Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng

Quyển 1 - Chương 5: Dạy dỗ thị thiếp (2)




Trà đó uống vào trong bụng nước trà hận không thể lập tức phun ra, chỉ là... Uống đi vào nước, có thể nhả đi ra không?! Phun ra cũng vô cùng khó coi. 

Nhất là khi Mạc Hải Sa đang có mặt tại đây... 

"Hai ngươi không ổn chỗ nào sao? Sắc mặt làm sao khó coi như vậy?" Yến Tử hơi ngẩng đầu lên, trùm mặt lo lắng mà nhìn họ, thời gian tính được vừa mới.

"Tỷ tỷ/vương phi là nói đùa sao, trà này không phải mới pha sao?" 

Khó trách trà lại lạnh đến như thế.

"Không phải." Yến Tử cười nhạt lắc đầu, có chút làm ma nữ tiềm chất. Thực rõ là một bình qua đêm nước trà vốn là không có gì, nhưng nếu để cho một cái sống an nhàn sung sướng nữ nhân cho uống hết, cái kia tựa hồ liền không phải có thể dùng có hay không sự tình để hình dung, mà là có buồn nôn hay không.

Hà Phương tinh xảo bộ mặt, tức giận đến một trận vặn vẹo, hai tay nắm chặt.

"Ngươi đó thật không thoải mái sao? Có muốn hay không ta để Tố Đào đi mời đại phu tới cho ngươi xem một chút." Yến Tử một mặt lo lắng mà nhìn xem nàng.

"Đúng thế, Tố Đào mau truyền Kim ngự y cho Hà phu nhân. " - Mạc Hải Sa không cười nữa góp vui.

Bỗng nhiên, Hà Phương sắc mặt lại biến đổi, tức giận ẩn đi hết, ôn nhu nói:

"Không cần, Hà Phương đa tạ vương gia vương phi quan tâm."

Lời nói mặc kệ thật giả, Hà Phương  liền là muốn tức chết Yến Tử.

"Thần thiếp Châm Nhi cũng xin cáo lui đột nhiên nhớ có hẹn với phụ mẫu sắm đồ lễ bái cho bá bá. Xin cáo lui trước ạ " - Châm Nhi ôm lấy bụng liền vẹn một ý ra chuồn.

Đáng tiếc, Yến Tử tự nhiên hào phóng cười một tiếng, tựa như nghe không nàng ta nói bên trong khiêu khích ý vị, rất vui mừng nói: 

"Nghe hai ngươi nói thế này, ta ngược lại thật ra yên tâm không ít, còn tưởng rằng hai muội muội vừa mới sẽ trách ta đây." Theo nàng ngày đầu tiên bước vào cái này Bát Vương Phủ, nàng liền đã nghe nói Bát Vương Phủ bên trong hai con yêu nữ. 

Đúng thật nha ~!

"Thôi. Lui đi " - Dường như Mạc Hải Sa không chịu đường cảnh kia liền đuổi hai nàng ta đi.

"Dạ vâng! Chúng thần thiếp cáo lui a ~  " - Hà Phương vac Châm Nhi đồng thanh nói rồi đi luôn sợ rằng ở nó thêm chút nữa bọn họ sẽ chết mất.

Hai bọn họ vừa rời đi không lâu Yến Tử liền ngã lăn kềnh ra đất quay đi quay lại cười ôm bụng.

"Ha... Ha... Há thật là vui quá đi vui quá đi... Ha ha " 

Kim Phong, Tố Đào đỏ mặt làm ngơ quay xang hướng khác khi thấy Mạc Hải Sa đang định đến bên giở trò tiếp vớ vương phi.

"Nào. Bây giờ thì đàn ca cho bồn vương nghe?" - Mạc Hải Sa ôm chầm thân hình Yến Từ đang bồ nhoài trên thềm sân.

"Rồi. Rồi không được làm vậy nữa " - Yến Tử run sợ ngồi dậy.

"Đứng lên "

"Ứ. Vương gia phải kéo ta dậy cơ " - Yến Tử nhõng nhẽo nói.

"Được. Nũng nịu có hiệu quả ta sẽ kéo " - Hắn ngồi xuống ghế cười.

"Ta hát " 

"Hát đi "

"Kéo dậy rồi hát cho mà nghe " - Yến Tử lại giở mấy chiêu trò trong hoa lâu "nháy mắt đưa tình ".

"Giữ lời " - Mạc Hải Sa dang tay với lấy hai tay nàng kéo dậy.

Bộp... Bộp 

"Ha ha... Lêu lêu lêu " - Yến Tử tinh ngịch kéo cả người Mạc Hải Sa xuống đất nằm còn nàng tung chân sáo chạy nhue bay về phòng. 

"Nàng... Dám... Ư..." - Mạc Hải Sa bị kéo lăn lộn trên thềm đất. Y phục đẹp đẽ bị vấy bẩn hết trong lòng tức giận.

"Vỡ duyên trời...

Ta mất nhau một đời!!!!

...." - Yến Tử vừa chạy vừa ngâm vang câu ca này khiến cho Mạc Hải Sa quên tức giận mà đắm đuối nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Yến Tử.

Là nàng....!!!

**

Nơi tấp nập người qua lại kẻ buôn người bán đó chính là trong kinh thành Đông Tề Quốc to lớn kia. Phi thường náo nhiệt, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, nhưng khu đất trống phía Đông của kinh thành, trong một trang viên rộng lớn xinh xắn lại vô cùng yên lặng, so với sự ồn ào náo động của kinh thành cách nhau vạn dặm.

Phía trong khu trang viên, tất cả những gia nô đều đang im lặng làm việc, nói chuyện với nhau cũng không dám nói lớn tiếng, chỉ có thể dùng tay ra hiệu. Giống như là một tiếng thở cũng làm cho nổ tung chỗ đấy ra từng mảnh vậy.

Cũng không có cách nào khác, ai bảo chủ tử ở đây vốn không thích tiếng ồn, ồn ào sẽ ảnh hưởng thậm tệ đến thâm tâm của hắn.

Gia nô trong phủ làm việc cũng lâu nên bọn họ đều biết rõ, chủ tử bình thường hoàn hảo, nhưng không nên để hắn cảm thấy xung quanh quá ồn ào, náo nhiệt nếu không cơn cuồng phong của hắn sẽ bộc phát.

Chủ tử ở Thập tam vương phủ, bên trong quanh năm yên ắng tới lạ thường, mà nếu nhìn quanh thì thấy bên trong mọi thứ đều bóng loáng sạch sẽ, việc quét dọn lau chùi vô cùng chỉnh tề thanh khiết, cho thấy tính thích sạch sẽ của chủ nhân.

Hậu viện phía sau có một hàng rào gỗ nối đuôi nhau, kéo dài đến một căn đình nhỏ, bên trong đó có một người đang ngồi.