Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 425: C425: Cái gì




Mặt trời lặn ở phía Tây, trăng non mọc lên.

Số lớn thành viên Long Tổ bao vây toàn bộ Trấn Nam Vương phủ chật như nêm cối.

Long Thanh Phong dẫn đầu cầm một túi tài liệu, dáng vẻ hiên ngang tiến vào trong phủ.

Mặc dù trong lòng Tê Đông Lâm hoảng hốt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ hờ hững: “Lão Long, ông đến rất đúng lúc, bản vương vừa mới đuổi bắt một nhóm phần tử ngoại cảnh nên đã giao bọn họ cho Long Tổ các ông xử lý.”

Không thể không nói Trấn Nam Vương phủ tính toán quá tốt.

Mắt thấy tình huống khác thường đã bán đám người Kawasaki Ichiryu đi, bởi như vậy chẳng những không có sai lầm, ngược lại có thể lập công lao không nhỏ.

Kawasaki Ichiryu cười lạnh nói: “Ông Tề, đã sớm nghe nói cách làm người của ông vô cùng gian xảo, hôm nay tại hạ xem như đã lĩnh giáo.”

“Ông là ai? Chúng ta biết nhau sao?” Tê Đông Lâm tỉnh bơ cười lạnh.

Cách hai người mấy trượng, Long Thanh Phong dừng bước, cất cao giọng nói: “Tê Đông Lâm của Trấn Nam Vương đã đánh mất niềm tin lý tưởng, ruồng bỏ sứ mệnh sơ tâm, đi cùng lão phu một chuyến đi.”

Cái gì?


Mặt Trấn Nam Vương tối sầm, cau mày nói: “Lão Long, có phải ông nhầm lẫn không?”

“Không nhầm.” “Vù!!"

Long Thanh Phong ném túi tài liệu trong tay tới: “Đây là thư bãi miễn chức vụ của ông, ông tự mình đi theo tôi hay muốn tôi ra tay?”

“Chuyện đó không thể nào.” Con ngươi Tê Đông Lâm bỗng nhiên co rụt lại.

Ông ta chính thức bắt đầu hợp tác với Kawasaki Ichiryu chẳng qua mới vài tiếng, cho dù từ lúc đầu đã bị người Long Tổ biết được, thư bãi miễn của bên trên cũng không thể xuống nhanh như vậy.

Chỉ có một khả năng, người Long Tổ đã sớm biết, phần thư bãi miễn này cũng đã sớm chuẩn bị xong.

Nghĩ vậy, Tê Đông Lâm nhìn chằm chằm Long Thanh Phong, không cam lòng nói: “Lão Long, tôi lập vô số công lao hiển hách, lẽ nào quốc gia đối xử với tôi như vậy?”

“Vừa nấy Long mỗ cũng đã nói, Tê Đông Lâm ông đã quên sơ tâm của mình, không tiếc cấu kết với thế lực bên ngoài vì lợi ích cực nhỏ.”

Trong lúc nói chuyện Long Thanh Phong chỉ ra bên ngoài phủ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ông cũng biết một khi những thứ đó rò rỉ ra ngoài thì sẽ có bao nhiêu người cửa nát nhà ta?”


Có lẽ là lương tâm trỗi dậy, trong thoáng chốc Tê Đông Lâm chỉ cảm thấy trong lòng mìng bị người ta đâm mạnh một dao, cảm giác áy náy trong nháy mắt xông lên não.

Long Thanh Phong thở dài nói: “Đi theo tôi đi, nể tình ông đã lập công lao cho quốc gia, bộ tư pháp quân sự có thể khoan dung hơn.”

“Tại sao tôi phải đi theo anh? Tôi là Trấn Nam Vương.” “Ở phương nam, tôi quyết định” Nghe năm chữ “bộ tư pháp quân sư”, Tê Đông Lâm vô cùng kích động.

Sắc mặt Long Thanh Phong bỗng thay đổi: “Tê Đông Lâm, xin ông chú ý lời nói của mình.”

“Ha ha ha, tôi nói sai à?” Tê Đông Lâm cười lạnh nói: “Ở phương nam lời của tôi chính là vương pháp, ai dám nói nửa câu không phải?”

Vốn dĩ ông ta còn cảm thấy mình có thể phủi sạch quan hệ, nhưng từ hành động của Long Tổ đủ để nhìn ra đây là một âm mưu nhắm vào ông ta.

Một khi bị đưa đến bộ tư pháp quân sư, như vậy quãng đời còn lại của ông ta sẽ hoàn toàn tiêu tùng.

Đã như vậy còn không bằng liều một phen. “Người đâu.” “Xoạt xoạt xoạt..” Một tràng tiếng bước chân ngay ngắn truyền đến.

Long Thanh Phong ngước mắt lên lập tức nhìn thấy A Thọ mang theo vô số binh sĩ đi qua bao vây bọn họ lại.

“Tạch tạch tạch!” Các binh sĩ lập tức nhăm họng súng trong tay vào người Long Tổ.

Sắc mặt Long Thanh Phong thay đổi, nghiêm nghị nói: “Tê Đông Lâm, ông muốn tạo phản à?”

“Tạo phản? Ha ha ha... Còn không phải các người ép tôi à?” Tê Đông Lâm cười âm hiểm, lập tức chuyển đề tài nói: “Đừng cho rằng tôi không biết, tất cả mọi thứ hôm nay chắc chắn là cái bẫy nhà họ Lý làm ra.”