Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 739: C739: Bàn về gia thế




Đệ Ngũ Nhân Kiệt yêu người giúp việc Phùng Tú Nhi trong nhà, nhưng lại bị gia tộc Đệ Ngũ phản đối.

Lý do rất đơn giản, không môn đăng hộ đối, thân phận hai người chênh lệch nhau, chắc chắn không có khả năng trở thành một đôi.

Hơn nữa gia tộc Đệ Ngũ cũng sắp xếp một cuộc hôn nhân cho Đệ Ngũ Nhân Kiệt, đối phương cũng là một danh môn vọng tộc, đó là nhà Hách Liên.

Bàn về gia thế, dung mạo, phụ nữ nhà Hách Liên đều gấp ngàn vạn lần Phùng Tú Nhi.

Đáng tiếc gia tộc Đệ Ngũ không ngờ Đệ Ngũ Nhân Kiệt lại hết lòng vì tình yêu như vậy, ông ta thà rằng từ bỏ vị trí đại thiếu của gia tộc, dứt khoát kiên quyết dẫn theo Phùng Tú Nhi bỏ trốn.

Vậy nên mặc dù thiên phú võ đạo của Đệ Ngũ Nhân Kiệt rất cao, làm cho cả gia tộc kỳ vọng cao, nhưng vẫn bị trục xuất khỏi gia tộc Đệ Ngũ.

Nếu không phải em trai Đệ Ngũ Tuấn Kiệt chết, Đệ Ngũ Nhân Kiệt cho rằng cả đời này mình không quay về gia tộc được.

Vậy nên vì để cảm ơn người em trai này, ông ta sẽ báo thù giúp đối phương.


Ở dãy núi Côn Luân giáo với Guixu, Đệ Ngũ Nhân Kiệt thành công đi ra khỏi thông đạo bí mật.

Tuyết băng toán loạn, một chiếc máy bay trực thăng quân dụng bay từ xa đến gần, một lát sau vững vàng hạ xuống.

"Cốp!"

Cửa cabin mở ra, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi khôi ngô tuấn tú, mặc. quân trang nhảy xuống.

Hách Liên Khiếu, Trấn Bắc Vương! Đệ Ngũ Nhân Kiệt vắt hai tay ra sau lưng, ông ta đứng lẳng lặng tại chỗ chờ.

Hách Liên Khiếu bước nhanh về phía trước, chắp tay hành lễ: "Cháu Nhân Kiệt”"

"Chú Khiếu."

Đệ Ngũ Nhân Kiệt không chắp tay hành lễ, ông ta chỉ tùy ý đáp lại một câu, thái độ có vẻ ngạo mạn.

Hách Liên Khiếu nhíu mày, trong lòng có hơi bất mãn, nhưng không biểu đạt ra.

Dù sao Đệ Ngũ Nhân Kiệt có địa vị thân phận rất cao ở gia tộc Đệ Ngũ, mà ông ta chẳng qua chỉ là thành viên chỉ thứ nhà Hách Liên, thân phận hai người không thể so sánh với nhau.

Nhưng suy cho cùng bởi vì từ đầu đến cuối nội tâm của Hách Liên Khiếu không ở thế tục, mà là ở Quy Khư mà ông ta lớn lên.

Nếu không với thân phận ở thế tục của ông ta, cho dù là ai cũng không dám bỏ qua thân phận của ông ta.

"Cháu Nhân Kiệt, chú đã biết mục đích lần này cháu đi ra thế tục, như vậy tốt lắm, cháu theo chú về phủ trước, cho cháu một ít thời gian, chắc chắn chú sẽ tìm ra được hung thủ giúp cháu!"


Hách Liên Khiếu đề nghị.

Không ngờ Đệ Ngũ Nhân Kiệt dứt khoát xua tay nói: "Không cần, cháu có thể tự tìm được hung thủ là ai, chú Khiếu chỉ cần đưa cháu ra nước ngoài là được..."

Mười mấy tiếng sau, một chiếc máy bay từ phía Bắc nước Hạ vững vàng hạ cánh xuống nước Anh.

Lại qua hơn mười phút sau, bóng dáng của Đệ Ngũ Nhân Kiệt xuất hiện ở bên ngoài sân bay.

"Kít kít!"

Một chiếc xe Maybach dừng trước mặt ông ta, người lái xe là một người đàn ông trung niên.

"Đệ Ngũ thiếu, tôi là Chu Đông, là người lão gia sắp xếp đến đón ngài." Người đàn ông cung kính tự giới thiệu. Đệ Ngũ Nhân Kiệt khế gật đầu, ông ta ngồi vào ghế sau.

Chu Đông ngồi lại vào vị trí ghế lái, ông ấy đề nghị: "Đệ Ngũ thiếu, bây giờ trời đã tối muộn, tôi tìm khách sạn cho ngài ngủ lại, có được không?”

"Không cần, đưa thẳng tôi đến nơi tôi muốn đến."


Đệ Ngũ Nhân Kiệt từ chối, bây giờ ông ta chỉ muốn báo thù sớm thay cho em trai mình.

"Vâng!"

Chu Đông thấy thái độ kiên quyết của ông ta, ông ấy không dám khuyên nữa, khởi động xe chạy tới vùng ngoại thành.

Hơn nửa tiếng sau, Maybach xuất hiện bên ngoài một trang viên tư nhân rộng hàng ngàn mét vuông, từ xa có thể nhìn thấy vài pháo đài cổ kính hùng vĩ đồ sộ.

Nơi này là điện Long Thần. Cùng lúc đó, trong tòa pháo đài cổ lớn nhất.

Charl và Liv đang ngồi trên sô pha, bọn họ vừa chơi xong một hiệp, bầu không khí có chút vi diệu.

Hơi thở của Liv không ổn định, thoạt nhìn bị dày vò không hề nhẹ.