Sư Phụ Ăn Ăn Ăn

Chương 2: Váy




A Kiểu nhất thời thần sắc căng thẳng, đôi tay dưới tay áo siết chặt một cái, nàng hơi ngước mắt, tỉ mỉ đoan trang.

Trông thấy sư phụ nhà mình sắc mặt dửng dưng, lông mi dài đan nhau, vẻ mặt kiêu căng, gương mặt tuấn tú khiến vô số tiên tử của Thiên giới chìm đắm này thật không nhìn ra chút cảm xúc nào. Sống chung 7 năm, A Kiểu lại biết lúc này tâm tình sư phụ đang không vui. Hơi khẽ gật đầu, nhìn lại làn váy bị rách của mình, trong lòng đại khái đã đoán được vì sao sư phụ nổi giận.

Chẳng qua là, nàng không thích hắn cường thế như vậy.

A Kiểu đến gần, đứng trước người sư phụ, cúi đầu, giọng yếu ớt nói: "Không cẩn thận...không cẩn thận làm rách rồi." Dứt lời liền ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn vẫn không có biểu tình gì. Nàng liền theo bản năng cắn môi, làm ra bộ dáng đồ tiểu đồ nhi ngoan ngoãn. Có lúc nàng cảm thấy mình hiểu sư phụ, nhưng có lúc lại không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Thí dụ như, trong mắt tất cả mọi người tại Quy Vân Các thì sư phụ đối với nàng cực kỳ tốt. Bất kể là y phục mặc trên người, hay là ăn uống, đều là tốt nhất cho nàng. Khi còn nhỏ nàng nghịch ngợm hiếu động, thường hay đụng đầu dập trán, nhưng sư phụ mỗi lần đều không nỡ trách mắng nàng, chỉ đem người bên cạnh nàng ra phạt một trận. Về sau người trong Quy Vân Các liền không dám đi gần nàng nữa. A Kiểu mặc dù thấy mất mác, nhưng phía trên vẫn còn có ba vị sư huynh đối với nàng yêu thương có thừa, cuộc sống này trôi qua cũng tương đối dễ chịu.

Chỉ là những năm gần đây, Đại sư huynh và Tam sư huynh cũng dần dần có chút hời hợt đối với nàng, bây giờ đến cả Nhị sư huynh cũng chủ động tránh nàng.

A Kiểu nhìn sư phụ trước mặt, trong lòng đã có một đáp án, tim nàng đang dần dần đập tưng bừng.

Tiêu Hành trông thấy dáng vẻ đáng yêu này của tiểu đồ đệ, liền kéo tay nhỏ của nàng để nàng ngồi cạnh mình, ngồi xuống như vậy đùi trắng lộ ra càng rõ ràng. Tiêu Hành có một dung mạo hết sức mê hoặc người, nhất cử nhất động giống như từ trong tranh bước ra. Cũng vì dung mạo này mà Quy Vân Các thường hay bị các tiên tử đến hỏi thăm, nói là đến thỉnh giáo pháp thuật của Các chủ, thật ra là vì ngắm dung mạo phong hoa vô song này của các chủ mà thôi.

Nhưng A Kiểu biết, dáng vẻ lúc sư phụ nàng không mặc y phục còn đẹp hơn bây giờ gấp trăm lần.

A Kiểu nhìn tay của sư phụ đang che lên đùi nàng, rõ ràng là cử chỉ của đăng đồ tử, nhưng đến phiên hắn làm lại vô cùng nghiêm nghị tự nhiên, một chút cũng không có lý do gì khiến người ta tức giận. Lòng bàn tay sư phụ có chút lạnh như băng, da thịt chạm nhau làm nàng trong nháy mắt liền căng thẳng cả người. Nàng không dám cử động, một khắc sau liền thấy chỗ rách trên váy bích y đột nhiên liền lại lành lặn, không nhìn một chút dấu vết từng bị rách nào.

Sư phụ không có tức giận.

A Kiểu vui mừng, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỗ nhô ra trước ngực phập phồng, tư thái ưu mỹ, đường cong uyển chuyển cùng mùi hương thơm nhẹ của thiếu nữ, nhìn thấy liền khiến người ta không khỏi máu huyết dâng trào. Khoảng cách quá gần, Tiêu Hành có thể ngửi thấy mùi thơm trái cây mát mẻ trên người tiểu đồ nhi, không giống mùi hương của tiên tử, ngửi thấy có chút ngọt, chỉ khiến người ta cảm thấy hương vị ngọt ngào ngon miệng.

Đang lúc A Kiểu cảm thấy *hữu kinh vô hiểm, lại nghe thấy "Tê-------" một tiếng.

(*Hữu kinh vô hiểm: chỉ là bị dọa sợ, không có nguy hiểm)

Hạ thân cảm thế một trận mát rượi, nàng sững sờ cúi đầu nhìn một cái, phát hiện chiếc váy lành lặn ban đầu giờ đã bị xé xuống hơn phân nửa, đôi chân dài nhỏ nhắn mượt mà trắng như tuyết liền không có chỗ che đậy. A Kiểu có chút ngẩn ngơ, tiếp đó liền ngớ ngẩn đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh, lại thấy hai mắt hắn không có chút gợn sóng, môi mỏng khẽ nhấp khẽ mở, khiến người ta cảm thấy từ trong miệng hắn sẽ phun ra lời vàng lời ngọc gì,

Lại thấy hắn thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng, làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: "... Không thích mặc như vậy, cởi ra cho tiện."

Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói:

Đổi khẩu vị một chút, đúng rồi con sư tử này khẩu vị tương đối nặng! (ý nói anh không phải sư phụ mà là sư tử)

Nhưng vẫn là trường phát tiểu thanh tân (chắc bà ấy nói là "sạch")