Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 16




Không giống như Warren, người hiển nhiên là cố ý giữ lấy sự chua cay của anh trong suốt quãng đời còn lại, Amy quá sôi nổi để giữ lại sự hận thù hay giận dữ quá lâu. Bởi vậy cô hiển nhiên đã tha thứ cho anh khi quí bà Beecham vỏ rơi họ tại khách sạn Albanu. Thực tế, sự gần gũi với cái nơi mà cô đã muốn đến suốt cả tối nay đã đặt vào đầu cô những ý tưởng mới lần nữa.

Điều này chắc chắn đã hiển hiện rõ trên khuôn mặt của cô, bởi Warren chỉ nhìn cô một cái và đã nói luôn, "Nếu cô nói điều đó, tôi sẽ lật cô qua đầu gối tôi ngay tại đây. Và tôi sẽ chẳng quan tâm số lượng khán giả tập trung lại xem đâu. Tôi sẽ chẳng dừng lại cho đến khi cô cầu xin sự tha thứ".

"Điều gì khiến anh nghĩ em sẽ cầu xin sự tha thứ của anh nhanh như vậy" cô đánh bạo.

"Điều gì khiến cô nghĩ tôi sẽ có sự khoan dung"

Cô cười toe toét với anh, không có một chút đe doạ nào lần này "Anh có khá nhiều. Có lẽ ở dưới kia, trong những ngón chân xinh xinh của anh, anh cũng có một ít nữa, nhưng em đánh cuộc em có thể lấy ra một ít nếu em thử, và em chưa bao giờ thua khi đặt cược cả".

Anh thậm chí còn chẳng thèm trả lời, chỉ vồ lấy tay cô và quay đi gọi một cỗ xe ngựa. May mắn là xe ngựa của Abigail mới rẽ sang ở một góc phố, bởi vì cái tính thiếu kiên nhẫn của anh đã lờ đi sự thận trọng. Anh muốn rời xa Amy, ngay lập tức, ngay bây giờ.

Cô thực ra cũng thông cảm với anh, rút cuộc thì cô cũng đã đẩy anh qua địa ngục mấy lần chỉ trong ngày hôm nay. Mọi ý định và một phần kế hoạch của cô đã làm anh kiệt sức một cách nhanh nhất có thể, thậm chí còn hơn cả những gì một người đàn ông có thể chịu đựng, nhất là với người đàn ông có tính khí như Warren. Bởi vậy cô đã không thể oán giận sự phẫn nộ mà anh đang tỏ ra với cô. Thật ra thì cô đã ngạc nhiên là anh đã không sùi bọt mép ngay tức thì.

Nói chung, hôm nay là một ngày rất tuyệt. Những cuộc phiêu lưu không được tính toán trước này đã tạo cho cô một chút lợi thế, ít nhất một cái đã hiệu quả. Nếu lũ trộm cướp đó không bắt cóc họ và bỏ họ lại vùng ngoại ô này, cô sẽ không bao giờ được trải nghiệm bữa tiệc đầy đam mê ấy. Và Warren cũng không. Và việc cô ghì chặt lấy bộ ngực của cô trong chuyến đi ngắn ngủi về Berkeley Square là bằng chứng chứng tỏ rằng Warren đã không muốn dừng lại lần đó và cũng đã không dừng nếu không bắt buộc phải dừng. Nếu như quý bà B. không xuất hiện thì cô đã có thể...

Anh bảo người đánh xe chờ anh. Amy chỉ còn lại vài tháng với Warren, và không biết khi nào mới được gặp lại anh. Nếu cô hiểu được anh, hoặc có lẽ cô đã hiểu được anh, rằng anh muốn tránh cô bằng mọi giá. Nhưng anh không thể làm thế, nhất là khi cô đang ở trong nhà em gái anh. Nếu như anh cũng có thể ở đó luôn nhỉ. Cô nhất định phải đề cập vấn đề này với Georgina mới được...

Họ đi tới cánh cửa. Amy dựa vào nó để nhìn theo anh. Như mọi khi, anh đang cau mày, nhưng điều đó chắc chắn chẳng làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh. Nhìn từ bất kỳ một phương diện nào, nó cũng thể hiện sự thách thức. Không có gì lạ khi có quá nhiều người phụ nữ bị anh lôi cuốn. Nhưng cô không có ý định trở thành một trong những người phụ nữ đó. Cô phải là người có được anh.

Cô mong muốn có được nụ hôn tạm biệt của anh. Liệu cô có dám kích động anh làm thế một lần nữa ? Hưm ! cô sẽ chẳng là gì cả nếu không dám thử.

"Anh có nhận ra" cô nhẹ nhàng hỏi, "em mới chỉ nói em muốn anh vào sáng nay không ? Với tiến độ này, anh nên chuẩn bị hỏi cưới em vào cuối tuần. Tất nhiên anh có thể từ bỏ cuộc chiến này và hỏi cưới em ngay bây giờ, sau đó chúng ta có thể là vợ chồng hợp pháp vào cuối tuần, thay vì chỉ đính hôn. Thế nào, anh chàng người Mỹ ? Anh đã sẵn sàng chịu thua ?"

"Tôi thì lại sẵn sàng để nói chuyện với ông chú của cô" Giọng của anh cảnh báo cô đó sẽ không phải là cuộc nói chuyện về hôn nhân, mà là về cách cư xử thái quá của cô. "Mở cửa, Amy"

Cô cứng người lại, chưa bao giờ tưởng tượng rằng điều này có thể xảy ra "Anh không thể làm thế"

"Cứ xem thử tôi có thể làm không"

"Nhưng anh sẽ không bao giờ gặp em nữa, và đó không phải điều anh muốn. Anh có thể cho rằng anh muốn thế, nhưng em có thể khẳng định rằng anh không muốn".

"Tôi không cho là vậy. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì đáng lôi cuốn hơn điều đó ngay lúc này".

"Thật không ?"

Anh cứng người lại và thối lui một bước rời khỏi cô. Thật là ngu ngốc, ngu ngốc khi nói thế. Cô đáng ra phải bảo đảm rằng mình sẽ rút lui, nhưng cô không hề có ý định rút lui. Và cô phải thận trọng khi tỏ ra thành thật với anh như câu ngạn ngữ "Tất cả phải đúng luật" , hoặc cô sẽ chẳng bao giờ có được lòng tin của anh.

Cô không thể thu lại lời chế diễu, nhưng cô đưa ra một đề nghị mà cô hy vọng nó hợp lý vào lúc này "Làm ơn, ít nhất anh cũng đừng gây sự nữa, bây giờ anh đang tức giận, nhưng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn vào sáng mai".

"Không"

"Đây không phải lúc chứng minh anh có thể ngoan cố đến đâu", cô nói trong sự tức giận. "Anh không thể ít nhất cũng cân nhắc đến những hậu quả có thể xảy ra ngoài việc loại bỏ em ? Trước hết, chú James sẽ đổ trách nhiệm cho anh. Dù em có đảm bảo với chú ấy là anh không có lỗi gì trong chuyện này, nhưng với cách chú ấy nghĩ về anh, chú ấy cũng sẽ không tin. Và thật ra thì anh cũng đâu có muốn kích động sự chống đối của chú ấy, đúng không ? Chú ấy là một người tuyệt đối không thể đoán trước được, anh biết đấy. Chú ấy có thể đuổi anh, đấm anh ra thậm chí đá anh ra, từ chối không cho anh gặp George hoặc Jack lần nữa"

"Tôi chấp nhận rủi ro"

Anh nói một cách thờ ơ, điều đó làm cho cô kìm lại không thể hiện sự tức giận ra bên ngoài "Anh không nghĩ rằng có khả năng mọi việc sẽ xảy ra như vậy à ? Có thể chúng sẽ không xảy ra thật. Có thể điều duy nhất có thể xảy ra là em bị đẩy về nông thôn và anh có thể tiếp tục làm việc của anh mà không bị sự quyến rũ của em gây trở ngại. Bởi vì, mỗi ngày anh sẽ càng thêm buồn chán hoặc sẽ không còn những cuộc trò chuyện thú vị giữa chúng ta đề mà trông đợi nữa. Và những người anh em của anh sẽ nhảy dựng lên khi nghe được chuyện này, rằng anh không thể xử lý một "cô bé", ah, nhưng em chắc anh có thể chống đỡ lại nhưng lời trêu chọc của họ đấy"

"Đủ rồi, Amy"

"Anh đã thay đổi ý định ?"

"Không"

Cô vung mạnh bàn tay "Tốt thôi! Đi mà thú nhận tất cả. Nhưng mà có một khả năng anh chưa hề xét đến. Rằng em có thể thuyết phục gia đình em nhìn vấn đề theo cách của em, và rồi tất cả những gì anh nhận được là bị những ông chú của em bẻ gẫy cổ và theo dõi mọi hành động của anh" Rồi cô quá tức giận để thêm vào "Còn một điều nữa. Cái ý tưởng thật - là - thông thái của anh nghe có vẻ như sẽ cứu được anh lúc này, nhưng đó là một lối thoát hèn nhát. Nếu anh định cưỡng lại em, Warren Anderson, cứ thử làm xem".

Cô quay ngoắt đi trong cơn giận dữ trào dâng, cho anh ngắm cái lưng của cô trong khi cô cố gắng tìm kiếm chìa khoá nhà trong cái túi áo choàng của cô. Cái áo choàng lệch qua một chút, nên cái túi không ở chỗ mà nó nên ở. Hy vọng duy nhất của cô là chiếc chìa khoá vẫn còn sau cú ngã tối nay. Nghĩ lại thì, nếu chiếc chìa khoá bị mất, những vấn đề của cô sẽ được giải quyết, dù chỉ là tạm thời. Dù nó không bị mất, cô cũng quyết định sẽ không nói dối Warren, dù chỉ là một phần sự thật.

Trong một lúc anh không hề nói lời nào với cô, nhưng khi cô chuẩn bị mở khoá, anh đặt tay lên vai cô "Cô nghĩ tôi không thể ?" Anh hỏi.

"Không thể cái gì ?"

"Cưỡng lại em"

Bản thân cô đang có một đống rắc rối, đó là chống lại ham muốn được dựa vào anh, vì thế cô đầu hàng. Và anh không đẩy cô ra.

"Em nghĩ anh sẽ cố gắng hết mức có thể" Cô dịu dàng thầm thì với anh.

"Và thành công"

"Muốn cá không ?"

Cô dường như nín thở, chờ đợi câu trả lời của anh. Điều đó thật là kỳ cục, cô biết thế, nhưng cô chắc chắn anh sẽ phải bán đi linh hồn của anh nếu anh chấp nhận lời cá cược này, bởi cô sẽ không bao giờ thua cược. Nhưng anh làm cô thất vọng.

"Không, đánh cá vào chuyện này sẽ làm cho nó trở nên quan trọng. Sự táo bạo của cô đã làm tôi phải giật mình, chỉ có thế thôi. Nhưng bây giờ tôi biết tôi sẽ làm gì, tôi có thể lờ cô đi".

Cô quay lại trước khi anh có thể lùi ra để tránh sức ép của ngực cô trên ngực anh "Anh có thể không ?" Cô hỏi một cách quyến rũ.

Anh bước ra. Thôi được, anh có thể trốn tránh cô lúc này, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi.