Song Sinh - Youngmin0221Y

Chương 48




Thật xấu hổ và nhục nhã. Tôi chẳng ngờ đc mọi chuyện lại như thế này và tôi chẳng còn nghĩ mình xứng đáng với nó. Bởi vì..tôi đã ko bảo vệ đc nó. Lúc nó cần tôi nhất, lúc nó gọi tên tôi kêu cứu, tôi đã ở đâu thế này? Tôi đã làm gì chứ? Tôi thật tệ hại và vô dụng. Vô dụng. Vô dụng. Vô dụng...Tôi tự trách mình và càng ôm chặt nó hơn trong sự hối hận. Cảm thấy khó thở, nó nói:

- Quân..Quân..Liz ko sao. Liz đỡ hơn rồi. Đừng ôm chặt như thế này, khó thở quá!

- ...!-tôi im lặng ko nói gì từ từ buông lỏng ra. Dùng ngón tay, tôi gạt đi giọt nước mắt cuối cùng còn đọng lại trên khóe mắt của nó. Nó nhìn tôi và bỗng lo lắng:

- Quân...Quân sao thế này? Sao Quân lại khóc?

- Ko biết...nước mắt tự rơi ra.-tôi nói trong giọng trầm xuống của kẻ chết rồi mặc cho nó đang cố lau đi nước mắt đang rơi ra lặng lẽ ko thành tiếng của tôi.

Thấy tôi cũng khóc, có lẽ nó nghĩ là do nó nên khóc rồi lại khóc nữa Nó cũng òa lên cùng khóc với tôi nhưng trong tiếng khóc, nó vẫn cố gắng nói:

- Đừng khóc...đừng khóc nữa mà..

Chúng tôi đã thiếp đi cùng nhau sau 1 trận khóc mệt mỏi của mình.

- Kêu chúng dậy cho tao!

- Dạ!

- Ê, dậy. Thức dậy mau!-tên đàn em vừa nói vừa tát mạnh vào má của tôi và nó.

Cảm giác đau rát ở má khiến tôi và nó giật mình tỉnh dậy rồi lại bất ngờ khi chúng tôi đã bị trói vào 2 cái ghế ngồi lúc nào ko hay. Trước mặt 2 đứa là tên đại ca và đám đàn em của hắn. Châm 1 điếu thuốc thật chậm rãi, hắn rít lên 1 hơi rồi nói trong làn khói đang bay ra từ miệng của hắn.

- Sao hả? Ngủ có ngon ko?

- ...!-tôi và nó đều im lặng ko trả lời.

- Coi kìa Liz, em giận anh hôm qua đã đánh em sao?

- ...!

- Àh..àh..anh hiểu rồi. Sao mình có thể nói chuyện mà lại ngồi xa nhau thế này đc nhỉ? Lại còn để em phải bị trói thế kia nữa chứ? Bọn bây mau cởi trói cho Liz mau lên!

- Dạ!-tên đàn em lại dạ và bước đến cởi trói cho nó rồi đem chiếc ghế đến đặt bên cạnh tên đại ca. Nó ko nói gì nhìn tôi rồi quay đi bước đến chiếc ghế đó ngồi xuống cạnh hắn. Thấy nó nghe lời, hắn tỏ vẻ thích và cười lên khây khẩy:

- Hahaha...sau 2 năm ko gặp, ko ngờ em vẫn còn biết vâng lời đấy.

- Chuyện giữa tôi và anh ko liên quan đến người khác. Anh hãy thả người kia ra đi.-nó nói

- Thả nó ra àh? Ko đc đâu. Nếu thả nó ra thì nó sẽ đi báo bọn cớm đến đây thì sao hả em iu?

- Vậy anh muốn gì?

- Muốn gì àh? Ừm...câu hỏi này phải hỏi em mới đúng. Thật ra em muốn gì hả Liz?

- !?

- Từ trước đến giờ gái theo anh ko ít nhưng chẳng có ai đc anh yêu thương thật lòng cả. Anh chỉ coi chúng là thú vui để giải trí thôi. Nhưng còn em. Anh thương em thật mà. Em muốn gì anh cũng chiều, cũng đáp ứng đầy đủ cho em. Vậy mà em lại dám phản bội anh. Bắt anh phải trả 1 giá đắt bằng phân nửa tài sản của mình. Em đối xử với anh như thế sao?-vừa nói hắn vừa vuốt ve trên gương mặt của nó nhưng nó vẫn ko nói gì. Rồi "bốp", hắn bất ngờ tát nó 1 cái thật mạnh như trời giáng khiến nó phải té khỏi ghế. Thấy vậy, tôi ko thể ngồi yên nên đã cố đứng dậy vùng vẫy khỏi cái ghế cùng sợi dây trói và nói:

- Thằng khốn. Mài dám...-"bốp" -Ngồi yên ở đó đi mài!-tên đàn em nói sau khi đánh cho tôi 1 đấm vào bụng.

- Hừm..mài là gì của Liz?-tên đại ca nhìn tôi hỏi

- ...!

- Đại ca hỏi mài sao mài ko trả lời hả? Nói mau. Nói...Mài là gì của Liz?-2 tên đàn em vừa nói vừa thay phiên nhau đánh tôi và tôi chỉ biết câm lặng chịu đựng. Tôi ko biết phải nói gì về mối quan hệ của tôi và nó. Ko biết nói thế nào khi mà tôi đã đánh mất nó rồi còn đâu?

- Đừng đánh nữa. Tôi xin anh, xin anh bảo họ ngừng đi. Đừng đánh nữa.-nó vừa nói vừa quì xuống ôm chân của tên đại ca cầu xin. Thấy nó như thế,tôi càng đau đớn hơn là những cú đánh chắc nịch của bọn chúng đang đấm vào người mình. Tôi nói:

- Ko cần phải cầu xin hắn. Quân chịu đựng đc. Liz hãy đứng dậy đi. Đừng cầu xin hắn!

- Hừm...ồn ào quá!Lấy vải bịt miệng nó lại!

- Dạ!

- Ưʍ..m..ưʍ...!

- Lần đầu tiên anh thấy em phải quì xuống van xin anh như thế này. Điều này cũng chứng tỏ nó rất quan trọng với em đúng ko Liz?

- ...!

- Hừm...anh rất thương em. Nhưng càng thương thì khi bị phản bội, anh lại càng hận. Vì thế mà thứ gì em càng cố gắng bảo vệ nài nỉ thì anh càng muốn dẫm đạp cho nó nát ra từng mảnh.

- Ko. Xin anh..xin anh đừng làm tổn thương người đó. Người phản bội anh là tôi. Người khiến cho anh bị cảnh sát bắt cũng là tôi. Tôi đã bán đứng anh. Vì thế mà có bao nhiêu thù hận thì anh cứ trút lên tôi. Đừng làm gì người đó...tôi xin anh! Xin anh mà!

- Lấy thứ đó ra đây!-hắn vẫn lạnh lùng nói mặc cho nó van xin trong nước mắt

- Dạ!-tên đàn em đứng cạnh hắn dạ rồi lấy ra 1 cái vali mở lên cho hắn nhìn vào bên trong.Nở 1 nụ cười gian hiểm, hắn nói:

- Gắn vào phía ghế của nó và hẹn giờ đi. Tao muốn ko ai nhận dạng đc nó là ai?

- Dạ!

- Ko...ko đừng! Đừng mà!

- Giữ con nhỏ này lại!-hắn quát lên khi nó định nhào đến ngăn tên kia đang gắn thứ đó vào ghế tôi đang ngồi.

Thế là 2 tên giữ chặt lấy nó. 1 tên giữ chặt tôi, 1 tên cuối xuống ghế để gài thứ đó vào. Thứ đó..ko phải là cái gì khác mà chỉ là...chỉ là 1 chiếc đồng hồ tíc tắc bằng giây. Hay còn đc gọi là 1 quả bom hẹn giờ. Chúng định cho nổ tung nơi này và tôi...

- Xong rồi thưa đại ca!

- Tốt! Hahaha...vậy là xong nhé. Chỉ "bùm" 1 tiếng thôi là mọi thứ đều tan tành. Hahaha...dắt con nhỏ Liz đi với tao.

- Dạ!

- Ko..tôi ko đi đâu hết. Thả tôi ra...Ko..Quân ơi..ko..!-Liz cố vùng vẫy nhưng sức của 1 đứa con gái yếu đuối thì làm sao thoát đc sức mạnh đang kềm của 2 kẻ to con chứ?

Vậy là tôi chỉ biết nhìn bọn chúng đi khỏi nhà kho và dắt theo nó. Còn tôi..tôi ở lại với trái bom hẹn giờ đang từng giây đếm ngược để chuẩn bị lấy đi sự sống của tôi. Kết thúc của tôi là vậy sao? 1 cái chết ko hoàn hảo. Cơ thể của tôi sẽ nổ tung ra từng mảnh như từng miếng thịt vụn bị người ta cắt nhỏ ra. Tôi sẽ chết mà ko ai biết đc tôi là ai và tại sao tôi lại bị gϊếŧ ư? Ông trời thật trớ trêu quá! Vi ơi, Quân xin lỗi! Quân ko thể gặp Vi lần cuối để nói tiếng chúc mừng sinh nhật rồi. Ba ơi, mẹ ơi, con xin lỗi. Con chưa đền đc công lao sinh thành của ba mẹ thì đã vội đi rồi. Lại còn chuyện tình cảm của chính con nữa. Con đã giấu ba mẹ và đến giờ thì ko còn kịp để nói về bản chất của con nữa rồi. Con xin lỗi...! Và xin lỗi nhiều nhất là cho em đó Tường Vi ơi. Upa xin lỗi vì upa vô dụng quá. Đã ko bảo vệ đc em mà còn muộn màng nhận ra những vết thương ko lành mà upa đã gián tiếp gây ra nữa. Xin lỗi..xin lỗi..nếu lúc đó upa ko quay về nhà thì em sẽ ko có chuyện gì...Upa thật tồi tệ...

Trong lúc đó, Tú Vi và Jun đã cùng cảnh sát đang trên đường đến bến cảng để cứu chúng tôi sau khi Vi đã nhận đc tin nhắn mà tôi đã để lại.

Đồng thời, trên đường đi đến chỗ đậu xe để chuẩn bị đi khỏi nhà kho, nó vẫn ko ngừng vùng vẫy khỏi 2 tên to con để quay lại cứu tôi.

- Thả tôi ra. Thả tôi ra...

0:40

- Ồn áo quá! Ngoan ngoãn đi. Bọn tao ko muốn làm mài đau đâu Liz àh!

0:39

- Ko..thả tôi ra..thả tôi ra. Tôi phải quay lại cứu người đó!

0:38

- Cứng đầu thật. Đành phải dùng biện pháp mạnh thôi!Mài đưa tao cái khăn bịt miệng nó lại!

0:37

- Đây nè. Để tao giữ nó, mài bịt miệng lại đi!

0:36

"phập"- Ui da, nó cắn tao! Đau quá. Nhả ra..nhả ra...Ahh...a...aa.a.a..đau quá..!

0:35

- Nhả ra mau con quỉ kia! Nhả ra mau!

0:34

Mặc cho tên kia kêu gào đau đớn, nó vẫn ko nhả cái tay của hắn ra. Tên còn lại cũng đã cố gắng giúp nhưng nó vẫn ko chịu nhả. Hắn đành phải bỏ nó ra chạy lên phía trước để cầu cứu tên đại ca.

0:33

Chỉ chờ có cơ hội nhỏ đó, nó liền nhả bàn tay của tên kia ra rồi xô hắn qua 1 bên để chạy về chỗ nhà kho.

0:32

- Đại ca, con Liz nó chạy về chỗ nhà kho rồi. Làm sao bây giờ?

0:31

- Mặc kệ nó! Trái bom sắp nổ rồi. Nó muốn chết chung với đứa kia thì cứ để nó chết! Mau lên xe đi khỏi chỗ này!

0:30

- Dạ!

0:29

- Quân ơi..Quân ơi...!-tiếng nó gọi tên tôi

0:28

- Trời ơi, sao em lại quay về đây? Tại sao chạy thoát đc lại ko bỏ đi đi?

0:27

- Em ko đi đâu. Em ko thể đi mà thiếu Quân!-nó vừa nói vừa giúp tôi cởi dây trói ra

0:26

- Đồ ngốc. Bom sắp nổ rồi. Mau chạy đi. Nếu em ở lại đây thì 2 đứa sẽ chết chung đó!

0:25

- Ko. Em ko thể bỏ Quân lại. Chúng ta sinh cùng ngày thì bây giờ nếu đc chết cùng với nhau thì chắc chắn kiếp sau chúng ta sẽ lại gặp đc nhau.

0:24

- Ko. Em mau đi đi. Dù ko cùng chết với nhau thì kiếp sau chúng ta vẫn sẽ gặp nhau. Món nợ duyên của 2 đứa mình chưa hết đc đâu. Em mau chạy đi!

0:23

- ...Nếu Quân ko đi thì em cũng sẽ ko đi. Em sẽ ở lại chết chung với Quân!-vừa nói nó vừa ôm lấy tôi thật chặt như ko có gì có thể tách nó ra khỏi tôi.

0:22

- ..Thôi đc rồi. Quân sẽ đi cùng em. Chúng ta sẽ cùng nhau chạy ra khỏi nơi này, đc ko?

0:21

- Ừm..đc..đc..!

0:20

- Quân đếm đến 3 thì cả 2 cùng chạy ra nhé!

0:19

- Ừm.

0:18

- 1...

0:17

- 2...

0:16

- 3!-tôi đứng bật dậy nắm chặt lấy tay nó và cả 2 cùng chạy ra phía cửa. Bàn tay của nó lạnh toát như ko còn 1 chút máu nhưng nó vẫn cố gắng siết lấy tay tôi.

0:15

Vào lúc này, tôi có thể nghe rõ tiếng tim của mình và nó đập rất mạnh...nhưng chúng cùng nhịp với nhau.

0:14

Mọi thứ vào lúc này dường như trở nên thật chậm. Từ bước chạy, giọng nói...cho đến suy nghĩ. Nó diễn ra từng động tác, từng nhịp, từng chữ..từng hình ảnh..trong khi thời gian lại đang đc tính bằng giây.

0:13

Tôi và nó đã chạy ra đến cửa nhưng có lẽ do run đến cực độ, đôi chân của nó đã ko còn cử động đc. Nó đông cứng lại khiến cho bước chân ko còn sức để sải ra và nó đã ngã.

0:12

- Em có sao ko?-tôi hoảng hốt khi nó té xuống và 2 đầu gối bị chảy máu

0:11

- Em ko cử động đc nữa rồi. Đau..quá..!

0:10

- Cố lên, chúng ta sắp thoát khỏi nơi này rồi!

0:9

- Ko..ko kịp đâu. Quân chạy đi. Chạy đi!

0:8

- Quân ko bao giờ bỏ em ở lại 1 mình nữa đâu. Ko bao giờ!-vừa nói,tôi vừa cúi người xuống cõng nó lên lưng của mình.

0:7

- Quân...

0:6

- Ôm cổ của Quân thật chặt nhé!-tôi xoay cổ lại nhìn nó rồi giữ chặt 2 chân của nó kẹp vào người mình và chạy.

0:5

Mỗi bước chạy bây giờ của tôi lại nặng hơn gấp nhiều lần khi trên lưng tôi đã cõng thêm nó. Lại cộng thêm lúc nãy tôi bị đánh khá nhiều ở hông và bụng nên khi chân nó kẹp chặt vào tôi càng khiến tôi đau đớn.

0:4

Nhưng đau cũng đc, bước chạy nặng nề hơn cũng đc. Tôi quyết ko buông nó xuống.

0:3

Tôi sẽ ko để nó lại 1 mình nữa.

0:2

Nhất định tôi sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá.

0:1

Bởi vì nó đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.

0:0

Bởi vì tôi thương nó hơn cả mạng sống của mình. Tôi yêu nó.-"Bùm"

- Quân ơiiiiiiiiiiii...........!-tiếng Tú Vi hét lên khi cảnh sát đến nơi thì nhà kho bị nổ tung.

- Ko, Liz...Liz ơi....!-Jun cũng mất hồn muốn chạy vào nhưng đã bị cảnh sát giữ lại để bảo toàn tính mạng.

- Mau gọi thêm xe cấp cứu và cứu hỏa đến đây!-1 viên cảnh sát nói

- Tuân lệnh!