Sự Quyến Rũ Nam Tính

Chương 50




Edit: Michellevn

Khi Hướng Nghị và Thiệu Thành ở bộ đội, tính ra cũng không phải là anh em tốt, vào thời điểm đó, tuổi trẻ tính nóng, ngoài tán thưởng ra, trong nhiều tình huống, hai người họ là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của nhau. Trong các đánh giá khác nhau về rèn luyện thể chất cạnh tranh cho vị trí thứ nhất, diễn tập chiến đấu thực tế luôn ở trong trại đối nghịch. Thậm chí. Ngay cả khi Hướng Nghị vì bà nội bệnh nặng xuất ngũ về nhà, cũng không hiểu thế nào mà anh ta cũng dí theo sau.

Nhưng không giống với thân phận dân thường thấp kém của Hướng Nghị, gia đình của Thiệu Thành ba đời đều là xuất thân quân nhân, bối cảnh hùng hậu, thành tích cá nhân xuất sắc, ở bộ đội có thể nói là tương lai rộng mở. Hồi đó bất chấp sự khuyên can cứ khăng khăng rời khỏi quân đội, cả đám lãnh đạo đều thở dài tiếc nuối. Thời điểm Hướng Nghị ở bệnh viện phụng dưỡng bà cụ, anh ta chuyển nghề thành lập học viện an ninh quốc tế Triển Dực, tập hợp các lính đặc chủng xuất ngũ từ nhiều quốc gia khác nhau, đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp và tập trung vào bảo vệ nhân vật quan trọng VPO.

Mới bắt đầu lập nghiệp đã cố hết sức mời Hướng Nghị cùng tham gia, nhưng vào thời điểm đó bà cụ bệnh nặng không thể rời xa, Hướng Nghị tỏ thái độ kiên quyết.

Lần trước bởi vì sự kiện weibo, anh buộc phải nhờ lão Nhị Thiệu Gia hỗ trợ xử lý về an toàn internet, xem như tự đưa mình tới cửa.

" Qua năm mùng mười thì đi, trước là tham dự một kỳ huấn luyện khép kín hai mươi tám ngày tại doanh trại." Vừa rồi Thiệu Thành là nhân tiện nói chuyện này, ở nhà anh ta, vợ yêu sắp sinh, tạm thời khôngđi được. Hướng Nghị nói:" Ngay tại H thị, quê của em."

" Vậy một tháng anh cũng không về sao?" Chu Lăng nhíu mày, đang êm đẹp nói đi cái là đi, giai đoạn yêu đương nồng nhiệt thời điểm dính nhau nhất, sao có thể chịu được cả một tháng không thấy mặt.

Hướng Nghị nói:" một năm chỉ có một lần thôi, kết thúc là có thể về mà. Bình thường sẽ không bận như vậy. " 

Sao mà anh có thể nói đơn giản như thế chứ, Chu Lăng vẫn cứ cau mày như trước. Nếu bố trí học viện tại H thị, anh làm huấn luyện viên chắc chắn phải thường xuyên ở lại nơi đó, đi đi về về, chung quy cứ một thời gian là không thấy mặt.

" Giờ dính anh vậy hả?" Dáng vẻ bịn rịn quyến luyến của cô khiến Hướng Nghị hết sức hưởng thụ, nhéo nhéo cái mũi đang cau lại của cô, nói trêu ghẹo.

thật ra cô có thể chuyển đi đến H thị cùng với anh. Mấy năm nay vẫn luôn không muốn về quê, mới đầu là bởi vì kháng cự lại cả nhà cậu, còn muốn vạch rõ giới hạn với quá khứ, hiện giờ kỳ thật đã không có gì đáng kể, những người đó đã hoàn toàn không thể tác động đến cảm xúc của cô nữa.

Nghĩ thông suốc điểm ấy, đôi mày đang nhíu lại của Chu Lăng liền giãn ra.

Dù sao một người cô độc như cô, đi đến nơi nào, thì nơi đó chính là nhà.

Ít nhất trong tâm trạng hiện giờ, cô chỉ muốn đi theo Hướng Nghị.

Nhưng vấn đề là ở bà cụ. Hướng Nghị vì muốn ở bên cạnh chăm sóc bà, mới ở mãi địa phương nhỏ này làm một thợ sửa xe không tên, hiện giờ phải bỏ bà lại đi ra ngoài làm việc, tuy rằng có thể giao cho Tiền Gia Tô, nhưng mấu chốt trong lòng kia chẳng hề dễ chịu. Cháu nội lớn không ở bên cạnh, bà cụ chắc chắn vẫn muốn nhớ nhung.

" anh đã nói với bà nội chưa?" Chu Lăng hỏi

Hướng Nghị lắc đầu, rủ mắt mở cửa.

Chìa khóa mới cắm vào ổ khóa, thì nghe thấy phía sau cánh cửa phòng tiếng của bà cô đột nhiên cao giọng lên:" Được rồi, cháu đi đi! Đừng có ở đây nói nhảm mà châm ngòi li gián!"

Chu Lăng và Hướng Nghị cùng ngẩn ra, liếc nhau, vội vàng mở cửa đi vào.

Trong nhà đang có khách, khu huyền quan có thêm một đôi giày nữ cao gót. Lúc này một giọng nữ quen thuộc vang lên:" cô, cô đừng giận ạ, cháu không phải gây xích mích châm ngòi, cháu là sợ mọi người bị người phụ nữ kia lừa dối....."

Là tiếng của Tống Phỉ --- Chu Lăng mới chỉ gặp cô ta hai, ba lần, nhưng đối với giọng nói này lại có ấn tượng rất sâu sắc, âm sắc và nhọn, rất giống mẹ cô ta, chỉ là giọng nói nhỏ hơn một chút, nói chuyện nhẹ nhàng hơn, nghe rất đáng thương.

Chu Lăng vừa nghe thấy câu nói kia liền biết cô ta tới để làm gì, cũng không gấp gáp, túm lấy Hướng Nghị đang muốn đi vào bên trong, cúi xuống thay dép lê, mới cùng nhau bước vào một cách tự nhiên như bình thường.

Tiếng nói chuyện ngừng lại, trong phòng khách liền tĩnh lặng đi, tầm mắt mọi người đều hướng qua. Bầu không khí rõ ràng có chút căng thẳng, Tiền Gia Tô nét mặt không kiên nhẫn ngồi trên ghế sô pha đơn, ở bên cạnh nét mắt của bà cô và bà cụ cũng được không tốt lắm.

Nhưng cũng chỉ là tình cảnh trong nháy mắt, khi bà cụ nhìn thấy hai người họ, mây mù trên gương mặt chuyển thành ánh nắng, vẫy tay gọi Chu Lăng tới ngồi bên cạnh bà.

Chu Lăng đi tới, bà cụ lập tức nắm lấy tay cô, cố ý để cô ngồi xuống bên cạnh bà. Sắc mặt bà cô cũng thoáng dịu đi, có điều lúc nhìn Chu Lăng, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Tống Phỉ đứng đó nhìn hình ảnh này, nét mặt cứng ngắc, theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Hướng Nghị như cầu cứu.

Ánh mắt không rõ ý tứ của anh quét qua, giọng điệu hơi lạnh lùng:" cô có chuyện gì?"

Tống Phỉ hơi mỉm cười:" Nghe mẹ nói cô đã về, nên em tới thăm một chút."

"Tiểu Phỉ, cô cũng xem như là nhìn cháu trưởng thành, từ khi cháu hãy còn là một con bé, giờ lớn thế này trở thành một cô gái xinh đẹp, quan hệ hai nhà chúng ta tốt biết bao, lúc bà nội sinh bệnh, đúng lúc việc làm ăn của cô và chú gặp chút vấn đề, cũng là cha cháu cho chúng tôi mượn tiền, giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn."

Nhắc tới đây bà cô cũng có chút xúc động, thế nhưng giọng nói sau đó đã chuyển biến," Mẹ cháu ở sau lưng nói bậy nói bạ, khiến Hướng Nghị nhà chúng tôi bị người ta chửi bới không ra gì, dẫu sao chúng tôi nợ ân tình, cũng không mặt mũi nào mà so đo với bà ấy."

Tống Phỉ nhất thời có chút lúng túng:" cô, đừng nói vậy mà........."

"Cháu là cô gái tốt, điều kiên này của gia đình chúng tôi quả thật không xứng với cháu, cũng khôngmuốn để cháu lỡ thì, trước kia có lý mà không nói được, giờ thì Hướng Nghị đã có đối tượng rồi, mẹ cháu cũng chẳng nói được lời nào hay ho. Nhưng hôm nay cháu chạy tới nói với chúng ta những chuyện này, thật sự làm cô rất thất vọng đấy." cô nói," Cháu xem bà nội cũng bị tức giận thành dạng gì rồi?"

Bà cụ vốn là đang nắm tay Chu Lăng, chăm chú theo những lời không hài lòng của bà cô, vừa nghe đến câu này lập tức thay đổi thái độ, cúi đầu che ngực thở dài, khổ sở đến không chịu được.

Bên cạnh bà, Chu Lăng suýt nữa thì nhịn không được phì cười, vội vàng quay đầu đi, phối hợp vuốt vuốt lưng giúp bà.

cô đã nghĩ đến phải tranh luận với Tống Phỉ để chứng minh cho sự minh bạch của bản thân, không ngờ thái độ của bà nội và bà cô đều tin tưởng cô, đặc biệt là bà cô mới chỉ quen được hai ngày, quả thật làm cho người ta không thể không cảm động.

Tống Phỉ bị nói đến hốc mắt ửng đỏ, hít hít mũi:" cô, không phải cháu ghen ghét cô ta cố tình bịa đặt nói dối lừa mọi người, cô không tin cháu cũng không sao, cô tự xem những tin bài báo đó là biết ngay thôi ạ."

"Tống Phỉ, " không đợi bà cô lên tiếng, lần này Chu Lăng đã mở niệng trước," Những điều mà cô nói đó, là có người vì muốn bôi đen công ty chúng tôi mới tạo lời đồn nhảm, lẽ phải luôn ở lòng người, nếu những điều đó là sự thật, không có khả năng ngừng lại và bị quần chúng nhân dân lãng quên nhanh như vậy, cô nói đúng không ? Mặt khác, cũng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, tôi không biết cô cố ý tìm được từ đâu, nhưng tôi tin rằng, cô cũng có thể nhìn thấy những điều này, khẳng định thấy được để làm rõ sự thật chúng tôi đã đặc biệt tổ chức cuộc họp báo ---"

cô ngừng lại một chút, quan sát Tống Phỉ len lén cắn răng không cam tâm, nói tiếp:" Như vậy, lại chẳng có gì hay ho để nói nữa."

" cô về đi." Hướng Nghị cầm lên những quà tặng Tống Phỉ mang tới, đưa cho cô ta, trên mặt rõ là không thể hiện gì, nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng," Đây là lần cuối cùng."

Con mắt Tống Phỉ đỏ hơn, cắn môi, điệu bộ sắp khóc đến nơi. không ai nói gì nữa, tất cả mọi người đều rành rành một ý, cô ta đứng tại chỗ mấy giây, cuối cùng xoay người, bỏ chạy.

" Lấy đồ của cô đi đi ----!" Nén giận nãy giờ Tiền Gia Tô há họng la lên, TỐng Phỉ vẫn không quay đầu lại chạy xuống lầu, cậu xách đồ lên muốn quăng ra ngoài, lại bị bà cụ gọi lại.

" Đừng làm quá khó coi, nó chỉ là một con nhóc........" Bà cụ thở dài, nói với Hướng Nghị:" Hôm nào cháu đi một chuyến, mang nhiều đồ một chút, dù sao chú Tống cũng đã từng giúp đỡ chúng ta, đừng để lòng người lạnh lẽo."

Hướng Nghị vâng lời, bình tĩnh liếc nhìn Chu Lăng. cô mỉm cười, ý nói mình không sao.

Bà cô xót xa:" Con bé này thật sự là bị mẹ nó làm hư mà."

Người một nhà đồng tâm đuổi đi " người phụ nữ xấu" châm ngòi ly gián, thực ra trong lòng bà cô chẳng mấy để tâm chuyện Chu Lăng đã từng kết hôn, đã được nghe chuyện từ chỗ bà cụ, về phần lúc trước kết hôn thế nào, rồi sao mà lấy tài sản, lại chẳng biết tí gì.

Ăn xong cơm chiều cũng không đi ngay, thừa dịp lúc Chu Lăng đi tắm rửa, kéo Hướng Nghị đến phòng bà cụ, đóng cửa lại thẩm vấn.

" Chuyện hôm nay Tống Phỉ nói đó, rốt cuộc có phải thật hay không hả?" Bà hỏi có phần không chắc chắn

Hướng Nghị ngồi ở ghế đối diện bà, vắt chân lên, bộ dạng không để ý lắm:" Chuyện gì ạ?"

" À thì .........." Bà cô có hơi khó mở miệng," thì là chen vào gia đình người khác, đuổi vợ con người ta đi, lại còn dây dưa không rõ với con riêng..... gì gì đó."

" cô cảm thấy đúng không ?" Hướng Nghị hỏi lại

Bà cô bị điệu bộ cà lơ phất phơ của anh làm cho tức đến ngứa răng, giơ tay lên làm bộ muốn đánh," Hỏi cháu thì cháu cứ trả lời cho đúng là được, còn dài dòng cái gì hả, thằng ranh này!"

Tiền Gia Tô vội vàng ngăn bà lại:" Ây ây, đó là con của anh trai mẹ, anh trai mẹ là ranh thì mẹ cũng là ranh đó."

" Con cút đi!" Phương hướng của bà cô chuyển sang đánh lên lưng cậu, không hề đau lòng tí nào," Con thì chỉ biết chị Lăng của con, chị Lăng của con, đừng tưởng ta không biết, thằng nhóc thối tha."

" Mẹ chửi con chính là chửi mẹ đó." Tiền Gia Tô ôm đầu lầm bà lầm bầm.

Hướng Nghị bật cười, xách Tiền Gia Tô từ dưới tay mẹ cậu lên, sau đó gương mặt nghiêm túc lại, nói với bà cô:" Đừng nghĩ lung tung nữa, những điều đó nếu là thật, cô ấy hiện giờ sẽ không ở nhà chúng ta."

Cái kẻ gọi là con riêng kia, nếu Chu Lăng đồng ý cho anh ta chút cơ hội, thì sợ là đã không có chuyện của Hướng Nghị anh .

Nãy giờ tựa đầu giường không nói gì, bà cụ lúc này mới lên tiếng:" Con nói nhà chúng ta như vậy, nếu không thiệt tình thích Hướng Nghị, nhà này có gì mà tốt đẹp chứ."

" Cũng phải." Bà cô gật đầu rất tán thành, nhìn Hướng Nghị từ trên xuống dưới, lẩm bẩm giống như cảm khái, "Tiểu Lăng người ta xinh đẹp lại có bản lĩnh, cũng không biết coi trọng cháu chỗ nào, chậc......"