Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 567: C567: Ông đừng nói ông không biết chuyện này nhé




Phủ Tổng Quân.

Mười mấy ông lớn khoác quân phục ngồi ở bàn tròn, vẻ mặt nghiêm trọng.

Sắc mặt Tô Cẩn Hoa lại càng âm u hơn cả, ánh mắt sắc bén quét qua từng người một ở đây.

“Đồng chí Lâm Hữu Hằng, phiền ông giải thích lý do ba quân khu lớn là Dự Châu, Ngạc Châu và Tàng Nam đột nhiên điều động hàng chục nghìn quân?

Ninh Trạch Bình nhìn chằm chằm vào một ông già đeo cầu vai năm sao.

Lâm Hữu Hằng hơi há miệng, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Ông đừng nói ông không biết chuyện này nhé!”

Ninh Trạch Bình chợt cất cao giọng.

Lâm Hữu Hằng nuốt nước bọt, tỏ vẻ bất đắc dĩ.


Thân là người đứng đầu phụ trách phủ Tổng Quân, quân khu địa phương muốn điều động một lượng lớn quân sĩ đều phải được ông ta phê duyệt!

“Lão Lâm, hy vọng ông có thể trình bày rõ ràng. Nếu ông thật sự không biết chuyện này thì tình hình sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn nữa!”

Tô Cẩn Hoa trịnh trọng nói.

Nếu có người có thể vượt mặt phủ Tổng quân và trực tiếp điều động binh lực từ quân khu địa phương, vậy chẳng khác nào người ở cấp dưới không coi phủ Tổng Quân ra gì.

Có lẽ Lâm Hữu Hằng cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, ông ta hiểu rằng mình phải bảo vệ tiền đồ, không nên che giấu sự thật nữa, bèn nghiêm túc trả lời: “Long Chủ, Thủ phụ, chuyện này là do tôi không làm tròn chức trách, tôi đảm bảo sẽ điều tra sự việc rõ ràng, chuyện xử phạt tội danh này hãy. nói sau nhé!”

“Long Chủ, chúng tôi tin tưởng lão Lâm!”

“Bao năm qua lão Lâm luôn cần mẫn chăm chỉ, tôi tin ông ấy luôn trung thành với quốc gial”

“Long Chủ, hãy cho lão Lâm một cơ hội lấy công chuộc tội...”

Rất nhiều ông lớn lần lượt đứng lên xin tội cho Lâm Hữu Hằng.

Tô Cẩn Hoa cũng tin tưởng Lâm Hữu Hăng, bởi vì để có thể ngồi vào vị trí hôm nay, phẩm hạnh và lòng trung thành với quốc gia cũng như với nhân dân của ông ấy đều đã vượt qua nhiều cuộc thử thách nghiêm ngặt.

Nhưng...

Nếu không phải đêm nay ba quân khu lớn ở ba địa phương bất ngờ xuất binh thì bọn họ vẫn sẽ không biết gì cả!

Vả lại, Lý Trạch Vũ cũng nói Vô Tình Thần Cung năm xưa từng giao du với giang hồ và triều đình chưa hề bị tiêu diệt, những năm qua vẫn luôn ngủ đông, âm thầm ẩn mình.

Nếu Vô Tình Thần Cung là thế lực đứng sau thao túng toàn bộ chuyện này... Tô Cẩn Hoa không dám nghĩ tiếp nữa.


“Tạm thời bãi miễn tất cả chức vụ của đồng chí Lâm Hữu Hằng, giao cho đồng chí Ninh Trạch Bình điều tra sự việc này, mọi người có ý kiến không?”

Nghe xong, Lâm Hữu Hằng bất lực thở dài trong lòng, nhưng ông cũng không trách cứ ai cả, chỉ tự trách mình đã quá dễ dãi trong những năm qua. “Không có ý kiến!”

“Không có ý kiến...”

Tô Cẩn Hoa đã đưa ra kết luận, không ai dám cầu xin cho Lâm Hữu Hằng

nữa.

Thủ phụ Ninh Trạch Bình đích thân tiếp quản phủ Tổng Quân, không chỉ điều tra ba quân khu Dự Châu, Ngạc Châu và Tàng Nam mà còn thanh tra cả các địa phương khác, cam đoan không để con cá nào lọt lưới.

“Long Chủ, có một sự việc cấp bách vừa mới xảy ral”

Đúng lúc này, một thiếu tướng sải bước tiến vào trong.

Mọi người đồng loạt nhìn về người vừa tới.

Tô Cẩn Hoa bỗng có một dự cảm xấu, ông hỏi: “Có chuyện gì?”


Thiếu tướng kia ngập ngừng nói: “Ngay khi nãy, quân khu Bắc Cương đột nhiên tập trung toàn bộ binh lực, đại quân một trăm nghìn người đã được điều động rời khỏi Bắc Cương!”

Cái gì! Cộp cộp cộp...

Sau khi nghe thấy tin này, toàn thể ông lớn đang có mặt ở đây không khỏi đứng bật dậy.

Sắc mặt Tô Cẩn Hoa hết sức trầm trọng, hỏi: “Chẳng lẽ là nước Hùng ở bên kia không kìm chế được nữa?”

Trong những năm qua, nước Hùng và nước Hạ luôn tỏ ra là láng giềng hữu nghị với nhau, nhưng cổ nhân có câu nói này rất hay, không chung một tộc, ắt sẽ khác lòng...

Khi có chung lợi ích, hai nước đều là láng giềng thân thiện. Nhưng nếu xung đột lợi ích nổ ra, cả hai sẽ là kẻ địch không đội trời chung

Những năm qua, nước Hùng vẫn luôn tơ tưởng vùng lãnh thổ rộng hàng trăm nghìn cây số vuông ở Đông Bắc. Cũng may, giữa hai quốc gia còn có một nước toàn là thảo nguyên, nhờ có nước nhỏ này làm vùng đệm nên hai bên mới không thể dễ dàng xảy ra xung đột vũ trang với nhau.

Chỉ khi chiến sự nổ ra và đại diện ngoại giao không thể xoa dịu ngừng chiến thì nước Hạ mới cử quân đoàn Hổ Khiếu vốn có binh lực mạnh nhất đến trấn thủ ở đó.