Cô cười gượng, đầy vẻ suy sụp:

– Nhưng em đã già rồi, dù chàng có nhận con, thì chẳng còn thích em nữa.

Giọng cô nghẹn ngào, ánh lệ nhòe đi trong mắt.

Nghĩ gì vậy, chuyện nào có đáng như vậy? Tử Phủ quân vội siết chặt cô vào lòng,

– Dù em có già đi thì ta vẫn yêu em thích em, không liên quan đến con cả, chỉ cần em thôi. Nhưng có phải em quá đa sầu đa cảm không, chuyện chưa xảy ra cũng đã khóc rồi.

Nhai Nhi nhắc lại câu nói mà trước đây anh từng nói, y nguyên một câu:

– Em giờ mang thai, vui buồn thất thường, chàng phải đối xử với em thật tốt thật tốt vào, đừng để em bị đả kích gì đấy.

Tử Phủ quân ngớ người, đúng là nhân quả tuần hoàn, phong thuỷ giờ đã xoay chuyển rồi. Nhưng thế thì có sao, dù cô không có mang thì anh vẫn sẽ sủng cô.

Anh hy vọng cô bắt đầu nghỉ ngơi nhiều, nhưng Nhai Nhi rõ ràng không thích nhàn rỗi, ngay khi vượt qua nguy cơ, cô bắt đầu lo lắng cho môn chúng của mình.

Cô ngồi trên bảo tọa Quan Chỉ Đường, tay đặt lên long đầu. Ba Nguyệt Lâu dựa vào giết người mà lập nghiệp, tiếc là nghề nghiệp này không thể làm được nữa.

– Nếu Tô Họa và Khổng Tùy Phong đã không còn nữa, trong lâu cần phải có người chủ sự.

Cô bùi ngùi thở dài, rũ mắt nhìn quét mọi người đứng dưới. Trước kia hơn trăm môn chúng đông đảo, giờ chỉ còn lại lẻ tẻ mười mấy người,

– Các ngươi thích ngày tháng ca vũ thăng bình không? Vương Xá Châu đã từng rất phồn vinh, thu hút hào khách tám phương, ta nhớ khi đó là lần đầu tiên Hồ Bất Ngôn tới Ba Nguyệt Lâu. Tiếc là sau khi Lư Chiếu Dạ chết, những ban công bên sông đã bị bỏ hoang, nếu một lần nữa gây dựng lại, thành Vương Xá sẽ lại lần nữa đón một thời đại thịnh thế. Việc mua bán giết người Ba Nguyệt Lâu không thể tiếp tục làm, chư vị muốn đi hay nguyện ở lại, tùy theo tâm ý các vị.

Hồ Bất Ngôn cụp mắt, lồng tay vào tay áo, nói:

– Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, tôi cũng muốn quay về Đan Khâu. Lăn lộn chẳng nên tên tuổi gì, đành phải trở về kế thừa vương vị vậy, cuộc đời đúng là quạnh quẽ như tuyết. Nhưng vẫn cảm ơn mọi người, vui buồn giận yêu cũng đều là tình, tôi biết mọi người không nỡ xa tôi, tương lai có rảnh thì đến Đan Khâu tìm tôi, chỗ chúng tôi không có đặc sản gì cả, chỉ có mỹ nữ là nhiều, đến lúc đó một người một hồ nữ, cứ đưa về nhà mà làm tiểu thiếp đi.

Rất khẳng khái đấy, nhưng Đan Khâu ở một nơi xa ba ngàn dặm, người phàm đều không đến nơi đó được, cho nên nói cũng không ý nghĩa.

Hồ ly đến thì chỉ mang rắc rối, nhưng lúc đi thì mọi người đều khó nói được cảm giác trong lòng là gì. Người càng ngày càng ít, ai cũng nói sát thủ vô tình, nhưng sát thủ lại quá cô độc.

Yêu Quái nói:

– Tôi bảy tuổi tiến vào Ba Nguyệt Lâu, trong nhà đã không ai, Ba Nguyệt Lâu chính là nhà của tôi.

Quỷ Quái phụ họa:

– Bọn tôi đều giống nhau, rời khỏi nơi này, bên ngoài có vô số kẻ thù đang chờ chúng ta. Ra ngoài là tử lộ, không bằng ở lại đây cùng nhau đoàn kết, mở quán rượu vũ trường như trước đây…

Hắn còn chưa nói hết, A Bàng đã hoan hô:

– Còn cả kỹ viện nữa.

Mở kỹ viện vẫn là giấc mộng của y, cũng coi như là sát thủ rất có tiền đồ.

Mọi người sôi nổi gật đầu, dù tốt hay xấu thì nó vẫn là một nghề nghiệp. Trân châu mà Giao vương tặng chất đầy kho lúa phía sau, chỉ cần bán ra là trong tay đã có món tiền lớn, sau đó dựa vào kế hoạch vạch ra mà kinh doanh, Vương Xá lại một lần nữa huy hoàng sẽ mau chóng thực hiện được.

Mục tiêu đã có, mọi người như được sống lại, cuộc sống lại tràn ngập hy vọng. Chỉ có Tung Ngôn…Mọi người đều nhìn sang cậu ta, cậu ta vẫn luôn lặng thinh ngồi ở ghế bành, trên mặt mang theo nụ cười rất nhẹ, nghe mọi người nói chuyện, mình thì không hề đưa ra ý kiến gì.

Hồ Bất Ngôn hiểu nỗi buồn của cậu ta, người mình thích đã gả cho người khác, bản thì sao cũng được, trên thế giới này chỗ nào cũng không thiếu miếng ghép trò chơi giống như cậu ta, cậu ta chỉ là một trong số đó thôi.

Anh ta đi đến vỗ vai Tung Ngôn:

– Cá lớn này, ngươi đi theo ta đến Đan Khâu đi, ta giới thiệu cho ngươi cô nương xinh đẹp nhất. Cô nương chỗ ta vừa mị vừa yêu, hương vị còn hơn cả Lâu chủ, được không?

Tung Ngôn lại lắc đầu,

– Đa tạ, ta tính quay về Đại Trì tiếp tục tu hành, đạo hạnh 80 năm thật sự quá nông, chẳng làm được gì cả.

Hồ Bất Ngôn có chút thất vọng, nhưng ai có chí nấy, cũng không thể ép người ta được.

Nom mọi người đều đã có mục tiêu đời mình, vậy thì cứ theo kế hoạch mà làm đi. Hồ Bất Ngôn nghe thấy bên ngoài có một chuỗi phệ kêu vọng tới, đứng lên nói:

– Ta phải đi rồi, có người tới đón ta rồi.

Mọi người đều đứng lên tiễn anh ta, ra dến ngoài cửa thình lình phát hiện có hai hàng cánh quân xếp trong viện, trong đó có Hồ nô còn có hộ pháp người hầu, người nào cũng ăn mặc xa hoa lộng lẫy, đúng là có khí thế vương giả.

Một con hồ ly đội kim quan lên đầu Hồ Bất Ngôn, anh ta đỡ lấy nhìn lại:

– Nhìn đi, đây là nghi thức của ta đấy, tuy phẩm vị hơi kém chút, nhưng kỷ luật thì lại cực tốt. Ta không lừa các ngươi đâu, ta thật sự là Đồ Sơn thị Hoàng thái tôn đấy…

Anh ta rầu rĩ nhìn Nhai Nhi:

– Ông chủ ơi, cô không cần phải lo tôi sau này ăn không đủ no, tôi có tiền, một lúc có thể ăn hết mười con gà nướng.

Nhai Nhi vành mắt đỏ hoe, dặn dò anh ta:

– Sau này không được đi dụ dỗ cô nương nào đấy, ngươi thân thủ kém lắm, nhỡ đâu bị người ta giết đấy.

Lời tận đáy lòng, trình độ chưa thành thục thì không được gây loạn. Hồ Bất Ngôn gật đầu thật mạnh:

– Cô yên tâm đi, tôi sẽ mang theo nhiều tùy tùng võ công cao cường.

Vừa nói vừa bước lên kiệu khắc hoa, xoay người chắp tay, …

– Núi xanh còn đó, sông xanh còn chảy dài, có duyên chúng ta sẽ lại gặp nhau.

Kim hồ nhất tộc tốc độ cực mau, anh ta vừa dứt lời, đội ngũ liền biến mất không thấy bóng dáng. Mọi người nhìn sân viện trống trải, trong lòng dâng lên nỗi buồn ly biệt.

Đi vào Quan Chỉ Đường, thấy Tung Ngôn vẫn ở đó, mọi người nhìn cậu ta, cậu ta cười nhạt:

– Tôi cũng nên đi rồi, chư vị bảo trọng!

Ánh mắt cuối cùng, như vầng trăng cô đơn treo trên Đại Trì, cậu ta muốn giả bộ vui vẻ, nhưng đôi mắt lại rất buồn.

Cuối cùng thì không có gì cả, vẫn cô độc như cũ. Nhai Nhi không nỡ để cậu ta đi:

– Tung Ngôn, thực ra cậu có thể ở lại…

Cô có ý tốt, ở lại ít nhất vẫn có Yêu Quái, Quỷ Quái làm bạn. Nhưng Tung Ngôn vẫn lắc đầu,

– Long Vương Kình có thể sống 8000 tuổi, tương lai tôi cũng có duyên phận của tôi. Hơn nữa…tôi còn muốn đi tìm cô nương kia, đến muộn rồi người ta có người thương rồi thì phải làm sao đây.

Nhai Nhi trong lòng chua xót, nhưng không vạch trần, chỉ gật đầu.

Tung Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô:

– Tôi đi rồi, cô và Tử Phủ quân phải sống hạnh phúc đấy, thấy cô hạnh phúc, tôi yên tâm rồi.

Nhai Nhi cầm tay cậu ta:

– Nhớ chúng tôi thì có thể lên Bồng Sơn thăm chúng tôi.

Tung Ngôn mỉm cười dịu dàng, nói được.

Từng bước lui về sau, chân lâng lâng, lòng không thể từ bỏ. Nhưng ở lại, thì không còn ý nghĩa gì nữa, kiên quyết hóa nguyên hình xông lên tận trời, lượn trên không Ba Nguyệt Lâu hai vòng, mới quyến luyến bay đi hướng tây.

Khúc hết người tan, không thể giữ lại. Nhai Nhi xoay người nhìn lại, bảng hiệu Ba Nguyệt Lâu rực rỡ dưới mái hiên mưa hình bát giác, ba chữ này đã ghi chép lại chặng đường mưa gió trong cuộc đời cô, như đao khắc sâu trong lòng, cô, bất tử bất diệt.

– End-