Sư Phụ Như Phu

Chương 9: Bọn nam tử đến cầu hôn




Tiểu, tiểu thư, người như vậy đi ra ngoài, Hoa phủ chúng ta sẽ bị đâm đơn kiện mất.” Nha đầu Lục Y hảo tâm nhắc nhở, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía Hoa Tiểu Nhã, nghĩ tới bọn ta còn không dám nhìn, đừng nói những người ngoài đó! Một khi hù chết người khác, Hoa phủ này chẳng phải nhất định sẽ gặp xui xẻo sao?

“Yên tâm, ta không ra khỏi phủ.” Hoa Tiểu Nhã hé miệng cười, chỉ thấy màu đỏ ở miệng kia càng thêm thắm đỏ, còn có ngũ quan kia bị dọa đến vặn vẹo, làm cho người ta càng thêm sợ hãi lại muốn nôn mửa.

Đây là người sao, đây là người sao?

Lục Y đi theo sau Hoa Tiểu Nhã càng ngày càng khiếp đảm.

Một khi tân khách phát khùng, một khi phu nhân phát điên.

Mình sẽ trở thành vật hi sinh.

“Nếu sợ, muội đi trước đi.”

Một lời của Hoa Tiểu Nhã, giống như lệnh đặc xá.

Lục Y nghe xong hai mắt sáng lên, chần chừ một chút, đã không thấy bóng dáng đâu.

“Chẳng lẽ, cô nàng này, học qua khinh công?” Hoa Tiểu Nhã nhìn theo hướng Lục Y rời đi có chút đăm chiêu.

Có lẽ là cải trang của nàng rất kinh khủng nha.

Phòng khách Hoa phủ.

Mấy tên nam tử tới cầu hôn, gia thế tựa hồ đều thật hiển hách.

“Hoa bá mẫu.” Một vị công tử khiêm nhường diện mạo tuy bình thường, nhưng cử chỉ lại tao nhã.

Đây là con trai một vị quan nổi tiếng đô thành.

“Hoa bá mẫu, ta ái mộ Hoa tiểu thư như nước sông, sóng cả tuôn trào.” Công tử này chân thành tự thuật.

“Tốt, tốt.” Hoa Tam Nương cười toe cười toét.

“Hoa bá mẫu.” Một người diện mạo phong lưu phóng khoáng, dường như là một nam tử tuấn mỹ đứng lên, “Chỉ cần cưới Hoa tiểu thư, nước sông ba nghìn gáo tại hạ cũng chỉ cần một gáo mà thôi.”

“Tốt, tốt.” Hoa Tam Nương cười toe cười toét, nam tử này cũng là đời sau của nhà phú quý.

“Hoa bá mẫu, ta là tên quê mùa, tuy rằng không có văn hóa, nhưng mà ta có tiền.” Một nam tử diện mạo thô kệch, chất phác đứng lên, “Chỉ cần gả Hoa Tiểu Nhã cho ta, ta tháng tháng đều đến hiếu thuận với nhạc mẫu đại nhân.”

Lời của nam tử này, nói đúng ngay đáy lòng Hoa Tam Nương.

“Tốt, tốt, tốt.” Hoa Tam Nương nói ngay ba tiếng “tốt”, vừa cười vừa gật đầu. Phụ thân nam tử này chính là phủ doãn.

Không biết tại sao, con trai của phủ doãn, lại có thể không có văn hóa. Khẳng định là do được cưng chiều.

“Các vị thân môn, ta đến đây……” Một thanh âm nũng nịu nịnh nọt vang lên ở phòng khách Hoa phủ, Hoa Tiểu Nhã uốn éo đi tới cửa.

Mọi người chỉ cảm thấy, tiếng gọi này làm cho lòng mọi người trông mong. Nghe thấy thanh âm khúm núm, mọi người đồng loạt đều run run một chút.

Thanh âm dễ nghe như thế, nhất định là Hoa tiểu thư đã tới.

Nghe đồn, Hoa Tiểu Nhã không xấu, thậm chí nói, tinh tế đáng yêu. Chỉ là, đầu óc chậm phát triển, hiện giờ cũng được thiên sư chữa trị tốt! Cho nên, tất cả mọi người chờ mong diện mạo Hoa Tiểu Nhã –

Mọi người nhất tề quay đầu lại, nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa nắng gắt, vừa lúc chiếu rọi ở cửa. Người trong phòng đều lấy tay che ánh mắt khỏi ánh mặt trời. Nhìn về phía cô gái rực rỡ dưới ánh mặt trời vàng rực kia.

Đó là gì? Chỉ thấy, một nữ tử tóc tai bù xù, gương mặt nổi bật cái miệng to đầy máu. Đôi mắt to như chuông đồng, lông mi như hai hàng lông sâu róm dán trên mặt, đáng sợ hơn chính là, tàn nhang trên mặt thật sự quá dày, duy nhất đáng khen chính là, dáng người nữ tử tựa hồ không tồi.

“A, quỷ a!” Liên tiếp, vài nam nhân chui xuống dưới bàn, run run rẩy rẩy.

Có hai tên can đảm nhất, vơ lấy hai bình hoa bài trí của Hoa phủ, chờ tự vệ.

Sao có thể, quỷ quái Nam Cương vừa xâm lấn đại lục nữa sao?

Mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào yêu quái kia, cái miệng to màu đỏ chót, ý cười mang theo vài phần đáng kinh sợ đang cất bước đi vào trong phòng.