Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 385: C385: Đại hộ pháp oai phong




Tuy vậy, ông ta cũng không thể thừa nhận với thuộc hạ là mình không làm được, đành phải cắn răng nói: “Tiểu tử kia mạnh thì có mạnh, nhưng bổn tọa thừa sức bóp chết hắn bằng một tay!”

“Đại hộ pháp oai phong.”

Thạch Thiên giở giọng nịnh nọt, sau đó tỏ vẻ nghiêm túc: “Nếu tiểu tử kia không bị diệt trừ, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành mối hoạ cho chúng ta. Thuộc hạ khẩn xin Đại hộ pháp đích thân ra tay xử lý tiểu tử ấy.”

“Khụ khụ."”

Nam Cung Thạc điếng người, vội vàng từ chối: “Gần đây bổn toạ đang bận

suy tính đại sự, quả thực không có thời giờ đi tìm tiểu tử kia, cứ để hắn bay nhảy vài ngày đi.”

Lý Trạch Vũ vốn định hâm nóng tình cảm với giai nhân sau một thời gian dài xa cách, ngặt nỗi người thân của giai nhân lại đến thăm, hắn đành phải kìm nén lửa dục trong lòng.

“Con trai Kawasaki Ichiryu đã chết, cô về cũng khó ăn khó nói, chỉ bằng ở lại bên tôi đi.”

Lý Trạch Vũ lên tiếng giữ người.

Ngân Hồ khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Tôi không thể từ bỏ trách nhiệm được. Kawasaki Ichiryu sẽ không nghỉ ngờ tôi đâu, có điều...”


Nói đến đây, gương mặt cô lộ rõ sự lo lắng: “Chắc chắn Kawasaki Ichiryu sẽ phái cao thủ lợi hại hơn đến đây, khi ấy anh phải cẩn thận nhé.”

“Cô không cần lo cho tôi.”

Lý Trạch Vũ chuyển đề tài: “Cô luôn sống ở nước Nhật trong nhiều năm qua, rốt cuộc là vì chuyện quan trọng gì?”

“Ừm!”

Ngân Hồ gật đầu, nói: “Tôi muốn giết Kawasaki Ichiryu.” “Cô có thù với ông ta?”

Huyết hải thâm thù!”

Nghe thế, Lý Trạch Vũ cau mày: “Tại sao cô không nói cho tôi biết ngay từ đầu? Chẳng lẽ cô sợ tôi không phải đối thủ của ông ta?”

Ngân Hồ có thể cảm nhận được sự chân thành của Lý Trạch Vũ, cười thấu hiểu: “Ngoài việc lo cho anh thì còn có một nguyên nhân khác nữa... Tôi muốn được tự tay báo mối thù này!”

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Ngân Hồ đã không muốn nói nhiều thì Lý Trạch Vũ đương nhiên sẽ không ép.

“Đợi tội giết Kawasaki Ichiryu nhé. Nếu lúc ấy anh không chê tôi thì tôi sẽ trở về bên anh, vĩnh viễn không rời!”

Cặp mắt long lanh trong trẻo của Ngân Hồ thấm đượm tình yêu.

Lý Trạch Vũ ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng nói: “Sao tôi lại ghét bỏ em được chứt”

Ngân Hồ gật đầu: “Tôi sẽ giữ gìn tấm thân trinh trắng này cho anh. Ngoài anh, cả đời này tôi sẽ không cho người đàn ông thứ hai chạm vào mình!”

Nghe lời cô nói, Lý Trạch Vũ không khỏi có chút hổ thẹn.

Có lẽ là do tâm linh tương thông, Ngân Hồ thản nhiên cười: “Anh là đàn ông, vì vậy tôi sẽ không oán trách anh.”

Lý Trạch Vũ lại càng thêm xấu hổ. Truyện Cung Đấu


Nam nữ bình đẳng, sở dĩ Ngân Hồ không ngại hắn có thêm phụ nữ bên ngoài là vì cô yêu hắn nhiều hơn!

“Tôi sẽ không bao giờ phụ bạc cô!”

Lý Trạch Vũ nói lời hứa hẹn.

Ngân Hồ mỉm cười, gật đầu đáp: “Tôi tin anh!” Một lát sau.

Cẩu Phú Quy lái ô tô đưa Ngân Hồ rời khỏi đây, còn Lý Trạch Vũ thong dong bấm một dãy số điện thoại.

“Alo.” “Láo xược, cậu dám nói với bổn giáo chủ bằng thái độ như vậy hả?” Cùng lúc đó, Nam Cung Thạc đang ở Điền Nam xa xôi cũng sợ hết hồn.

Kẻ dám xưng là giáo chủ trước mặt Nam Cung Thạc, ngoại trừ Hướng Dương Thiên đã chết thì chỉ còn tên Lý Trạch Vũ làm ông ta hận thấu xương tuỷ mà thôi!

“Lý Trạch VũI” Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Thạc tràn đầy vẻ phẫn nộ.

“Mới qua mấy ngày không gặp mà ông đã muốn tạo phản rồi sao? Dám gọi thẳng đại danh của bổn giáo chủ!”

Lý Trạch Vũ giở giọng trêu tức.

Nam Cung Thạc cười khẩy, đáp: “Bổn tọa chỉ đùa giỡn cậu một chút thôi, cậu thật sự cho rằng bản thân có thể lên làm giáo chủ Vu giáo ư?”


“Ý gì đây, không lẽ ông lừa tôi?” “Khặc khặc..“

Nam Cung Thạc cười nham hiểm: “Đến giờ mới vỡ lẽ à? Cậu đúng là đồ ngu xuẩn!"

“Ông không sợ tôi đánh chết ông à?” Lý Trạch Vũ pha trò.

“Đánh chết tôi? Khà khà khà...”

Nam Cung Thạc cười lớn: “Cậu có thể tìm được tôi hả? Khặc khặc, tiểu tử, cậu giết Tề Kiêu rồi. Cậu nên suy tính xem phải đối phó với cơn thịnh nộ của Trấn Nam Vương bằng cách nào trước đãi”

“Hay lắm!”

Lý Trạch Vũ cười hì hì, chuyển chủ đề: “Đại hộ pháp, có phải dạo gần đây cơ thể ông thỉnh thoảng lại xuất hiện cơn ngứa râm ran hay không?”

A?

Nghe vậy, Nam Cung Thạc đột nhiên rùng mình.