Sự Thật Siêu Hài Đằng Sau Xuyên Không

Chương 5: Người mua không bao giờ khôn bằng người bán




Long Hương tiếp thu bài học lần này, không cầu đế vương khanh tướng, chỉ cần vào một nhà khá giả, sống những ngày bình lặng, không bó chân. Cô lựa chọn triều Tống, triều Nguyên không đáng sợ lắm, sợ nhất vẫn là dẫm vào vết xe đổ cản trở ngôn ngữ.

Long Hương đến triều Tống, bi thảm phát hiện mình xuyên thành một tiểu quả phụ đang tuổi xuân, là một nữ thanh niên lớn tuổi đến từ xã hội hiện đại, cô đương nhiên không cam lòng thủ tiết. Việc chinh phục quốc gia đã chấp nhận buôngtay rồi, lại buông nốt zai đẹp thì xuyên không còn có ý nghĩa gì nữa? Cô quyết tâm phá tan lễ giáo phong kiến, theo đuổi tình yêu.

Ánh mắt gian tà của cô bắt đầu tăm tia xung quanh, chưa kịp tăm tia trúng ai, suy nghĩ phá cách của cô đã bị đám người nhà suốt ngày nhòm ngó tài sản của nàng tiểu quả phụ phát hiện. Cô bị bắt đến từ đường xét xử, tiểu nha đầu vẫn hầu hạ cô chính nghĩa đứng ra làm chứng, ngày X tháng X năm X, X giờ X phút, thiếu phu nhân trông trăng, thở dài ngâm “Trai zin công tử, thục nữ hảo cầu.”

Bởi vì tiểu nha đầu này dốt đặc cán mai, không có trình độ để bịa ra lời vu cáo cao thâm như thế vậy, cho nên khẩu cung của nó có độ tin cậy rất cao. Trên thực tế Long Hương cũng có nói như vậy thật, nhưng ai mà biết tai vách mạch rừng.

Dưới sự lửa đổ thêm dầu của đám người nhà, cô ngay cả một cơ hội giải thích cũng không có, đã bị kết án là không tuân thủ đạo đức, xử nhốt vào lồng heo. Bi thảm là phán quyết vừa ra, Long Hương còn chưa kịp có động tác gì, từ đầu đến chân đã bị trói thành cái bánh chưng.

Thật là so với Đậu Nga còn oan hơn. Người ta tốt xấu còn có một gian phu hư ảo, cô thì ngay cả gian phu cũng không có, chỉ vì một suy nghĩ mà phải trả giá bằng sinh mạng. Trời ơi, ngài nên bắt đầu chuẩn bị cho mưa đá giữa tháng sáu đi!

Ở phòng chứa củi chịu đựng gió thảm mưa sầu, đói khổ lạnh lẽo suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, Long Hương bị tống vào trong lồng heo, ném lên xe đẩy. Được thôn dân dùng trứng gà thối, quả hồng nát tiếp đón suốt dọc đường đi, trong đó có một viên đá nhỏ chọc được một cái lỗ trên trán cô, cơn đau nhanh chóng lan ra, máu lách tách nhỏ xuống. Nhưng mà trong lòng cô tràn ngập biết ơn với người vừa ném đá kia, bởi vì cục đá ấy vừa hay rơi xuống bên chân cô. Cô vất vả khều khều hai chân, gạt viên đá vào đúng vị trí dưới gan bàn chân, dậm xuống.

Gặp lại gã không phải nhân loại, Long Hương thật sự phát nổ, lần xuyên không này quả thực đã tàn phá cả thể xác lẫn tinh thần cô. Cô hùng hổ tính nợ với gã không phải nhân loạikia: “Anh biết rõ triều Tống đang thịnh hành Lý học, còn dám mang tôi xuyên thành quả phụ, đây là mượn việc công báo thù tư, cố ý hãm hại…”

Sau một hồi lý luận, Long Hương lại bắt đầu xuyên.

Cô xuyên tới triều Đường, là một cô gái nhỏ được cưng chiều. Thời đó địa vị của phụ nữ vẫn còn cao, quan điểm nam nữ cũng rất cởi mở, cô rất nhanh thông đồng được với một chàng đẹp trai, ngay lúc hai người đang tình chàng ý thiếp, chuẩn bị XXOO, đau đớn thay, anh chàng đẹp trai kia trong lúc khởi động lại tán thưởng đôi bàn chân trắng nõn đẹp đẽ của cô, vừa chạm một ngón tay vào gan bàn chân, cô đã vút một cái tới nơi trình báo trục trặc.

Khi cô đỏ mặt tía tai yêu cầu xuyên về chỗ lúc nãy, cái gã không phải nhân loại kia nghiêm túc nói với cô, một người không thể xuyên về cùng một thời kỳ hai lần, cho nên cô không thể trở lại đó.

Thảm! Thảm! Thảm! Vất vả lắm mới được một lần xuyên ưng ý, không ngờ kết quả lại như thế này, còn mất hết mặt mũi, chết vì thượng mã phong. Đau nhất là căn bản mã cũng chưa kịp thượng đã phải oan ức gánh chịu một cái hư danh.

Long Hương quy kết rằng trách nhiệm trong sự cố lần này không thuộc phạm vi quyền hạn của cô. Trải qua một sự kiên trì đấu tranh, cuối cùng cô cũng được phép nhìn thấy cuộc sống sau này của anh chàng đẹp trai không may ấy thông qua thiết bị trong bàn tay kia. Sự kiện thượng mã phong để lại ám ảnh tâm lý rất nặng nề cho hắn, chức năng gì đó cũng vì vậy mà liệt không dậy nổi, hắn chuyển qua chiến trường BL, cuối cùng trở thành tiểu thụ muôn năm.

Khi một người phát hiện còn có người thảm hại hơn mình, người đó sẽ cảm thấy mình cũng không có thảm lắm. Sau khi Long Hương rơi nước mũi thương cảm cho anh chàng kiaxong, liền bắt đầu chọn địa điểm mới trên bản đồ xuyên không.

Cô xuyên đi xuyên lại, lần nào so với trước cũng đều thảm hơn.

Một lần xuyên thành một người hầu ở triều nhà Tùy, cô mới chỉ thoáng thể hiện một chút cá tính thôi, chẳng những không hấp dẫn được tiểu thiếu gia đẹp trai khôi ngô, lại còn bị lão phu nhân quở trách vì cẩu nô tài ti tiện không tự biết thân phận, hấp hối chạy thoát về.

Một lần cô xuyên thành một cô gái nhà nông thời Tam Quốc, trong chiến loạn, bận trốn đông chạy như con cún, bận tìm cơm ăn, căn bản không làm nên chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì, cũng không có cơ hội tiếp xúc với VIP nào, còn thiếu chút nữa bị một đám quân nhân chà đạp, trong lúc nguy cấp, cô đá một cước phải mũi đao, máu đầm đìa chảy đến điểm kết nối, tránh được một kiếp.

Cô xuyên thành đại phu nhân thất sủng, vợ bé bị vợ cả ức hiếp, ăn mày ở tầng đáy của xã hội,… Nói chung là không có một lần nào tốt. Thể xác và tinh thần của cô đã bị chà đạp nghiêm trọng, cuối cùng hết hứng muốn xuyên không, bắt đầu cứ nghe thấy xuyên không là xanh mặt.

Cô đàm phán với gã không phải nhân loại kia, yêu cầu hủy bỏ hợp đồng.

Không Phải Nhân Loại đã định liệu từ trước, bấy giờ bác bỏ: “Không được! Một năm thời hạn hợp đồng còn chưa tới, cô còn phải xuyên tiếp, nếu không cô muốn hủy hợp đồng thì phải bồi thường cho chúng tôi, muốn khiếu nại gì xin cứ tự nhiên!”

Long Hương bất chấp đuối lý, làn loạn lên, vừa khóc lóc vừa quậy phá đòi thắt cổ, Không Phải Nhân Loại vẫn điềm nhiên như không.

Long Hương thấy bộ dạng hắn thản nhiên liền biết lần này rắc rối to, thật ra dựa vào công lực của Không Phải Nhân Loại, tùy tiện động tay động chân vứt cô về thời cổ đại, không thèm để ý, cô cũng sẽ sớm hóa thành một đống xương khô. Thứ duy nhất có thể ràng buộc hắn là sự sợ hãi của hắn đối với công tác khiếu nại lên cấp trên, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, ràng buộc duy nhất cũng đã mất tác dụng rồi, Long Hương bắt đầu chuyển bài.

Cô mềm mỏng cầu xin, Không Phải Nhân Loại vênh váo tự đắc đứng nghe một lúc lâu, đến khi cảm thấy đã đem ấm ức nhịn nhục mấy tháng nay xả ra hết, mới chỉ cho một con đường sáng.

“Cô có thể giúp chúng tôi kiếm khách hàng, kéo được mười người xuyên không là có thể xí xóa tiền phạt hủy hợp đồng của cô. Mà sau đó còn có thể được trích phần trăm.Mặt khác, cô còn có thể phát triển hội viên tầng thấp, bọn họ dụ được khách hàng thì cô cũng được hoa hồng nữa…”

Không Phải Nhân Loại nói tràng giang một lô quy tắc của tổ chức bán hàng đa cấp Xuyên Không, Long Hương không có lựa chọn nào khác, đành gia nhập để mong thoát nợ, cấp trên của cô chính là Không Phải Nhân Loại.

Cho nên mọi người nhất định phải nhớ kỹ, người mua không bao giờ bằng người bán!!! Đây là kết luận Long Hương rút ra sau bài học tàn khốc này.

Vì thế Long Hương bắt đầu viết truyện xuyên không, dụ dỗ người khác xuyên không. Để ghi nhớ bài học cũ, cô tự đặt bút danh cho mình là “Vô Tụ Long Hương”, cô muốn mãi mãi nhớ rằng ở lần xuyên không thứ X, cô nghèo đến thảm cảnh phải đem tay áo đi cầm.

Cô nuốt nước mắt cố gắng viết viết viết, khởi đầu không thuận lợi cho lắm, vì motif truyện của cô rất cũ, không thể thuhút được ai muốn xuyên không. Sau đó cô viết 《 Tịch Dương Hồng – ta là bà nội của Khang Hi 》, tình hình mới được cải thiện.

Bởi vì có rất nhiều người yêu cầu xuyên thành bà cố nội, tích cực mở rộng kinh doanh của Tổ Chức Xuyên Không, hợp đồng tăng nhiều, Long Hương được Ủy Ban Điều Phối Xuyên Không khen thưởng, trước hết là giải trừ hợp đồng, có thể bắt đầu nhận phần trăm được rồi. Không Phải Nhân Loại cũng nhờ đó mà tăng một cấp tiền lương, thái độ đối với Long Hương cũng tốt hơn rất nhiều.

Ngay khi Long Hương sung sướng tự nâng cốc chúc mừng chuẩn bị kiếm được một món lớn, biến cố xảy ra, Ủy Ban Điều Phối Dân Cư đến phá.

Theo như thông tin từ Không Phải Nhân Loại: Ủy Ban Điều Phối Xuyên Không và Ủy Ban Điều Phối Dân Cư đều trực thuộc Hội Quản Lý Chăn Nuôi. Cái gọi là Hội Quản Lý Chăn Nuôi chính là một tổ chức quản lý địa cầu. Người lãnh đạo cao nhất của họ là Thần mà chúng ta thường gọi. Ở những nơi khác nhau, Thần cũng lấy diện mạo và tên gọi khác nhau mà xuất hiện, có khi gọi là Thượng Đế, có khi kêu là Phật Tổ, có khi thì là Allah… Không hiểu thánh chiến tôn giáo của con người còn có nghĩa lý gì nữa?

Hội Quản Lý Chăn Nuôi nói rằng, địa cầu chính là một trang trại lớn, con người chính là cừu dê trong trang trại, nhiệm vụ của bọn họ là chăn thả cừu, làm cho linh hồn của chúng sinh trưởng khỏe mạnh, để tử thần có thể đến gặt hái Hoa Của Linh Hồn.

Khách hàng của Ủy Ban Điều Phối Xuyên Không đều là nữ giới, mà tỉ lệ nam nữ trong xã hội hiện đại đang mất cân đối trầm trọng, lại thêm trào lưu xuyên không thịnh hành làm số lượng nữ giới càm giảm đi, có thể nói là họa vô đơn chí. Vô số nam giới không kiếm được cô dâu, oán khí dâng tận trời, cao đến chỗ của Hội Quản Lý Chăn Nuôi, Hội Quản Lý Chăn Nuôi phát hiện tình trạng này rất bất lợi cho linh hồn của bọn họ sinh trưởng, liền cưỡng chế Ủy Ban Điều Phối Dân Cư nhanh chóng giải quyết. Ủy Ban Điều Phối Dân Cư đi điều tra nguyên nhân liền chỉ ra lỗi là do Ủy Ban Điều Phối Xuyên Không.

Trải qua mấy lượt kiểm tra xét xử, quyết định Ủy Ban Điều Phối Xuyên Không thua kiện, cưỡng chế đình chỉ tất cả hành vi xuyên không, ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.

Vì thế phần trăm của Long Hương vỡ tan tành, xuất phát từ sự tức giận, liền viết truyện kể lể, vạch trần sự thật đằng sau bức màn đen tối của xuyên không. Mặt khác cô cũng đã gửi khiếu nại đến Bộ Lao Động, mong mọi người lên tiếng ủng hộ!