Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 170: Đại Pháp Sư, hay là ngài lập lời thề đi...




Dịch: Tường Vy

Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng

Cái gì? Không phải Đại Pháp Sư đã đi rồi sao... thế thì tại sao lại...

Lý Trường Thọ đang ngồi trên một cái bồ đoàn ở giữa một đám người sát bên hồ. Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng ai đó truyền âm cho hắn.

"Hướng đông ba vạn dặm, ta chờ ngươi ở rừng cây nhỏ."

Đây thật sự là Đại Pháp Sư sao?

Đại Pháp Sư nhà mình sao lại kì dị như thế? Hay có kẻ nào đó đang mô phỏng phong thái của Đại Pháp Sư để dụ hắn đi ra ngoài?

Đáy lòng Lý Trường Thọ trầm ngâm suy nghĩ. Lúc sau hắn há to mồm dùng khẩu hình miệng nói sáu chữ:

"Còn, xin, cảm, ngộ, truyền, âm."

Bên ngoài cách nơi đó ba vạn dặm, Đại Pháp Sư mặc một bộ đạo bào màu trắng đứng trong rừng cây nhỏ. Lúc này Huyền Đô đã không thể kìm nén được nữa mà... cười thành tiếng.

Tiểu Trường Thọ vẫn luôn thú vị như vậy.

Chẳng lẽ Tiểu Trường Thọ không nghĩ đến việc Đại Pháp Sư có thể cảm ứng được những kẻ dám giả mạo hắn hay sao?

Ngay lập tức Huyền Đô Đại Pháp Sư bấm tay gảy nhẹ, Thái Thanh đại đạo tựa như bắn lên không trung một dây cung vô hình. Một sợi ba động đạo vận theo đại đạo bay đi, đến đáy lòng của Lý Trường Thọ thì ngưng tụ thành một chữ to:

"Ổn."

Lý Trường Thọ lúc này mới tin tưởng, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút liền quay người nói với Hùng Linh Lỵ đang ngồi đọc sách ở kế bên.

"Ngươi ở chỗ này đừng đi lung tung. Ta đi săn chút thịt thú rừng cho ngươi."

Hùng Linh Lỵ vội vàng gật đầu, đôi mắt nàng nhìn Hải Thần đại nhân ánh mắt tràn đầy cảm kích.

Sau đó, Lý Trường Thọ đi tìm chưởng môn, đáy lòng suy tính cân nhắc ổn thỏa. Cuối cùng hắn cũng tìm được lý do để xin ra ngoài.

"Đáy lòng đệ tử có chút cảm ngộ nên vội đến đây để xin được phép ra ngoài đột phá."

Nhưng Quý Vô Ưu lại nói muốn một Chân Tiên chấp sự cùng với Lý Trường Thọ rời khỏi đại hội để đề phòng bất chắc. Suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng Lý Trường Thọ quyết định mời Tửu Ô sư bá ra ngoài cùng hắn.

Nhận được lời mời của Lý Trường Thọ, ngay lập tức Tửu Ô cưỡi mây bay tới cùng với Lý Trường Thọ xuôi theo đường nhỏ yên lặng rời khỏi hội trường.

Vì nơi này có rất nhiều luyện khí sĩ hội tụ nên không thể tránh khỏi việc có người ra ra vào vào. Nhờ vậy kho hai người bọn họ ra ngoài cũng không gây sự chú ý với những kẻ khác.

Hai người bọn họ cưỡi mây bay mấy ngàn dặm đến khi Lý Trường Thọ nhìn thấy Trắc Cảm thạch đã không còn lấp lóe sáng thì mới tìm cớ tách khỏi Tửu Ô.

Lúc đi là người thật nhưng lúc trở về lại là một đạo nhân giấy.

Đạo nhân giấy Lý Trường Thọ cười cười nói: "Đáy lòng đệ tử bộc phát cảm ngộ nên muốn đả tọa tại nơi này. Việc sau đó đành nhờ Tửu Ô sư bá giúp đỡ."

"Vào trong đi." Tửu Ô mỉm cười gật đầu. Sau đó bố trí một trận pháp đơn giản xung quanh Lý Trường Thọ.

Bố trí xong, Tửu Ô nhảy lên một tảng đá lớn ngồi xếp bằng, lẳng lặng thủ hộ cho Lý Trường Thọ.

Còn Lý Trường Thọ bản thể thì đã thi triển thổ độn chạy thật nhanh đến vị trí của Đại Pháp Sư.

~Đây là dải phân cách thời gian của Tường Vy ở Bạch Ngọc Sách. Mình là Tửu Cửu đó nha~

Vừa nhìn thấy Lý Trường Thọ, Huyền Đo Đại Pháp sư đã vừa cười vừa mắng hắn:

"Có chuyện gì mà ngươi lại phải trốn đông trốn tây như vậy? Đến việc gặp mặt ta cũng tốn nhiều công sức thế này."

Lý Trường Thọ xấu hổ cười một tiếng, nghiêm mặt nói: "Do đệ tử tu vi nông cạn thời gian tu đạo lại quá ngắn, tích lũy không đủ... Bây giờ sinh tồn trong Hồng Hoang tàn khốc không thể không ngụy trang. Chỉ như vậy đệ tử mới cảm thấy có chút an tâm.

Trong một số hoàn cảnh đệ tử cũng có thể nắm chắc phần thắng, không cần hao tâm tổn sức quá nhiều."

【 cái khác trước mặc kệ, trước điên cuồng ám chỉ một đợt! 】

Huyền Đô Đại Pháp Sư mỉm cười gật đầu sẵn tiện vung tay lên. Ngay lập tức dưới chân của Lý Trường Thọ từ từ dâng lên một đóa mây trắng. Đại Pháp Sư nói:

"Cẩn thận một chút cũng rất tốt. Được rồi ngươi đi theo ta. Ta dắt ngươi đến nơi này."

Lý Trường Thọ:...

Quả nhiên cơ duyên không phải thứ cưỡng cầu là có thể có được. Mọi việc vẫn nên thuận theo tự nhiên, cơ duyên tự khắc sẽ đến.

Thiện dùng "pháp bảo người", tự biết ưu tú "pháp bảo người" nên làm cái gì.

Lý Trường Thọ không hỏi Huyền Đô Đại Pháp Sư muốn dẫn hắn đi đâu. Hắn chỉ đứng sau lưng Đại Pháp Sư. Mắt không nhìn xung quanh, tai không nghe tám hướng, yên lặng chờ Đại Pháp Sư mở miệng.

Chờ một lúc lâu, Lý Trường Thọ có cảm giác bản thân đã đi qua sông to núi lớn. Hắn quay đầu nhìn lại phía dưới chính là biển rộng mênh mông.

"Đến rồi, mau đi theo ta."

Huyền Đô Đại Pháp Sư cười khẽ, thừa dịp biển lặng sóng hắn liền kéo theo Lý Trường Thọ nhẹ nhàng nhảy vào trong biển. Không chút âm thanh, cả hai dần dần đi về hướng biển sâu.

Lúc này Lý Trường Thọ cũng đã hiểu được chút sự tình. Chỉ có Long tộc mới có thể kinh động đến Đại Pháp Sư mà thôi.

Về phần vì sao Đại Pháp Sư lại dắt hắn đến nơi này? Chắc là vì muốn tiểu đệ tử của ngài ra tay, còn mình là Đại Pháp Sư chẳng những không thể lộ tung tích cho kẻ khác biết mà càng không thể dính nhân quả.

Nhưng việc này...

Làm sao có thể chứ?

Như thế chẳng khác nào đang lãng phí chiến lực cấp cao của phe mình?

Đáy lòng Lý Trường Thọ âm thầm tính toán nên làm thế nào để dụ dỗ... khục... là thuyết phục Đại Pháp Sư ra tay, còn bản thân chỉ cần đứng bên cạnh học hỏi.

Cùng lúc đó hai tay Lý Trường Thọ làm thành động tác chuẩn bị, bắt đầu kiểm tra mấy con át chủ bài mình thường dùng khi đấu pháp. Nào là đạo nhân giấy, rồi lại vi hình trận cơ, có cả độc đan độc phấn và phấn táng rồng....

Đề phòng trường hợp không thể từ chối, tay chân hắn sẽ luống cuống.

Lưu quang huyễn ảnh xung quanh nhưng Lý Trường Thọ lại không có tâm trạng thưởng thức những kỳ cảnh này. Một lúc lâu sau Đại Pháp Sư lại nói:

"Đến nơi rồi."

Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, lúc này bọn hắn đã đến một nơi nào đó giữa biển lớn.

Biển sâu tựa như một màn sân khấu lung linh. Cách mặt biển hơn ngàn trượng là một tòa "Hòn Đảo" dựng sừng sững trên miệng núi lửa.

Phía dưới đáy biển là dòng dung nham cuồn cuộn. Phía trên là một tiên đảo với những đại trận bao khỏa xung quanh. Những đại trận này phát ra một nguồn ánh sáng mạnh mẽ chiếu có thể đến những hải vực cách đó hơn trăm dặm. Đứng tại tiên đảo cũng có thể nhìn thấy những sinh linh đang chơi đùa trong biển phụ cận.

Lý Trường Thọ dùng tiên thức đảo qua một lược, bên trong đại trận hộ thành kia hình như xảy ra một chút rắc rối nhỏ.

Là mấy trăm tên hải tộc phản quân

đang bị những người mặc thống nhất chế thức giáp trụ hải tộc binh tướng vây quét, lần này rối loạn hiển nhiên sẽ bị trấn áp.

Ở đây có rất nhiều thiên kì bách quái của hải tộc sinh sống.

Hầu hết các sinh vật trong biển sinh linh đều mở được linh trí. Tuy vẫn còn giữ hình hài hải mã, hải ngư, hải... nhưng chúng cũng có thể hóa thành hình người, tiếp cận khu vực của Nhân tộc đang sinh sống. Dù vậy đa số bọn chúng khi hóa thành hình người đều giữ lại các đặc điểm như mang, vảy, đuôi, vây cá...

Vẫn còn rất nhiều sinh linh có hình thù kỳ quái dựa vào hóa hình chi đạo để vượt qua sự cách ly giữa các chủng tộc.

Lý Trường Thọ nhìn thấy một giao nhân vô cùng xinh đẹp, chuyến đi này cũng xem như bản thân được mở rộng tầm mắt.

Bên trong các đại tộc, giao nhân của Hải tộc có quan hệ rất mật thiết với giao nhân của Long tộc.

Hai người đứng trong làn nước biển, quanh người Đại Pháp Sư lưu chuyển chút đạo vận giúp che lấp hành tung của cả hai.

"Đại Pháp Sư!" Lý Trường Thọ nói khẽ: "Đệ tử trước đây đã dùng thân phận Nam Hải Hải Thần để báo cáo với Ngọc Đế bệ hạ trên Thiên Đình về việc thu phục sự tình của Long tộc. Đệ tử đã được Ngọc Đế bệ hạ cho phép."

"Ừm, làm không tệ."

Huyền Đô Đại Pháp Sư cười khẽ gật đầu, "Chờ một lát nhìn xem, ta đoán sẽ có một số việc sắp phát sinh ở đây cần ngươi hiện thân giải cứu.

Nhưng có lẽ chúng ta đến hơi sớm thì phải."

Nghe đến đây, đáy lòng Lý Trường Thọ vô cùng thán phục.

Tu vi phải cao đến bật nào mới có thể nhìn thấu tương lai? Chẳng lẽ Đại Pháp Sư thật sự đoán được những việc sắp xảy ra?

Phải ôm chặt cái đùi này!

Hai người chờ khoảng nửa xanh giờ. Cuối cùng những tên phản loạn trong tòa thành kia đều bị trấn áp. Nhưng Lý Trường Thọ cảm nhận được trong thành hình như vẫn còn ẩn giấu một cỗ ám lưu.

Mà Lý Trường Thọ cảm thấy loại cảm giác này hết sức quen thuộc.

Lý Trường Thọ thấp giọng nói: "Đại Pháp Sư, ngài có biết người năm đó tập kích chúng ta ở Độ Tiên môn không? Những cái đó có thể có dấu chân của Huyết Muỗi khôi lỗi."

"Đó là do phương tây âm thầm động tay động chân." Huyền Đô Đại Pháp Sư cười nói:

"Trường Thọ a, cùng như vậy có thánh nhân lão gia tọa trấn đại giáo đấu sức, kỳ thật có chút phiền phức.

Dù là chúng ta chiếm lý, cũng nhất định phải để ý đến da mặt của Thánh nhân.

Đối với hai vị sư thúc Tây phương kia cũng chỉ là do bọn hắn đã tính toán kĩ lưỡng mà thôi.

Bọn hắn sử dụng những yêu ma quỷ quái này, cũng là tùy thời có thể bỏ qua chi con rơi.

Thánh nhân vạn kiếp bất diệt.

Vì thế lúc chúng ta tại hủy toàn bộ suy tính của Tây phương, gần như chúng ta đã giành phần thắng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng nên giữ lại mặt mũi cho Thánh nhân lão gia."

Lý Trường Thọ cẩn thận suy tư, rất nhanh liền cuối người làm động tác vái chào, nói: "Đệ tử ghi nhớ lời Đại Pháp Sư dạy bảo!"

Mặc dù những lời này trước đây hắn đã sớm cân nhắc chu toàn nhưng lúc này vẫn nên nói một câu:

"Nếu không phải Đại Pháp Sư ngài hôm nay kịp thời nhắc nhở. Nói không chừng đệ tử sẽ phạm phải sai lầm lớn."

Huyền Đô Đại Pháp Sư lập tức khoát khoát tay, nụ cười trên mặt ngày càng thư sướng.

Quả nhiên không thể so với lúc bản thân ra ngoài một mình, ra ngoài cùng Tiểu Trường Thọ vừa thú vị lại còn thoải mái dễ chịu...

Ngay lúc này đột nhiên cách chỗ bọn họ mấy trăm dặm, nước biển tách ra. Một con giao long lao xuống, mấy trăm tên tiên giao binh bảo vệ xung quanh đều chạy về phía bên ngoài thành lớn.

~Đây là dải phân cách thời gian của Tường Vy ở Bạch Ngọc Sách. Các bạn nghỉ ngơi chút xíu cho đỡ mỏi mắt nha!~

Long tộc dọn dẹp một hồi, chiến trường nơi này đều đã sạch sẽ.

Lý Trường Thọ dùng tiên thức đảo qua, rất nhanh liền phát hiện luồng khí tức vô cùng quen thuộc.

Nhị giáo chủ của Hải Thần giáo Ngao Ất.

Nguyên lai kiếp nạn này lại liên quan đến Ngao Ất.

Lý Trường Thọ âm thầm lắc đầu, hắn đã căn dặn Ngao Ất rất nhiều lần. Nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng tùy tiện hiện thân.

Nhưng cũng không thể trách Ngao Ất, lúc này Long tộc đang phải gánh chịu kiếp nạn lớn, không ai có thể ngăn cản được.

Sau đó sự tình phát triển, cũng không gọi được ly kỳ khúc chiết, bình thường "trộm cướp vặt" tiết mục thôi.

Ngao Ất đang an ổn tu hành ở Kim Ngao Đảo. Bản thân cũng không muốn đến nơi hỗn tạp này nhưng lại bị một cao thủ Long tộc mời đến đây để giúp đỡ giao nhân nhất tộc.

Đắn đo do dự cuối cùng Ngao Ất vẫn chọn rời khỏi Kim Ngao Đảo, tụ hợp một số Long tộc tinh nhuệ vội vã chạy đến đây tiếp viện.

Nhưng bọn hắn còn chưa vào thành thì bọn phản loạn đã bị thu phục.

Thành chủ của tòa thành này mang theo binh tướng ra ngoài nghênh đón Ngao Ất vào thành, mời hắn đi về phía cung điện nguy nga tráng lệ.

Tất nhiên đây cũng là một cái bẫy.

Lý Trường Thọ định nhắc nhở Ngao Ất nhưng nghĩ đến Đại Pháp Sư cũng đang ở đây, bản thân mình không cần quản quá nhiều chuyện.

Bản thân mình chỉ cần làm tốt một cái "pháp bảo người" là được rồi.

Rất nhanh, cung điện trong thành liền mở tiệc rượu, Hải Nữ hiến múa, tiên nhạc lượn vòng. Còn mấy tên thiếu niên Hải tộc thì ở ngoài điện ta ta nàng nàng, làm ra bộ dáng xa hoa lãng phí chỉ biết hưởng lạc.

Trên tiệc rượu, một vị tiểu công chúa của giao nhân tộc cũng được mời đến. Nàng ngồi bên cạnh rót rượu cho Ngao Ất.

Xem ra cái bọn hắn muốn nhìn thấy chính là Đông Hải Long cung Nhị thái tử nạp phi tần.

Long sinh, tràn ngập cảm giác buồn tẻ.

Tiệc rượu vừa trôi qua hơn hơn phân nửa thì lập tức phát sinh biến cố.

Bỗng nhiên trận pháp hộ thành hóa thành màn khói đen, trong thành xuất hiện hơn mấy ngàn cao thủ. Mục tiêu của bọn họ chính là đánh lén dãy cung điện trong thành.

Vị cao thủ Long tộc đã mời Ngao Ất đến đột nhiên làm phản, gã xuất thủ tập kích Ngao Ất. May mắn bên cạnh Ngao Ất bỗng có xuất hiện một lão rồng đánh bay tên phản bội.

"Hộ giá! Hộ giá!"

"Bảo hộ Ngao Ất điện hạ!"

Mấy trăm tiên giao binh tinh nhuệ cùng các cao thủ Hải tộc phản ứng cực nhanh, bảo hộ xung quanh Ngao Ất và vị tiểu công chúa kia. Ngay sau đó lập tức mở đại trận bao bọc xung quanh cung điện, vội vàng điều động toàn bộ binh mã nội thành.

Cả tòa thành trì đại loạn!

Những nơi hẻo lánh trong thành lớn xuất hiện những trận văn huyết sắc, có hai đại trận phong bế hoàn toàn nơi đây, ngăn cách người bên ngoài dò xét tình hình bên trong. Tạm thời che đậy thiên cơ.

Đại trận trong cung điện bị công phá nhanh chóng, những Hải tộc yểm hộ Ngao Ất cùng lão rồng cũng bị vây công. Tuy tình thế bất lợi nhưng bọn họ cũng ngăn cản được rất nhiều cao thủ của phe địch.

Giờ phút này Ngao Ất cũng không quên bảo hộ tiểu công chúa giao nhân tộc trong ngực, khuôn mặt không có nửa điểm bối rối, thể hiện phong độ của Long cung Nhị thái tử.

Rất nhanh, phe địch xuất hiện vây hãm xung quanh Ngao Ất.

Lúc này Lý Trường Thọ cùng Huyền Đô đã bất tri bất giác hiện thân ở một nơi hẻo lánh trong thành cách địa phương Ngao Ất đang bị vây nhốt không xa.

"Đi thôi! Cứu nhị giáo chủ của ngươi."

Huyền Đô Đại Pháp Sư khẽ cười nói.

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, cau mày nói: "Đại Pháp Sư ngài cũng đã đến. Ngài đưa tay một cái cũng có thể tiêu diệt những tên đạo chích này."

"Những tên đạo chích như vậy đáng cho ta ra tay sao?

"Đại Pháp Sư, đệ tử cảm thấy." Lý Trường Thọ nói: "Theo đạo lý chúng ta không thể khinh thường bất cứ địch nhân nào.

Ngài ra tay vừa nhanh chóng ổn thỏa. Lại còn thể hiện uy phong của Nhân giáo chúng ta.

Đệ tử xuất thủ, đã lộ ra miễn cưỡng, lại tồn tại đem việc này làm hư hại phong hiểm, đối phương đã hiển lộ mấy vị Kim Tiên cảnh cao thủ, vạn nhất đối phương còn có Kim Tiên cảnh mai phục tại chỗ tối, đệ tử chỉ sợ cũng lực có chưa đến."

Huyền Đô nghe Lý Trường Thọ nói xong chậm rãi gật đầu.

"Ngươi nói cũng có đạo lý.

Nhưng nếu đối phương thật sự có cao thủ chẳng lẽ ta bỏ mặc không cứu ngươi sao?"

Lý Trường Thọ nghe vậy âm thầm nhíu mày, mặc dù không dám trực tiếp phản bác những vẫn thấp giọng nói:

"Đại Pháp Sư, đệ tử cảm thấy... thật sự có chút không ổn.

Tuy biết Đại Pháp Sư ngài tất nhiên sẽ không hại đệ tử cũng có phương pháp thích đáng. Nhưng đáy lòng đệ tử cảm thấy bất ổn không thể qua được cửa ải này."

Huyền Đô Đại Pháp Sư có chút dở khóc dở cười, ôn thanh nói: "Ngươi phải đi thể hiện bản lĩnh thì ta mới biết được thực lực ngươi như thế nào, sau này mới có thể an bài chuyện tốt cho ngươi làm."

Thấy Lý Trường Thọ vẫn còn chút do dự, Huyền Đô Đại Pháp Sư lại nói:

"Thế này đi, ngươi cảm thấy không thoải mái vậy thì ta sẽ không nhìn bản lĩnh của ngươi.

Nhưng nếu ngươi có thể cứu được Thái tử Long cung ta hứa sẽ đáp ứng cho ngươi một việc nằm trong khả năng của ta. Ngươi thấy thế nào? "

Lý Trường Thọ nhíu mày suy tư, nói:

"Đại Pháp Sư, đệ tử cả gan thỉnh cầu.

Nếu như đệ tử có thể cứu được Ngao Ất, lúc đệ tử độ Kim Tiên kiếp, có thể mời Đại Pháp Sư đến hộ pháp cho đệ tử được không?"

"Được! Ta đồng ý! Mau đi cứu người."

Lý Trường Thọ gật gật đầu, đưa tay xoa nắn khuôn mặt thay đổi hình dáng tướng mạo. Sau đó xoay người lại nói tiếp:

"Đáy lòng đệ tử vẫn cảm thấy bất an. Hay là ngài lập lời thề cam đoan sẽ cứu viện đệ tử kịp thời..."

Đại Pháp Sư nhấc chân làm bộ muốn đạp người.

Lý Trường Thọ vội vàng làm đạo vái chào lĩnh mệnh nhưng cũng không xuất viện vội. Hắn lấy trong tay áo ra một chồng đạo nhân giấy, tiện tay vẩy những đạo nhân giấy đó ra ngoài.

Giấy đạo nhân lập tức hóa thành một nam tiên trung niên, một thiếu nữ trẻ tuổi, một lão ông đôn hậu, một lão ẩu hiền lành nhưng tất cả đều mang trên người khí tức của Thiên Tiên cảnh sơ kỳ.

Sau đó, Lý Trường Thọ vung tay áo lên. Bốn đạo nhân giấy thi triển thủy độn hóa thành bốn dòng nước nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sau lưng Lý Trường Thọ, Huyền Đô Đại Pháp Sư không chịu được đưa tay vuốt vuốt mi tâm.

Cái tên tiểu tử này cũng thực quá thật trọng rồi đi.

Ài, không đúng...

Nếu như mình không hiện thân mà chỉ túm Lý Trường Thọ ném tới đây. Ngao Ất lại là nhị giáo chủ của Lý Trường Thọ lại còn là nhân vật trọng yếu của "Long tộc thượng thiên" kế hoạch. Lý Trường Thọ có thể nhắm mắt không cứu sao?

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Huyền Đô Đại Pháp Sư không chịu được khóe miệng co giật mấy lần.

Thấy bản thân giống như một kẻ bất tri bất giác lại bị cái tên tiểu đệ tử trước mặt dắt đi lòng vòng. Vô duyên vô cớ ban cho tên kia thêm cái hứa hẹn...