Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 169




Editor: Tiểu Ly Ly.

Thiên Tuyết nhìn thấy Trọng Hoa, cũng không phơi nắng nữa, lập tức nhảy vào trong ngực hắn, y y nha nha không ngừng.

Trọng Hoa mang theo nụ cười yếu ớt, ánh mắt nhìn về nó: "Ngươi nhớ Thiên Âm rồi hả ?"

"Bì bõm!" Thiên Tuyết nặng nề gật đầu, đầu con thú nhỏ kia làm động tác này có vẻ vừa vụng về vừa đáng yêu.

"Vậy thì nhìn nàng một chút thôi." Trọng Hoa ngớ ra, sau đó chớp mắt một cái, ôm nó trở về phòng, nhẹ nhàng phất tay về phía Hư Không Kính một cái, trên mặt kính lập tức xuất hiện bóng dáng của Thiên Âm. 

Bão táp trong mây đen, nàng một mình đứng ở không trung, cười lạnh nhìn chằm chằm một người đối diện: "Muốn giết ta? Nàng chưa chết, tại sao ta có thể chết !"

Vẻ mặt kia, âm thanh kia, làm Trọng Hoa giật mình.

Trong mắt hắn, trong trí nhớ của hắn, Thiên Âm là một người khéo léo giống như mèo con biết ngoan ngoãn nghe lời, thỉnh thoảng tinh quái nghịch ngợm gây sự một chút. Nhưng lúc này, trong kính kia xuất hiện một thiếu nữ lạnh lùng mà không ai bì nổi, thật là tiểu đệ tử thường thường làm sai chuyện, uất ức nắm tay áo của mình giả bộ nhu mì yếu đuối sao?

Đứng ở ngoài quan sát như vậy, hắn đột nhiên có mấy phần buồn bã. Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó, lời nói của nàng tựa như cười giỡn: "Sư phụ, con đã là nữ nhân!"

Tiểu đệ tử, đúng là lớn rồi.

Thiên Tuyết đột nhiên sợ hãi kêu, phun tiếng người: "Không được! Thiên Âm tỷ tỷ muốn nhập ma rồi !"

Quả nhiên, ở bên trong Hư Không Kính này, Thiên Âm bị buộc đến đường cùng, tóc dài như mạng nhện ở phía sau tung bay, đôi mắt dần dần nhuộm thành huyết sắc, quanh thân ánh sáng cũng đã bắt đầu thay đồi thành màu đen.

"Thiên Tuyết, mang ta đến bên cạnh nàng!" Giọng nói của Trọng Hoa vội vàng, hoàn toàn không có bình tĩnh trong ngày thường này. Trừ phi Thiên Âm bị đe dọa tới tính mạng, nếu không hắn không thể nào vượt qua lộ trình mấy vạn dặm trong chớp mắt mà đến bên người nàng khi không biết nàng ở phương trời nào, chỉ có Thiên Tuyết là có thể.

Thiên Tuyết cũng biết chuyện nghiêm trọng, dựa vào mình có thể cảm ứng được vị trí của nàng, sử dụng thuấn di thuật.

***

Mưa, vẫn xuống.

Thiên Âm nhìn đối diện người từng bước từng bước nhiều chiêu thức mà ép sát mình, trong đáy lòng lệ khí* xảy ra, nháy mắt chiếm cứ lý trí.

Lệ khí*: tàn ác, độc ác, tàn bạo.

Đó là chó cùng rứt giậu, sinh ra tuyệt vọng không cách nào át chế được điên cuồng!

Trong tay nàng, cung Nguyệt Thần phát ra ánh sáng tràn đầy, xen lẫn sát khí lạnh thấu xương ở bên trong, có vẻ yếu ớt khác thường.

Người đối diện rõ ràng cảm nhận được nàng hơi thở biến hóa, kinh hãi: "Ngươi lại có thể nhập ma? !"

Sẽ ra tay hung dữ hơn.

Mắt thấy Thiên Âm sẽ phải bỏ mạng, Thanh Đại không rảnh bận tâm, Thanh Huyền tự lo không xong, thanh trường kiếm kia tựa như lấy một tốc độ cực kỳ chậm rãi tiến tới gần Thiên Âm.

"Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, tựa như ở ngoài bầu trời mà đến, ngay sau đó người trước mặt Thiên Âm đột nhiên nổ tung, huyết nhục tán lạc, theo giọt mưa rơi xuống đất.

Thiên Âm ngẩn ra, lệ khí bên trong cơ thể bởi vì một tiếng này mà giống như bị nước cuốn trôi theo, biến mất.

Nàng ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, mây đen bay xuống, trong mưa phùn, Mặc Tử Tụ một thân áo bào lửa hồng ung dung mà tới.

Hắn vẫn như cũ phong hoa vạn trượng, khiến cho người nhìn mất hết hồn phách.

Thiên Âm vừa thấy cứu tinh bay xuống, tất nhiên vui mừng: "Mặc ca ca, ngươi thật là tới đúng lúc!"

Hắn đi tới trước người của nàng, đưa tay là có thể chạm được nàng.

Vậy mà lúc này, giọng  nói của Trọng Hoa vội vàng truyền đến: "Buông nàng ra!"

Thiên Âm nghe được âm thanh của Trọng Hoa, còn chưa tới kịp nhảy cẫng hoan hô, liền đã bị một lực vô hình đẩy ra, nhìn lại, Trọng Hoa đã giao thủ với Mặc Tử Tụ.

Thiên Tuyết chạy đến trên vai nàng, có vẻ hết sức vui mừng.

Nhưng phần vui mừng này chỉ lưu lại trong nháy mắt, liền có rất nhiều ma chúng tới, khiến cho mọi người cảnh giác.

Thanh Đại nhìn thấy Mặc Tử Tụ xuất hiện , trong nháy mắt tâm như tro tàn.

Thần Tàng, hắn không có cơ hội.

Trái lại mệnh lệnh của chủ tử, Thần Tàng lại từ đầu ngón tay chạy đi. Thanh Đại vô cùng bực tức tuyệt vọng, thấy Trọng Hoa, trong mắt lại sáng rực!

Nếu như có thể giết Trọng Hoa, như vậy mình cũng coi như là lập công chuộc tội, có thể trốn qua một kiếp!

Hắn vừa mới suy nghĩ, Bạch Hà đã cầm đầu Ma tộc giết tới đây.

Một bên có mấy trăm tinh anh, một phương khó khăn lắm chừng hai mươi người, hơn nữa hai mươi người này đã trải qua một cuộc chiến sống chết.

Mắt thấy Thanh Huyền muốn che chở Mạc Tương Ly, trên không trung Thiên Âm dậm chân một cái, không còn quan tâm Trọng Hoa và Mặc Tử Tụ, bay về phía Thanh Huyền.

"Đi mau!" Thiên Tuyết và Thiên Âm liên thủ, bức lui Ma tộc đang nghênh diện mà đến. Thanh Huyền nhìn vẻ mặt của nàng phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả được, cho đến khi Mạc Tương Ly ở trong ngực kêu một tiếng tên của hắn, hắn cắn răng một cái, nói “đa tạ” liền muốn chạy trốn.

Nhưng Thiên Âm và hắn cũng đã quên, trừ Ma tộc, bọn họ còn bị một người áo đen không biết do ai phái tới ở một bên nhìn chằm chằm.

Thanh Huyền muốn rút đi, trong nháy mắt một thanh trường kiếm mang theo bão táp đâm tới hắn, căn cứ vào tu vi của hắn, muốn tránh cũng không được!

"Thiên Âm!" Hắn đột nhiên quát to một tiếng, đẩy Mạc Tương Ly ở trong ngực về phía Thiên Âm, mình lại nghênh đón thanh kiếm kia.

Thiên Âm tiếp lấy Mạc Tương Ly, nghe được Thanh Huyền hốt hoảng một tiếng thét kinh hãi. Nàng giương mắt, liền thấy thanh kiếm đâm về phía Thanh Huyền, lại đột nhiên thay đổi, đâm về phía nàng và Mạc Tương Ly!

"Ly nhi cẩn thận!"

Thời điểm ngàn quân nguy kịch, Thiên Âm đẩy Mạc Tương Ly ra, nhưng không ngờ Thanh Huyền vọt tới ôm Mạc Tương Ly vào trong ngực, trong nháy mắt hắn xông lại vô ý đụng ngã Thiên Âm, vừa lúc đón trường kiếm kia đâm tới.

Bởi vì một cái đẩy này của hắn, cơ hội Thiên Âm tránh thoát duy nhất cũng mất đi.

Thiên Tuyết “bì bõm” thét lên một tiếng, kinh động đến Trọng Hoa.

Mắt thấy mũi kiếm sẽ đâm vào trước ngực của Thiên Âm, Trọng Hoa thu tay, kiên quyết chịu một kích của Mặc Tử Tụ, bay về phía Thiên Âm.

"Phốc!"

Âm thanh binh khí va vào cơ thể âm thanh, vang lên như thế.

Thiên Âm ngước mắt nhìn mặt của Trọng Hoa, chỉ cảm thấy tiếng vang đó khiến cho lỗ tai bị tê liệt, trong đầu ông ông vang dội. Không nghe được bất kỳ âm thanh gì. Bị ôm vào trong ngực, mũi kiếm kia liền dừng ở trước mắt của nàng, xuyên qua thân thể của hắn, mang theo dòng máu ấm áp của hắn bắn lên mi tâm của nàng, man mát lành lạnh mà khiến nàng cảm thấy đau đớn.

"Sư phụ. . . . . ."

Kiếm này khiến cho người ta không ngờ lại đâm trúng Trọng Hoa, bỗng một tiếng thét kinh hãi: "Tôn thượng? !"

Trường kiếm bỗng dưng rút ra, một dòng máu phun trên mặt của Thiên Âm.

Rất nóng, giống như lửa đốt.

Trọng Hoa cúi đầu nhìn nàng một cái, làm như cười cười: "Rất dơ."

Ngay sau đó nàng chỉ cảm thấy trên mặt mát mẻ,  kích thích trái tim ấm áp rụt rè. Nàng biết, hắn đã làm tiểu pháp thuật rửa sạch gương mặt của nàng.

"Thanh Huyền cẩn thận."

Bên tai là tiếng kêu tuyệt vọng của Mạc Tương Ly, nàng không nhìn cũng biết Thanh Huyền bị tấn công. Nhưng nàng không muốn nghĩ tới những người khác.

Nàng run rẩy vươn tay, đặt tại trước mắt miệng vết thương kia, muốn ngăn cản máu tươi chảy ra, nhưng lại tốn công vô ích. Máu xuyên thấu qua từng khe hở mà tuôn ra, dính đầy một thân xiêm áo của nàng và Trọng Hoa.

Giống như hoa mai trong tuyết, đỏ diêm dúa lẳng lơ mà chói mắt.

Nhìn máu đỏ chảy ra, trong nháy mắt sợ hãi trước đây chưa từng có che mất nàng. Nàng đột nhiên phát điên đôi tay đè vết thương kia thật chặt, không có phát giác thân thể người trước mặt run rẩy một phen. Nàng chặt chẽ che vết thương này, khàn giọng gầm nhẹ: "Mau ngừng. . . . . . Tại sao không ngừng được. . . . . . Sư phụ người không cần làm ta sợ! Tại sao, tại sao lại chảy máu? ! Không cần chảy máu! ! Van người sư phụ!"

Trọng Hoa chịu đựng tay nàng đè vào vết thương đau đớn, nhìn lý trí của nàng hoàn toàn biến mất, lời nói không có mạch lạc, nâng mặt của nàng lên, gọi: "Thiên Âm."

"Sư phụ, ngưởi còn chưa có chết. . . . . ."

Nàng làm như ngớ ra trong nháy mắt, đầu ngón tay đột nhiên lấy ra một thanh chủy thủ hung hăng cắt cổ tay mình. Trọng Hoa biết được ý đồ của nàng, khẽ than, cầm lấy đôi tay run rẩy của nàng, dịu dàng nói: "Thiên Âm đừng sợ, vi sư vẫn còn ở đó. Không cho phép ngươi vì ta mà ta chảy máu, có biết không?"

Thiên Âm thật thà nhìn hắn, nước mắt chảy tới gương mặt liền đã bị gió thổi đi.

Cũng không thấy hắn làm cái gì, máu ngừng chảy rồi. Chỉ là sắc mặt của hắn lại càng thêm trắng, trắng giống như có thể nhìn thấy dòng máu lặng lẽ chảy dưới da.

Hắn cười lau đi nước mắt của nàng: "Ngươi xem, ta không sao rồi."

Thiên Âm lẩm bẩm nói: "Không sao chứ? Không sao. . . . . ." Nàng đột nhiên tránh khỏi Trọng Hoa, nhìn nam nhân trung niên áo đen đã cứng đờ này: "Không có ai có thể làm tổn thương sư phụ ta."

Âm thanh kia, đã lạnh đến mức tận cùng. Cho dù là Trọng Hoa, cũng cảm thấy trong lòng lạnh đi.

Đây là Tiểu Đồ Đệ của hắn, Thiên Âm sao?

Mặc Tử Tụ quan sát từ đằng xa, trong con ngươi biến đổi liên tục, nhìn Thiên Âm, trên môi hắn bỗng dưng hiện ra một đường cong.

Theo âm thanh của Thiên Âm, bầu trời chợt đen xuống.

Một luồng ma khí mênh mông cuồn cuộn mà đến, như hồng thủy làm cho người ta muốn tránh cũng không thể tránh.

Thiên Âm đưa tay, cung Nguyệt Thần lại xuất hiện ở trong tay, con ngươi nàng đỏ bừng như máu, cũng không nửa phần cảm xúc, trống rỗng giống như vực sâu không đáy. 

"Không có ai, có thể làm tổn thương sư phụ ta. Ngươi làm hắn bị thương, ta liền muốn ngươi chết."

Nàng nói thật bình tĩnh, bình tĩnh đến không chút khuất phục. Bình tĩnh mà chậm rãi đưa ngón tay giữ dây cung, một mũi tên màu đỏ chậm rãi thành hình. Nhưng vào lúc này, một cánh tay khoác lên trên tay nàng.

"Thiên Âm, ta không có bị thương."

Nàng kinh ngạc nghiêng mặt sang bên, con mắt màu đỏ tựa như nhìn Trọng Hoa mà phân biệt, hồi lâu, khi tất cả mọi người bị đè nén trong ma khí không cách nào hô hấp thì nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Là sư phụ."

"Tại sao ngươi không thức tỉnh thần tính đâu tiên mà lại là ma tính đây. . . . . ." Thiên Tuyết thì thầm một tiếng, vội lo lắng nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư phụ Trọng Hoa, mau đánh ngất nàng!"

Không cần Thiên Tuyết nhắc nhở, Thiên Âm đã ngã xuống trong ngực Trọng Hoa.

Ma khi quanh mình tan hết thì mưa cũng dừng lại.

Người cũng nhiều hơn.

Ma có đám người Mặc Tử Tụ, tiên, cũng là đột nhiên nhiều mấy trăm.

Nhìn ánh mắt, rất rõ ràng không phải vì đánh lui Ma tộc mà đến. Mở to mắt nhìn Thiên Âm trong ngực Trọng Hoa, trong mắt là lửa nóng tham lam.

Khóe miệng Trọng Hoa đột nhiên có máu tươi chảy xuống, rơi vào trong ngực khóe mắt Thiên Âm, giống như một giọt máu lệ.

Vết thương trước ngực hắn, chảy máu mãnh liệt hơn, khiến cho một thân y phục của cơ hồ Thiên Âm nhuộm thành màu đỏ.

Thiên Tuyết đột nhiên biến thành bé trai một mười mấy tuổi, một thân xiêm áo tuyết trắng, tinh điêu ngọc trác. Tay hắn tìm tòi, cung Nguyệt Thần rơi vào trong tay hắn, thời điểm đứng lên, cả người hắn cũng đã lớn.

"Sư phụ Trọng Hoa, người mang tỷ tỷ đi! Những người này, ta từng người từng người đều hành hạ đến chết!"

Âm thanh non nớt, cuồng vọng không kềm chế được.

Không người nào bật cười, không người dám cười.

Hai chữ hành hạ đến chết, mang theo bá đạo và sát khí rung động lòng người. Bản chất thần thú, phút chốc rõ ràng. Vật hắn sở hữu, không cho phép bất luận kẻ nào cướp đoạt!

Hắn tuy nhỏ, nhưng lúc này lại không người nào khinh thường. Chỉ vì hắn là Thượng Cổ Thần Thú, thế gian có một không hai, sau khi trưởng thành có thể sánh vai tồn tại với thần.