Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 324: C324: Song túc song phi




Người đẹp số một trong võ lâm, Cung Nghê Thường rõ ràng là danh bất hư truyền rồi, hơn nữa vẻ đẹp của cô ấy đủ để khiến hầu hết đàn ông trên đời này phải phát cuồng.

Thậm chí Lý Trạch Vũ còn nghĩ rằng nếu là trước đây, khi hắn nhìn thấy Cung Nghê Thường thì cho dù thế nào cũng phải chỉnh phục được cô gái này.

"Lý thiếu hiệp, nếu tiểu nữ nguyện ý song túc song phi cùng anh, không biết anh có nguyện ý không?”

*Song túc song phi: Phép ẩn dụ ý chỉ tình yêu giữa hai người không thể tách rời giống như đôi chim cùng ở bên nhau.

Lời nói của Cung Nghê Thường đầy ý khiêu khích và trêu chọc.

Lý Trạch Vũ có hơi mất tập trung, trên mặt lại nhíu mày: "Người đẹp số một trong võ lâm cũng không biết xấu hổ như vậy à?"

Nghe vậy, trong mắt Cung Nghê Thường lóe lên một tia tức giận, nhưng chỉ thoáng qua thôi.

"Chẳng lẽ Lý thiếu hiệp cho rằng tiểu nữ là một cô gái tùy tiện ư?" "Chẳng lẽ không phải sao?"

Lý Trạch Vũ giễu cợt: "Chúng ta chỉ mới gặp nhau hai lần, vậy mà cô lại nói với tôi lời tr@n trụi như vậy, nói cô không biết xấu hổ còn nói sai à?"

Cung Nghê Thường cau mày nói: "Lý thiếu hiệp hiểu lầm rồi, tiểu nữ có điều kiện nữa."


Ông đây lại đoán không được cô có điều kiện sao?

Lý Trạch Vũ giêu cợt trong lòng.

Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, Cung Nghê Thường không ngần ngại hy sinh nhan sắc để quyến rũ hắn thì có tám đến chín phần trăm là muốn hắn xông vào Thiên Quan.

Quả nhiên!

"Lý thiếu hiệp, nếu anh nguyện ý đến đảo Thiên Đường của tôi, đột phá Thiên Quan, cho dù anh có thành hay không thì tiểu nữ vẫn là người của anh!"

Mặc dù trong lòng Cung Nghê Thường có chút không vui nhưng cô ấy vẫn kiên nhãn nói ra điều kiện của mình.

Cô ấy tin tưởng chắc chắn Lý Trạch Vũ sẽ không từ chối mình! "Cô Cung, chúng ta không có thù hằn đúng không?” Lý Trạch Vũ nghiêm mặt.

Cung Nghê Thường sững sờ một lát, nói: "Lý thiếu hiệp đã nói, hôm nay chúng ta chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, làm sao có thể có thù hận?"

"Đã không oán không cừu, sao cô lại muốn hại ông đây?”


Lý Trạch Vũ lạnh lùng chất vấn.

"Tại sao Lý thiếu hiệp lại nói như vậy!"

Vẻ mặt Cung Nghê Thường đầy vẻ nghỉ hoặc.

Lý Trạch Vũ khịt mũi nói: "Chưa từng có ai đột phá thành công, cái giá của thất bại chính là cái chết, cô thuyết phục tôi đột phá Thiên Quan thì khác gì đang làm hại tôi?"

Nghiêm túc mà nói, bây giờ hắn càng ngày càng ghét người phụ nữ này.

Nếu không phải vì muốn duy trì phong thái của một quý ông, hắn đã muốn bước lên phía trước cho Cung Nghê Thường vài cái tát.

"Ha ha ha..."

Cung Nghê Thường đột nhiên bật cười.

Lý Trạch Vũ nhíu mày, không vui nói: "Cô cười cái rắm!" "Tôi cười nhạo sự thiếu hiểu biết của Lý thiếu hiệp."

Cung Nghê Thường nói: "Ai bảo anh không có ai đột phá thành công? Ai nói cái giá của thất bại sẽ là cái chết?"

"Tiểu đệ tôi nói!"

Lý Quân Diệp trợn tròn mắt, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ không phải sao?" "Xin hỏi tiểu đệ Lý thiếu hiệp là ai...

"Giang hồ Bạch Hiểu Sinh!"