Sư Phụ Tường Rất Cao

Chương 23: Sắt Sắt kiêu ngạo




Chung Ly Tà ôm Tiền Sắt Sắt đi đằng trước, cũng chẳng màng Chung Ly Uyên có đi theo hay không. Tiền Sắt Sắt từ chỗ khuỷu tay Chung Ly Tà ghé đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Chung Ly Uyên đang đứng bên ruộng thuốc, há mồm kinh ngạc nhìn chằm chằm cả mảng dược thảo lớn.

Tiền Sắt Sắt giật giật tai nhỏ, kéo y phục Chung Ly Tà nói: "Mỹ nhân sư phụ, ngươi không sợ hắn đào trộm thảo dược của ngươi sao?" Trực giác nói cho Tiền Sắt Sắt biết người nam nhân kia biết những loại thảo dược đó, hơn những còn hiểu được sự quý hiếm của những thảo dược này, nếu không thì đã không kinh ngạc đến vậy.

Cho nên cần phải giám sát đối phương thật kỹ, vạn nhất hắn mượn gió bẻ măng tiện tay nhổ đi một hai gốc thuốc thì làm sao bây giờ? Phải biết rằng những dược thảo này mặc dù ở đây có rất nhiều, nhưng ở trần gian thì lại là bảo bối ngàn vàng khó cầu, cứu hắn đã rất lỗ vốn, nếu còn để cho hắn cắt đi một hai gốc thuốc, chẳng phải nàng và mỹ nhân sư phụ càng bị lỗ to hay sao?

Chung Ly Tà vẫn không thèm quay đầu lại, nói với giọng khẳng định: "Hắn sẽ không làm mấy chuyện trộm đạo đó đâu."

Tiền Sắt Sắt rối rắm, nàng nhớ mỹ nhân sư phụ chỉ mới gặp người nam nhân này có một lần mà? Sao lại khẳng định chắc chắn nhân phẩm của đối phương như thế chứ? Dù sao thì, nếu đổi lại là nàng, nhìn thấy một đống trân phẩm tuyệt thế lớn như vậy tuyệt đối sẽ không chút do dự mà đem đi bán.

Những thứ này đều là tiền đó. Cho nên vẫn phải giám sát thật kỹ, không phải nàng không tin lời của mỹ nhân sư phụ, mà nàng cảm thấy suy bụng ta ra bụng người, cõi đời này không có ai thấy tiền mà không tham.

Chung Ly Tà phát giác được Tiền Sắt Sắt vẫn đang nhìn về phía sau, liền dừng bước, nâng Tiền Sắt Sắt lên ngang tầm mắt, hỏi: "Sao Sắt Sắt vẫn còn nhìn phía sau vậy?"

Tiền Sắt Sắt mở trừng hai mắt hỏi ngược lại: "Mỹ nhân sư phụ, ngươi biết người nam nhân kia cũng chỉ mới được một canh giờ, sao dám chắc nhân phẩm của hắn được chứ? Phải biết phòng bị người khác mới được!" Tiền Sắt Sắt nghiêm mặt, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mũi Chung Ly Tà, bộ dáng hệt như lão sư đang tức giận dạy dỗ đệ tử vậy.

Động tác không chút lễ phép nhưng Chung Ly Tà chẳng những không tức giận, ngược lại còn vuốt đầu Tiền Sắt Sắt, trêu: "Không ngờ tiểu Sắt Sắt của vi sư còn biết được rất nhiều chuyện đó? Xem ra sau này vi sư còn phải học tập Sắt Sắt thêm rồi."

Tiền Sắt Sắt nghe Chung Ly Tà nói vậy, bỗng cảm thấy tràn đầy tự tin, trong mắt đầy vẻ vui sướng, kiêu ngạo hất cằm, nói như chuyện hiển nhiên: "Tất nhiên rồi." Sau đó, nàng còn bày ra bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy, học động tác sờ đầu thường ngày của Chung Ly Tà, giơ tay muốn sờ đầu Chung Ly Tà, tiếc là tay quá ngắn, vươn thế nào cũng không tới.

Tiền Sắt Sắt giận, cũng không sợ có chọc giận Chung Ly Tà hay không, há mồm nói: "Mỹ nhân sư phụ mau cúi đầu."

Chung Ly Tà hiển nhiên là đoán được Tiền Sắt Sắt muốn làm gì, nhưng vẫn phối hợp cúi thấp đầu xuống. Tiền Sắt Sắt hài vòng giơ cái tay nhỏ sờ sờ lên đầu Chung Ly Tà, sau đó tiếp tục răn dạy: "Thế gian này lòng người hiểm ác, mỹ nhân sư phụ không thể quá tin vào người khác. Phải biết người sống trên đời đều hướng đến cái lợi. Trên thế giới này, rất nhiều người vì lợi ích mà làm chuyện trái lương tâm."

Chung Ly Tà bị dáng vẻ lão đầu của Tiền Sắt Sắt chọc cười, phát ra một trận cười vui vẻ, đồng thời cũng thức tỉnh Chung Ly Uyên đang chìm trong nỗi kinh ngạc phía sau.

Chung Ly Uyên rất muốn biết trước mặt đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho nam tử thanh tĩnh lại có thể cười lớn đến vậy, nhưng vừa rồi từ hành động hắn tiến một bước là nam tử kia lùi một bước thì có thể thấy được đối phương không thích người khác đến gần hắn quá mức. Cho nên hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách mười thước mà đi theo nam tử kia.

Khoảng cách này rất xảo diệu, vừa dễ dàng nhìn thấy động tĩnh phía trươc, cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, nhưng lại không thể nghe được quá rõ.

Mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng Chung Ly Uyên cũng tự biết rõ, nay hắn đang trên địa bàn của người khác, hơn nữa vừa rồi ý của nam tử kia có vẻ như là giết chết hắn còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Mặc dù hắn cảm thấy không đáng tin lắm, nhưng thực lực của đối phương quả thật đã bày ra đó, cho nên vẫn là ngoan ngoãn đi theo mới tốt.

Ở phía trước mặc dù Chung Ly Tà bị Tiền Sắt Sắt chọc cười, nhưng vẫn không quên giải thích với nàng: "Ta và phụ thân hắn cũng xem như huynh đệ, cũng có thể nói là ta nhìn phụ thân hắn lớn lên từ nhỏ. Tính tình hắn tuy bướng bỉnh nhưng lại khinh thường mấy chuyện trộm đạo thế này, đứa nhỏ này có tám phần tương tự với phụ thân hắn, cho nên ta chắc chắn hắn sẽ không làm những chuyện như vậy. Thế nên Sắt Sắt không cần lo lắng."

Tiền Sắt Sắt chớp chớp mắt, nhìn Chung Ly Tà, lại nhìn Chung Ly Uyên ở phía sau, một người lại gọi một người khác xấp xỉ tuổi mình là đứa nhỏ? Cảm giác này quả thật là vô cùng quái dị.

Nàng tranh thủ rúc đầu vào ngực Chung Ly Tà, ấp úng hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, còn bao lâu nữa mới đến vậy?"

"Chỉ chốc lát nữa thôi."

Tiền Sắt Sắt nghe xong mới phát giác được, mặc dù bình thường khi nhắc đến một thôn trang thì cảm thấy nó rất nhỏ, nhưng nếu đi hết một vòng cũng sẽ cảm thấy nó rất lớn, huống chi cả cái đảo lớn như vậy chỉ có một mình mỹ nhân sư phụ sống.

Trong lòng bỗng thấy đau đớn, Tiền Sắt Sắt níu lấy y phục Chung Ly Tà hỏi: "Mỹ nhân sư phụ, một mình ngươi ở chỗ này ba mươi mấy năm, không tịch mịch sao?"

Chung Ly Tà nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười, trong đôi mắt đen láy dâng lên chút ánh sáng, dần dần khuếch tán, cuối cùng hóa thành một hồ nước xuân, mềm mại đến mức tựa như có thể hòa tan mọi thứ bên trong.

Tiền Sắt Sắt nhìn Chung Ly Tà, cảm giác trong mắt của hắn nở ra hoa đào, phiêu trần thoát tục, lại hấp dẫn trí mạng. Tiền Sắt Sắt bỗng thấy tim mình như đập chậm một nhịp, sau đó lại thấy lỗ mũi ngưa ngứa, kinh nghiệm nhiều năm nói cho Tiền Sắt Sắt biết, nàng lại chảy máu mũi rồi.

Giơ cái vuốt nhỏ lên, quả nhiên chất lỏng ấm áp đã nhuộm đỏ móng vuốt, Tiền Sắt Sắt nhìn trời, rõ ràng không có thịt để nhìn, tại sao lại chảy máu mũi được chứ... Chẳng lẽ mỹ nhân sư phụ quá yêu nghiệt rồi hả? Hay định lực của nàng ngày càng kém đi?

Chung Ly Tà nhìn từng giọt máu đỏ chảy ra từ chóp mũi Tiền Sắt Sắt, đưa tay lấy khăn nhẹ nhàng lau đi, trong mắt mang theo sự vui vẻ, thấp giọng nói: "Sắc hồ ly, sao định lực lại ngày càng kém thế này?"

Tiền Sắt Sắt che lỗ mũi, vùi đầu vào ngực Chung Ly Tà nói: "Định lực của Sắt Sắt kém chỗ nào chứ? Rõ ràng là do sức quyến rũ của mỹ nhân sư phụ ngày càng lớn mạnh."

Lúc này Chung Ly Tà dừng bước, nói với Tiền Sắt Sắt: "Sắt Sắt, đến rồi."

Tiền Sắt Sắt ngầng đầu lên, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ở đây có ba ngôi mộ, một cái không có tên, hai cái bên cạnh thì lần lượt được viết là mộ của Chung Ly Vân và Chung Ly thị.

Ở đằng sau Chung Ly Uyên đi theo bước lên, nhìn thấy ba ngôi mộ trước mặt thì ngẩn ngơ, lúc thấy tên Chung Ly Vân, trong mắt càng tỏ vẻ khiếp sợ, cả kinh kêu lên: "Đó không phải là tổ phụ sao! Trong mộ phần của Chung Ly gia không có huyệt của hắn, sao nơi này lại có!"