Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 1 - Chương 57: Tôi là người tốt




Chúng tôi chia tay Đái Tông.khi vào thành phố. Hiện tại tôi nhăm nhe vào bản sự của Đái Tông, tôi hỏi có thể dạy cho tôi bản sự này không, Đái Tông nắn chân tôi rồi nói: “Dạy cậu nửa ngày cậu cũng chẳng thể chạy nhanh hơn người bình thường, chân của cậu không thể chạy nhanh được.

Thật khác biệt, một người chạy chậm như rùa bò, một người chỉ khẽ nhấc chân đã nhanh hơn vận động viên, vì vậy tôi thấy câu quảng cáo này rất chính xác: nếu như tôi có thể chạy nhanh hơn một chút, tôi nghĩ tôi có thể bay.”

Ý của Đái Tông là thân thể tôi không thích hợp, cũng như việc muốn cho một chiếc ô tô có thể bay lơ lửng trên trời vậy, vì vậy tôi cũng rất đồng ý với một câu khác: trời giao cho ngươi trách nhiệm lớn lao, tất nhiên trước hao tâm tổn chí …

Việc này giống như đẩy một đứa nhỏ từ bé đã thâm thụ tư tưởng Nho gia rèn giũa bị ném vào hiện thực xã hội xấu xa.

Tôi nghĩ tới một chuyện, trước tiên mua cho Chu Quý cùng Đỗ Hưng hai chiếc di động, tôi vốn nghĩ đưa cục gạch của tôi cho họ, nhưng hai người đều khiêm tốn từ chối làm tôi phải bỏ ý tưởng này, bọn họ nói: không cần quá sang quý, tầm 130 vạn NDT là được….

Lại tới cửa hàng điện thoại khi trước, tôi mua cho hai người hai chiếc di động tốt nhất trong hiệu, sau đó tôi gọi điện cho Trần Khả Kiều tới quán “Nghịch Thời Không” chờ ở đó trước. Chủ tiệm thấy tôi vẫn dùng “trấn tiệm chi bảo”, hơi kích động nói: “Anh giai, anh thật quá tiết kiệm, mua di động cho bạn đều tốt thế, mà mình lại vẫn dùng thứ này – tốt lắm hả?”

Tôi nói; “Cũng không tồi, đang tính mua mấy cái thế này nữa.’
Chủ tiệm hơi đỏ mặt: “Nếu có thời gian tôi sẽ hỏi dùm cậu, hình như nhà máy đang thu hồi những thú đồ cổ này.”

Nguyên nhân tôi hiện tại vẫn không đổi di động thật ra rất đơn giản, bây giờ dù thế nào tôi cũng là người có chút của cải, nên bỏ thời gian chọn cho mình một cái di động phù hợp. Tôi luôn coi ông chủ cửa hàng nơi Bánh Bao làm việc là kẻ địch giả tưởng: vì sao đều là đàn ông, nữ nhân của tôi chỉ có thể làm thuê cho người? quay đầu nhìn lại, lão đã không phải đối thủ của tôi rồi, chẳng phải thu nhập mỗi tháng 10 vạn NDT sao? Tôi chỉ vung tay một cái cũng chỉ 20 vạn NDT/tháng cho quán bar, những ủy khuất trước đây Bánh Bao phải chịu đựng, hiện tại nên thể nhiệm chân chính cuộc sống giàu sang.

Tôi tính sau khi chyện này hoàn tất sẽ nói rõ với bánh bao, chuyện khách xuyên việt tự nhiên chưa thể nói cho nàng, nhưng ít ra có thể nói cho nàng người đàn ông của nàng hiện tại đã có thể nuôi nàng, cũng có thể mua cho nàng một chiếc xe oách xì dầu: đâm xe cứ thoải mái, chỉ cần người không việc gì là được.

Tuy không so với Ferrari của Kim Thiêu Viêm, nhưng tôi mua cho nàng một chiếc QQ không thành vấn đề.

Xét tới giá nhà ở khu vực vốn không cao do ảnh hưởng của địa chấn, tôi quyết định tôi cũng mua một biệt thự nhỏ phức hợp, chúng tôi trước tiên sẽ lái xe tới khu biệt thự, bảo vệ sẽ đứng nghiêm trang trước mặt chúng tôi và nói: “xin ngài lái xe cẩn thận, chúng tôi chờ đợi sự trở lại của ngài. Tôi luôn tưởng tượng ra cảnh này.

Chúng tôi nhìn một quyển tạp chí trên bàn, tôi nhìn qua “Play Boy”, chúng tôi xem cuốn Play Boy xuất bản tại Hồng Kong, Ghi-nê xích đạo,… Lúc đó phòng nào chúng tôi làm tình cũng sạch sẽ, nơi tôi ở sẽ như một califonia của châu á, nơi nơi là chiến trường, tôi mua một chiếc TV tinh thể lỏng màn hình siêu lớn, tôi sẽ có rạp chiếu phim, tôi sẽ lắp một dàn âm thanh hoành tráng, lúc đó khi xem chương trình these giới động vật, những tiếng động vật ngâm đầy trữ tình sẽ vang vọng bên tai chúng tôi: …..(đề nghị ko dịch chỗ này- dịch giả)

Nghĩ thật tuyệt, nghĩ tới đây tối mới phát hiện ra một thơi gian dài tôi cũng Bánh Bao đã không thân mật, vào cái tuổi của bọn tôi thật khó chịu được, không trách An Đạo Toàn nói tôi tim thận phổi không vấn đề, nói tới thận, tôi biết một người thận nát bét, 20 tuổi mà tới Thâm Quyến hút thuốc phiện hai năm, sau đó kết hôn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có con, cơ năng không chút vấn đề, nhưng chỉ vì thói quen nên cứ đên lúc sắp lên đỉnh lại quay đầu bỏ chạy….

Tội hẹn Trần Khả Kiều gặp mặt tại quán bar lúc 2h chiều, tôi đến bar lúc 1h55. Tôi dừng mô tô trước cửa, dẫn Chu Quý cùng Đỗ Hưng vào bả, nếu như lúc khác, quán hẳn chưa mở cửa, xem ra Trần Khả Kiều đã phân phó, quán bar chẳng những đã mở, nhân viên đều tới, hiện tại đang quét vệ sinh, đèn chớp chớp, ánh sang từ ngoài cửa chiếu vào, tôi còn chưa bao giờ quan sát một quán bar dưới ánh mặt trời.

Chu Quý vừa vào cửa đã chỉ vào phòng nghỉ nói: “Tường này nên đập ra, vừa rộng, vừa thoáng.” Sau đó chỉ vào vũ đài: “Lôi đài nên đặt bên ngoài, đặt trong này thật bất tiện, đập đi.”

Tôi nói: “Kêu các anh tới là để trông coi, không phải tới để đập tường. Một lát nữa đừng nói gì nhé.”

Trong quán bar có một tên nhãi mỉm cười chói lọi mời chúng tôi vào ngồi, rồi bưng cho mỗi người một chén nước chanh, nhưng nhìn bộ dáng hẳn không phải quản lý ở đây, mới ngồi chốc lát, Trần Khả Kiều vểnh đầu ưỡn ngực đẩy cửa bước vào, tôi nhìn qua, có 2 điểm thu hút.

Trần Khả Kiều lần này mặc có tác phong công sở hơn 2 lần trước nhiều, mặc áo sơ mi, quần áo vàng nhạt, ngực nhô lên lộ rõ vẻ đầy đặn no đủ đàn hồi, sơ mi bị đẩy lên tạo cho người nhìn cảm giác khoan khoái, khiến mỗi nam nhân(kể cả tôi) đều trợn mắt với dụng vọng dùng hai tay nắn bóp tạo vết nhăn trên đó. Nàng thấy bọn tôi đang ngồi đợi nàng, cười tán thưởng, khẽ gật đầu coi như chào, sau đó vỗ vỗ tay, tất cả nhân viên rất nhanh tụ tập xếp hàng, tôi cũng mang Chu ĐỖ hai người đi tới, Trần Khả Kiều nhìn nhân viên, vẻ bối rối khẽ hiện trên mặt nàng, trong vui mừng có tiếc nuối, cũng như một người mẹ nghèo phải đưa con cho người khác nuôi hộ.

Trầm mặc vài giây, nữ cường nhân lập tức khôi phục vẻ thong dong, nàng chỉ tôi, nói dứt khoát: “Xin giới thiệu, đây là Tiêu tiên sinh, sau này là ….”

“Chào mọi người, tôi là bạn của Trần tiểu thư.” Tôi đột ngột cắt lời, sau đó đút tay vào túi quần biểu lộ xin lỗi khi cắt lời Trần Khả Kiều. Tràn Khả Kiều nhìn tôi, tôi cảm nhận rõ sự xao động trong long nàng, tôi nói tiếp: “Còn hai vị này, về sau là phó giám đốc nơi này….”
Tôi nhìn ra việc tôi không nêu tên họ của hai người là mạo muội, vội đẩy Chu Quý: “Tự giới thiệu đi.”

Chu Quý bước lên một bước, ôm quyền, cười ha hả nói: “Chu Quý! Về sau mọi người là huynh đệ, có việc cứ nói.”

Đỗ Hưng thấy Chu Quý hơi ôm quyền cũng khẽ bật cười, rất hợp thờ vẫy tay chào mọi người: “Nam là huynh đệ, nữ là tỷ muội, về sau chúng ta đồng tâm hiệp lực quản lý tốt quán rượu.”

Lời này nghe còn không thích hợp lắm, nhưng Chu Quý tùy tiện nói chuyện, Đỗ Hưng lại tâm tư cẩn mật bổ khuyết, hai người quả là một đồi trời sinh bổ khuyết cho nhau.

Trần Khả Kiều đột ngột hỏi nhân viên: “Quản lý của các cậu đâu?”

Nhân viên nhăn nhó lúc lâu mới nói: “Liểu quản lý nói không khỏe …”

Trần Khả Kiều cũng chẳng quan tâm gật đầu, sau đó cho mọi người giải tán, chúng tôi lại ngồi vào chỗ, Trần Khả Kiều nói nhỏ với tôi: “Tổng quản lý tên Liễu Hiên, nói mấy lần muốn dẫn gái vào quán bar nhưng tôi không đồng ý, tôi một lần điều tới hai phó quản lý đại khái khiến anh ta khó chịu.”

Một người làm thuê cũng dám không để ý tới chủ? Chẳng lẽ thằng nhóc họ Liễu là máy bay của nàng?

Chu Quý vẫn cười ha ha: “Huynh đệ chúng tôi kiếm miếng cơm ăn, không can thiệp vào việc gì cả.”
Nói thực ra, tôi kêu bọn họ tới quản lý một quán rượu mà thôi, cũng khó trách họ nói vậy. Bọn họ tuy đã kinh doanh mua bán, nhưng dù sao vẫn là qua loa thôi, để hai người vốn xuất thân thổ phỉ đi bày mưu nghĩ kế so đấu với người là đánh giá quá cao bọn họ rồi, nếu muốn chơi khăm thằng khác thì tốt nhất là gọi Lưu Bang tới, khởi phải kêu tiểu tử này mỗi ngày phải vùi đầu trong nghề cá độ đỏ đen.

Chu Quý nói vậy, Trần Khả Kiều cũng không thể nói gì hơn, nàng cười gượng: “Đừng nói vậy, Chu tiên sinh có cái nhìn thế nào với quán rượu?”

Chu Quý thấy tôi nhìn, biết đã đụng vào tường không thể không nói, anh ta nhìn một hồi rồi dứt khoát chỉ ra: ‘Tôi thấy vì sao chỗ này tối thế, sao không mở hai cửa sổ lớn?”

Trần Khả Kiều: “…ha ha, Chu tiên sinh thật biết nói chuyện cười, công tác cụ thể tôi sẽ để Liễu Hiên an bài, tôi xin cáo từ trước. » :

Tôi tiễn nàng ra cửa, nhìn nàng bước lên một chiếc xe hơi nội địa, chiếc xe này chỉ coi tạm được với những người như nàng, bằng tài sản của nàng, dù không đi xe quá tốt, nhưng một chiếc xe giá 50-60 vạn hẳn là có?

Trần Khả Kiều trước khi lên xe đột nhiên cười với tôi rồi nói: ‘Cám ơn”.

Tôi đương nhiên biết nàng ý nói gì, vừa rồi tôi ngăn nàng nói, bảo toàn thể diện cho nàng, duy hộ tôn nghiêm của một nữ chủ nhân sắp xuống dốc. Không phải vì tôi muốn lấy long nàng, cô cho tôi thuê quán bar 1 năm, một năm này nếu không có gì xảy ra thì người ngu cũng biết, cô sẽ thu quán bar lại. Trong một năm này dù có đại tai tiểu nạn, dù là địa chấn, hay thế giới hủy diệt, dù cho nhân viên ở đây thất nghiệp, lúc đó có hận thì họ cũng hận tôi, là ông chủ không làm tốt trách nhiệm của mình.

Đương nhiên, tôi không thể cho nàng biết chút ý nghĩ của tôi, trên thực tế tôi có chút bội phục chính ình, luôn nói với mình: “Ngươi là người tốt, người là một người tốt, ngươi là một người biết thương hương tiếc ngọc… À quên, là người tốt.”