Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 517: C517: Tuy nhiên không phải bây giờ




“Giết tôi?”

“Ha ha ha ha ha ha...”

Long Đế như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, ôm bụng cười lớn.

Một người phụ nữ phương Tây tóc vàng mắt xanh khinh thường nhìn Ngân Hồ: “Quân Đế cũng không xứng xách dép cho Long Đế, trong mắt Long Đế, hắn chỉ là một con kiến mạnh hơn một chút.”

“Ếch ngồi đáy giếng, sao biết trời cao đất dày.”

Vẻ mặt Ngân Hồ bình tĩnh, giọng điệu càng thêm khinh thường.

“Bốp!"

Cô gái tóc vàng vô cùng tức giận, giơ tay tát Ngân Hồ một cái.

“Phụt!”

Ngân Hồ phun ra một ngụm máu cũng không tức giận vì cô nhất định sẽ khiến đối phương phải trả giá đắt.

Tuy nhiên không phải bây giờ!

Long Đế ngừng cười, giọng điệu lãnh đạm khuyên nhủ: “Tiểu hồ ly, cô tin tưởng vào Quân Đế như vậy, sao bây giờ không nói cho hắn biết vị trí của cô, xem hắn có dám đến cứu cô hay không?”

“Tôi cũng không phải trẻ con, khiêu khích tôi cũng vô dụng.”


Ngân Hồ bình tĩnh trả lời.

“Vậy sao?”

Long Đế còn định nói gì đó.

“Long Đết”

Giọng nói của Triệu Như Mộng vang lên.

Long Đế quay sang nhìn, vẻ mặt lập tức niềm nở: “Triệu cô nương đừng nóng vội, chưa đến nửa giờ sẽ có tin tức từ người của tôi.”

“Tốt nhất là vậy.”

Người phụ nữ trước mặt càng tỏ ra lạnh lùng, càng khơi dậy lòng ham muốn chinh phục trong ông ta.

Cô sớm muộn gì cũng là người của ta!

Long Đế thầm hạ quyết tâm, sau khi hợp tác này kết thúc, ông sẽ yêu cầu phía đối tác đưa Triệu Như Mộng cho ông ta.

Chỉ trong thời gian ngắn, Ngân Hồ đã xác định vị trí của mình ở gần Tội Thành.

Long Đế muốn làm gì? Chẳng lẽ ông ta muốn thu hút sự chú ý của Tử Ngục? Rất nhanh, Ngân Hồ đã xác nhận suy đoán của mình.


Trước đó, cô gái tóc vàng đã nhận được một cuộc gọi, sau đó nói với Long

Đế: “Arthur đã điều tra trong, trong tù thực sự có một hồ nước đóng băng!” Triệu Như Mộng ở bên cạnh nghe vậy, hai mắt lóe lên.

Long Đế quay đầu lại, thản nhiên cười nói: “Triệu cô nương, cô có chắc người cô đang tìm đang ở gần hồ băng không?”

“Đúng vậy!”

Triệu Như Mộng gật đầu nói: “Các người chỉ cần chịu trách nhiệm đưa tôi đến gần hồ băng là được.”

“Vậy chúng ta khởi hành ngay bây giờ.”

Long Đế cười gượng nói: “Nhà tù số một thiên hạ, bản đế thật muốn nhìn xem bên trong giam giữ những người nào!”

“Long Đế, theo tin tức Arthur truyền đến, trong tù có ba cao thủ tuyệt đỉnh!” Cô gái tóc vàng nhắc nhở.

“Cao thủ tuyệt đỉnh? Có thể cao đến đâu? Ha ha ha...”

Long Đế khinh thường cưới lớn.

Triệu Như Mộng ở một bên bất giác cau mày: “Ba người đó là những kẻ mạnh nhất thế giới, tôi khuyên ông tốt nhất đừng khinh thường!”

“Vậy sao?”

Long Đế không thèm để tâm nói: “Mạnh đến đâu cũng có thể mạnh hơn đạn pháo trong tay bản đế sao?”

Nghe vậy, Triệu Như Mộng cũng yên tâm một chút.

Dù sao kỹ năng cao đến đâu cũng sợ dao phay, đây là điều mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết.

“Lina, cô ở lại đây trông coi tiểu hồ ly.”

Long Đế dặn dò cô gái tóc vàng rồi vung tay: “Những người khác, đi theo bản đế”