Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 33




Quá lâu, đã vài tuần cáu tiết trôi qua đối với Amy, trong suốt thời gian này Warren vẫn không chịu giao tiếp với cô qua cái vách ngăn chia cách căn buồng của họ, hay do anh không chịu đồng ý gặp cô, thậm chỉ chỉ trong vài phút. Cô được cấp một ít quần áo để thay đổi luân phiên với váy của cô, một chiếc áo dài ngang lưng để quấn quanh thân mình màu đen và những chiếc quần giống hệt như quần của Taishi cực kỳ vừa vặn với cô, gần như để lộ mọi đường cong trên cơ thể cô. Nhưng chỉ có mỗi Taishi nhìn thấy cô mặc chúng, và ông ta thì không hề có hứng thú với cô theo cách đó, vì vậy nó chẳng là gì cả. Cô cũng có một cái lược, mặc dù cô đã ngừng thử chải tóc mà không có gương, để phần lớn mái tóc mình xõa xuống, và tết phần còn lại.

Tuần trước cô được cho thêm hai thùng nước để tắm rửa và giặt quần áo. Hôm nay, cô đã hưởng thụ một lần tắm nữa. Và cô được thả lên boong tàu một lần mỗi ngày nhưng không quá một giờ. Khi đó cô mặc chiếc váy dài màu nước, với chiếc áo vét ngắn buộc chặt đến tận cổ. Nhưng không ai chú ý đến cô cả. Một nửa thủy thủ đoàn là người Hoa, và cô nhận thấy rằng họ cho rằng cô xấu xí dưới đôi mắt tròn của họ, dù họ thừa nhận mái tóc dầy, dài và đen nhánh của cô. Nửa thủy thủ đoàn còn lại là người Bồ Đào Nha, như thuyền trưởng, như con tàu, và họ không nói một từ tiếng Anh nào cả.

Cô đã từng nhìn thấy tàu của Warren, chiếc Nereus, vào lần cuối cùng anh ở London, cái ngày anh rời đi trong suốt những tháng trước. Chiếc tàu này không lớn lắm, nhưng cô tận hưởng những chuyến ra ngoài ngắn ngủi này, ngóng chờ chúng, không phải vì không khí trong lành, mà vì hy vọng rằng một lúc nào đó cô sẽ gặp Warren trên boong tàu. Cô chẳng bao giờ gặp được anh, tất nhiên. Anh có thể đã sắp xếp với ông bạn tốt Taishi của mình để được thông báo chính xác lúc nào cô được phép ra ngoài, để anh có thể chắc chắn mình ở lại trong căn buồng của mình lúc đó.

Thực sự thì, cô có mọi thứ mình đòi hỏi, ngoại trừ thứ duy nhất cô mong muốn nhất, và xem ra cô sẽ không nhận được nó, bất kể thế nào đi nữa. Warren hiển nhiên cố ý tránh cô trên cả hành trình đến Mỹ, giao lại chiếc bình đó để đoạt được sự tự do của họ, rồi gắn cô vào chuyến tàu đầu tiên quay lại nước Anh, một mình. Đó là một kế hoạch an toàn cho anh, một kế hoạch sẽ giữ anh và cuộc đời bất hạnh của anh như cũ, và Amy vẫn chưa thể nghĩ ra cách gì để thay đổi kế hoạch đó, ngoại trừ một cuộc nói chuyện triệt để nhằm xé bỏ hoàn toàn sự ngăn cách đó xuống. Nhưng cô không có đủ kinh nghiệm để kéo bật bức vách này, và không hề cảm thấy mình giống một con ngốc, đặc biệt là vượt qua được bức vách chết tiệt này.

Và với bức vách đó, đôi tai cô đang trở nên thường trực dẹt lại, cô lắng nghe nó quá thường xuyên. Warren đang học chiến đấu theo cái cách buồn cười mà Taishi dạy. Anh nhận được khá nhiều sự trừng phạt trong quá trình học, nhưng cô có cảm giác rằng anh thực sự hưởng thụ mỗi khoảnh khắc đó, trong khi cô thì thở hổn hển và nghiến răng lại mỗi lần anh rên rỉ.

Hôm nay cô được ra ngoài đi dạo, cũng như được tắm. Cô đáng ra phải cảm thấy dễ chịu, hoặc ít nhất là toại nguyện, nhất là trong hoàn cảnh này. Nhưng cũng giống như cô chứng kiến cơn bão mây vần vũ nơi chân trời, cô cũng có một cơn bão vần vũ bên trong, và nó không thể lặng gió được.

Dạo này cô trở thành một con tim mẫu mực, không hề cho Taishi một lý do nào để mà phàn nàn. Nhưng nó không phải là do bản tính tự nhiên của cô mà cô đơn giản chịu đựng và chẳng làm gì cả. Chỉ là vì chẳng có gì cô có thể làm, những giải pháp của cô đều cạn cả rồi, và cái nhận thức đó, ngày càng làm tình làm tội cô, tia lửa nóng giận của nhà Malory.

Cô tức giận với Taishi vì không hề nghiêm túc chú ý đến cô, với Warren vì cái tính ương ngạnh và sự im lặng liên tục của anh, với Zhang vì đã lôi cô vào cái đống rắc rối này trong khi ông ta có thể dễ dàng để cô lại đằng sau khi ông ta đã có Warren. Và cô đã trải qua một cách im lặng, đơn thuần chấp nhận sự im ắng của Warren và sự kiểm soát độc đoán của Zhang đối với cô.

Taishi nhận ra điều đó khi ông ta đưa tới cho cô bữa tối. Ngay khoảnh khắc ông ta mở cửa ra, cô đoạt lấy cái bát thức ăn trong tay ông ta, xúc lên một nắm cơm với hai ngón tay và giữ nó trước miệng.

"Tôi không đói, tên đần độn", cô nói trước phản ứng trong đôi mắt mở to của anh ta. "Nhưng tôi đã tìm thấy vũ khí của mình."

"Cô sẽ ném thức ăn vào tôi ?"

Cô gần như định thực hiện cái gợi ý thông minh đó. Taishi có một giác quan vô cùng nhạy bén của tính hài hước mà không phải lúc nào cũng dễ hiểu cả, luôn luôn là như vậy, nó có thể được giải thích như một sự ngu ngốc rõ ràng. Amy đang bắt đầu nghi ngờ rằng ông ta giả vờ ngu dốt chỉ để vô hiệu hóa sự tức giận của cô, mà thường xuyên xảy ra, và hôm nay cũng chẳng khác gì.

"Tôi đang bực mình, chẳng có gì phải nghi ngờ về chuyện đó cả", cô nói, giữ giọng mình nhỏ xuống. Cô không muốn Warren nghe thấy những gì cô định làm, không phải vì anh đang nghe ngóng bên kia bức vách, nhưng cô không định liều. "Nhưng khi mà đây có lẽ là bữa ăn cuối cùng của tôi, tôi sẽ bỏ qua nó lần này."

Điều đó làm ông ta cau mày. "Taishi sẽ không bỏ đói cô, cô gái."

"Ông sẽ làm thế nếu Zhang ra lệnh như vậy, phải không ? Và đừng chối. Ông ta có lẽ sẽ ra lệnh như thế ngay khi ông ta nghe được những gì tôi có thể làm với chút ít thức ăn này."

"Cô chẳng định làm gì cả."

"Tôi định đây, vì vậy chú ý nghe nhé. Ông sẽ nói với vương gia của mình rằng nếu tôi không được phép gặp Thuyền trưởng Anderson ngay lập tức, tôi sẽ mắc nghẹn và chết. Sau đó ông ta sẽ dùng cái động lực gì để bắt Warren trao trả cái bình chết tiệt của ông ta ?"

Taishi ôm một cánh tay khẩn cầu. "Chờ đã, cô gái ! Taishi sẽ tìm hiểu ngay. Sẽ quay lại ngay lập tức."

Amy nhìn chằm chằm vào cánh cửa với sự sửng sốt. Có phải điều đó thực sự có hiệu quả ? Cái gã bé nhỏ đó đã thực sự hiểu cô một cách nghiêm túc dù chỉ một lần ? Nhưng cô không thể dựa vào nó. Và nếu như Zhang cũng hiểu cô một cách nghiêm túc, và cho cô những gì cô muốn... Cô còn chưa chuẩn bị ! Cô còn chưa chải lại tóc, cô còn chưa mặc bộ váy quyến rũ của mình, và, chết tiệt, cô đang đói.

Amy ngấu nghiến nuốt một nửa chỗ thức ăn và sau đó hăm hở đến chỗ cái lược của cô. Thật tốt là cô đã làm nhanh, bởi vì Taishi không hề đem cái tình trạng tiến thoái lưỡng nan của mình đến chỗ Zhang, người đang nhấm nháp bữa tối của ông ta và không bao giờ, tuyệt đối không được làm phiền ông ta khi ông ta đang ăn cả.

Taishi không hề đi đâu xa ngoài chiếc cửa bên cạnh để hỏi Warren, "Liệu có khả năng nghẹn thức ăn bởi tai nạn không ?"

Warren đang ngồi dựa vào vách ngăn, hoàn thành bữa ăn của mình. "Ý anh là cố ý ?"

"Đúng thế."

"Tôi cho rằng nó là có thể nếu anh cố hít thức ăn của mình vào, nhưng tôi không có ý định thử nó, nếu đó là lý do mang anh quay lại đây."

Taishi không trả lời, chỉ đóng cánh cửa lại lần nữa. Ông ta được lệnh giữ cả hai vị tù nhân vui vẻ trong suốt hành trình, và làm bất kỳ cái gì có thể để bảo đảm điều đó. Chuyển người phụ nữ từ buồng này đến cái bên cạnh là hoàn toàn có thể. Và Taishi cho rằng vị người Mỹ này đầu tiên có thể phản đối, nhưng sẽ không lâu. Nếu ông ta nhầm lẫn, ông ta chỉ là hành hạ cái gã người Mỹ hung dữ trong tầm tay mình một khoảng thời gian mà thôi.

Ông ta có thể xác nhận ý nghĩ này với Li Liang sau, nhưng còn bây giờ thì...

Khi cánh cửa mở ra lần nữa, Warren liếc nhìn lên, rồi trở nên hoàn toàn bất động khi Amy bị đẩy vào trong căn buồng và cánh cửa đóng sầm lại ngay sau cô. Chúa tôi, thế này còn tồi tệ hơn cả tưởng tượng của anh. Cơ thể anh trở nên sinh động ngay khi hình ảnh cơ thể cô trong áo chẽn và quần đen, đôi chân cô để trần và mái tóc cô chảy xuống như thác trong một sự xáo trộn lộng lẫy. Anh không nghĩ rằng anh đã từng nhìn thấy cái gì đẹp đẽ và đáng ham muốn như thế, vậy mà anh lại không thể có cô. Anh không thể có cô. Thế này đáng để khóc đây. Nó đáng để giết ai đó. Và Taishi sẽ là kẻ mà Warren sẽ giết vì đã để cái loại cám dỗ này lên con đường của anh.

Cô không hề nói gì cả, nhưng cô cũng không hề có vẻ cảnh giác hay bẽn lẽn, mà cô đã từng tỏ ra như vậy bao giờ chưa ? Cô đang ăn sống anh với đôi mắt xanh sâu thẳm đó, thực tế, nó làm anh nhận ra rằng anh đang chẳng mặc gì ngoại trừ cái quần được đưa cho anh. Chúng ngắn và chật quanh bắp chân anh đến nỗi anh đã cắt chúng đến tận đầu gối. Nhưng anh chưa từng cảm thấy trần truồng khi mặc chúng cho đến lúc này.

Sự im lặng kéo dài giữa anh và Amy. Warren khá chắc giọng anh sẽ không phát ra được bất kỳ thứ gì ngoại trừ một tiếng càu nhàu, nhưng cuối cùng anh cố thử. Không phải một tiếng càu nhàu. Hơn một tiếng gầm gừ, suy xét câu hỏi đầu tiên đến trong tâm trí anh.

"Cô đã đút lót cái gì cho hắn ta thế ? Thôi bỏ đi, cô chỉ có mỗi một thứ để sử dụng, và tôi đang mong chờ nó đấy."

"Những lời nói có vẻ thật thô thiển, phải không ?" cô đáp lại với sự xấc xược không bị khuất phục như mọi khi của mình. "Không tồi, nhưng không cần thiết. Anh chắc phải quên mất điều đó làm em tổn thương nhiều đến thế nào, khi mà em biết tại sao anh lại cố làm vậy. Thực ra, đó là do lời đe dọa chết nghẹn đã làm được đấy."

"Làm được cái gì ?" Warren rời khỏi cái đệm mà anh đã ngồi lên để giận dữ nhìn vào cô. "Cô đang nói về cái quái gì vậy ?"

"Em nói vơi Taishi rằng em sẽ nghẹn chết với thức ăn nếu em không được mời vào đây. Ông ta thường không hay bị mắc lừa như vậy. Em tự hỏi tại sao ông ta lại tin điều đó được."

Nguyền rủa cái tên người Hoa nhỏ tý đó vì đã không giải thích cái vụ nghẹn là vì cái gì ! Warren đáng ra nên thêm vào rằng nếu cố tình nghẹn, thì sẽ chẳng được gì ngoài việc đem lại một tràng ho mà thôi.

"Biến ra khỏi đây, Amy."

"Em không thể", cô đáp lại, và cô có vẻ vui sướng vì có thể nói như vậy. "Taishi không cẩu thả như vậy. Anh không nghe thấy tiếng khóa cửa sao ?"

Anh không nghe thấy, nhưng anh cũng chẳng nghi ngờ gì là nó bị khóa cả. Vậy thì anh sẽ bị đẩy xuống địa ngục trong bao lâu trước khi cô ta bị đem về phòng mình đây ? Thêm năm giây nữa cũng là quá dài rồi.

"Anh không định mời em ngồi sao ?" cô hỏi tiếp.

Trên giường của anh, thứ duy nhất thích hợp à ? Cô ta đang thúc đẩy nó, cô ta thực sự đang làm thế, và có lẽ cũng chẳng hề lo lắng, có lẽ đang cố tình làm thế.

"Vấn đề của chúng ta ở đây là nói chuyện", cô nói như vậy trong khi tất cả những gì anh làm là nhìn chằm chằm vào cô. "Anh không nghĩ rằng em đến vì cái gì khác đấy chứ ?" (không vì "cái gì khác" thì còn vì cái gì ?)

Ôi, Chúa ơi, lại bóng gió nữa rồi. Anh không thể chịu đựng được chúng ngay lúc này, không phải khi cô đứng đó trông thật ngọt ngào, với cơ thể anh căng cứng và sẵn sàng nhận lấy bất kỳ cái gì cô ném vào anh như rất nhiều lần trước đó. Cô ta nghĩ anh được làm bằng cái khỉ gì chứ ?

Amy có thể nhìn thấy vẻ ngoài của anh một cách khá rõ ràng, những cơ bắp cuồn cuộn và mạnh mẽ với một thân hình không thể khuất phục. Anh thống trị cái buồng nhỏ bé này với kích cỡ của mình, lấn át nó - và cả cô nữa. Cô cực kỳ thèm muốn được chạm vào tất cả vùng da nhìn thấy được đó và nếm nó, được chạy đến bên anh, giữ anh, và không bao giờ buông ra cả. Cô không hề di chuyển. Anh hoàn toàn tức giận với sự xâm phạm của cô, cho cô chút ít nghi ngờ rằng anh sẽ đẩy cô đi nếu cô đủ liều lĩnh để làm những gì cô muốn. Chỉ một lần này, cô lại không như thế.

"Anh phải nói chuyện với em, Warren." Một chút gì đó tuyệt vọng trong giọng nói của cô. "Nếu anh không quá ngang ngạnh, nếu anh chịu nói gì đó với em, bất kỳ điều gì, lần đó khi em hỏi anh, có lẽ giờ này em sẽ không ở đây."

"Cô đang nói về cái gì ?"

Cô đã bỏ cuộc hồi đầu tuần và cố thử nói chuyện với anh, thực tế là van xin anh trả lời cô. Cô không hề biết anh không hề nghe thấy cô, đó là cái ngày Zhang quyết định giải trí bản thân bằng cách hứng thú với nhưng bài tập của Warren. Taishi khá tốt, một chuyên gia về phòng thủ, đó là lý do mà ông ta được chọn để làm người canh giữ và trông nom họ. Tuy vậy, kỹ năng tấn công của ông ta lại khá xoàng.

Nhưng những cận vệ riêng của Zhang lại hoàn toàn khác hẳn, chuyên gia trong cả tấn công và phòng thủ, và Zhang đã quyết định đó sẽ là một trò tiêu khiển để ngắm một trong số họ đặt Warren dưới bước chân ông ta. Anh vẫn còn những vết thâm tím và đau nhức chứng minh nó khó chịu đến nhường nào.

Đáng ngạc nhiên là, anh chẳng thấy một tý đau nhức nào ngay lúc này.

"Khi em đánh mạnh vào bức vách của anh mấy ngày trước đây.."

"Anh không hề nghe thấy em, Amy."

"Anh không nghe thấy ?" Sau khi làm mình trở nên tuyệt đối ngu ngốc tối đó, cô đã vui sướng để biết rằng chỉ có mỗi mình cô nhận biết điều đó. "Tốt thôi, nó cũng chẳng phải vấn đề gì trong lúc này. Em vui mừng với điều đó, thực tế, chính bởi vì sự im lặng của anh và em cuối cùng đã mất đi sự bực tức của mình. Điều này tốt hơn nhiều là nói chuyện qua vách."

"Quỷ tha ma bắt. Amy, tôi muốn cô quay lại và đấm vào cánh cửa đó rồi bước ra khỏi đây ngay !"

"Nhưng em vừa mới tới đây.."

"Amy". Anh ngắt lời cô đầy đe dọa.

"Và chúng ta còn chưa nói chuyện.."

"Amy !"

"Không."

Từ ngữ rơi giữa họ như một sự thách thức, thách anh phải làm cho cô tuân lệnh anh, nếu anh có thể. Đó không phải là lúc mà sự liều lĩnh của Amy lên tiếng.