Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 1 - Chương 98: khai mạc 1




Tôi biết, hôm nay khẳng định ngủ không ngon, ông Trương, Lưu bí thư tuyệt không cho ngủ ngon.

Kết quả người đầu tiên gọi điện thoại lay tỉnh tôi lại là người của khách sạn gọi tới, người gọi là một nữ nhân viên tiếp tân giọng ngọt ngào, cô ấy nói: “Tiêu tiên sinh, chúng tôi là là khách sạn Hồng Vận, ngài dã đặt 35 phòng khách sạn tại chỗ chúng tôi, theo lịch chúng tôi sẽ phái 2 xe khách tới trường đón các vị tuyển thủ vào ở, xin hỏi chúng tôi có thể đi từ bây giờ được không?”

Tôi mắt nhắm mắt mở nói: “Giờ là mấy giờ?”

Bên kia không cần nhìn lại đồng hồ nói luôn: “Giờ là 6 giờ đúng.”

Tôi nói: “Còn sớm thế mà?”

Nữ tiếp tân nhắc tôi: “Khai mạc bắt đầu lúc 8 giờ…”

Từ Trung tâm thể dục thể thao tới trường mất 40 phút.

Tôi nói : « Xuất phát đi. »

“Vâng, xin lôi đã làm phiền ngài nghỉ ngơi, xin cảm tạ ngài một lần nữa vì đã chiếu cố khách sạn.”

Tiếng nói ngọt nào của tiếp tân khiến tôi rất thoải mái, nếu khai mạc sắp bắt đầu, tôi không thể ngủ nữa, còn vì sao phải vặn vẹo, thì chỉ có những bạn nam cường tráng mới có thể hiểu, xem ra thận của tôi thực tốt, hơn nữa… tôi cùng bánh bao đã tách nhau hơn tháng rồi. Nước lạnh vã vào mặt, tôi mới có chút tỉnh, vì sao lại là 35 phòng? Tôi kêu Lưu bí thư an bài 60 người, hẳn là thuê 30 phòng, kỳ thực: một gian theo tiêu chuẩn 3 sao mà đi thuê theo đoàn thì sẽ giảm còn 200 NDT/gian, một ngày giảm 7000NDt, lại có 3 bữa ăn nữa, chắc chắn hơn 1 vạn NDT/ngày, tuy chút tiền này không đáng gì đối với thành phố, nhưng cũng nói rõ chính phủ rất quan tâm. Khách sạn Hồng Vận dù chỉ là 3 sao nhưng những đại hội, hội nghị lớn khách đều ở đây, thuộc về đối tượng hợp tác trường kỳ với ủy ban nhân dân thành phố. Tôi lái xe tới khách sạn trước. Lúc tới đã có nhiều xe hơn bình thường, có các đài truyền hình, còn có cả cảnh sát giao thông cùng cảnh sát cơ động. Trong đó đông đảo nhất là các đoàn tới tham gia thi đấu, các tỉnh gần đều đi xe tới, người ở xa thì trên áo đều in tên võ quán, tôi nhìn qua phía trước còn có chữ “tất thắng”, bọn họ đại bộ phận tới từ mấy ngày trước, vì tiết kiệm chi phí nên đội ngũ không nhiều, tự cổ nghèo văn phú võ. Không có tiền thường không mở võ quán, cái này gọi là Cường long không áp địa đầu xà, hổ lạc bình dương bị … ách, chỉ có thể nói là bị tôi chiếm địa lợi thôi.

Vào khách sạn nhìn, quả nhiên đã thấy các nhân viên công tác tụ tập, trên ngực đeo thẻ tác nghiệp, bút giắt trên ngực, nhiều người trẻ tuổi, bọn họ đều rất bận. Tôi tới bàn ghi danh, phục vụ viên lập tức đối xử khác hẳn. Lập tức gọi điện thoại cho Lưu bí thư đang trong phòng họp, Lưu bí thư bận tối mắt tối mũi, chính phủ thành phố chúng tôi thiếu kinh nghiệm tổ chức hoạt động lớn thế này. Lão ta tiện tay gọi một nhân viên công tác, phân phó: “Cậu dẫn chủ nhiệm Tiêu đi xem hội trường cùng chỗ ngồi, cấp chìa khóa phòng cho họ.” Nói xong vỗ vai tôi, không để ý tới nữa.

Tôi cùng cậu nhân viên trẻ kia đi tới sân thể thao, xe đặt ở cửa khách sạn thật là một tuyển lựa sáng suốt, trường thể dục thể thao tắc kẹt, đã cấm xe taxi vào. Nếu muốn vào bãi đỗ xe phải có các giấy tờ liên quan, nếu để xe ở phía trong thì không khác gì ngồi tù, đừng hòng thoát khỏi chỗ này trước nửa đêm.

Tiến vào khán đài, số khách tới tham gia không ngờ đã ngồi gần đầy một phần tư, người nào cũng mặc đồ thể thao, thân thể cao lớn tráng kiện đi lại khắp nơi. Có không ít ông già ánh mắt lấp lánh đang đi thái cực quyền cực kỳ thuần thục, hai thanh niên đang đối luyện thành thục, có người xuất toàn phong cước, có người đá bia “rầm rầm”. Nếu nói theo kiểu Từ Đắc long, trong này không có bách tính, tôi dự tính chẳng đánh thắng nổi ai ở đây.

Những người này là đồng đạo cũng là đối thủ cạnh tranh, chẳng qua người học võ đều rất hào sảng, đều kính trọng lẫn nhau. Giải đấu lần này mỗi đoàn hạn chế ở 50 người, có thể tưởng tượng, gần 200 đội mà mỗi đội đều 50 người, cũng đã 1 vạn người, mà sân trường thể dục thể thao có chỗ trống chỉ đủ chứa 30000 người, chẳng qua cũng không quy định gắt gao quá, bởi vì có đội đông nghịt tới hơn trăm người tới, cũng có đội chỉ có vài người, có thể đánh bằng.

200 nhạc gia quân đã xếp đội chuẩn bị nhập trường, bọn họ là do ban tổ chức an bài, các hảo hán thuộc về chính phủ địa phương bảo trợ, là hai chuyện khác nhau, tôi kêu xe của khách sạn thuận tiện chở 100 chiến sĩ còn lại cùng Nhan Cảnh Sinh đi luôn chuyến, bọn họ có thể cùng 200 ngồi chung xe do ban tổ chức thuê về trường, tôi cũng bớt lo lắng.

Nhân viên công tác trước tiên đưa tôi chìa khóa, tôi tiến vào nhìn qua, cũng không tệ, tương đối rộng rãi, nếu để một cái máy ở trong rồi khởi động thì bên ngoài căn bản không nghe thấy được. Sau đó tôi được dẫn tới khu khách quý, trường thể dục thể thao tôi tới nhiều lần rồi, nhưng lần đầu vào khu khách quý. Khu khách quý thực ra là một đài cao có thể nhìn ra phía đại sảnh của trường, có thể nhìn toàn cục từ trên cao, có 100 chỗ cố định, giống như trong điện ảnh, an bài từ cao tới thấp, trước nhất là một dãy sô pha cùng trà kỳ, dưới mỗi trà kỷ đều có ống nhòm. Trọn cả khu khách quý có thể cho 150 người ngồi.

Tôi ngồi hàng đầu, cầm ống nhòm nhìn bang quơ trường này, đối tượng bị tôi nhìn vào đều lờ mờ không biết, đối tượng không chút kiêng kị ngẩn người suy tư. He he, đây là giai cấp đặc quyền. Tìm mãi, rất tiếc nuối phát hiện hôm nay số phụ nữ tới đây ít đáng thương, càng không cần nói mỹ nữ. Nghĩ cũng phải, thi đấu không giới hạn, kỳ thực cũng nói rõ đây là thiên hạ của đàn ông, hiện tại người xem còn chưa tới, ở đây chỉ có các đội ngũ tới tham dự giải, tự nheien cũng không có phụ nữ, tuy nhiên có một hai điểm xuyết trong đó, hoặc là đã già hoặc là quán chủ phu nhân phì nộn.

Đồng hồ vừa điểm 7 giờ, loa liền vang lên tiếng nhạc, 200 chiến sĩ giữ vững cự ly, các đội tham gia đều tìm vị trí tập hợp theo bảng, chuẩn bị nghi thức nhập trường. Tôi nhìn vào mấy tấm bảng bên dưới, phỏng đoán các hảo hán hẳn sắp tới. 7h30, loa chính thức thông các đội tuyển đại biểu các đơn vị tập hợp, một nhân viên công tác tới gõ cửa hỏi: “Chủ nhiệm Tiêu, đội đại biểu cho trường ngài đâu?”

Tôi cũng không để ý, để cậu ta chờ chút.

8 giờ đúng, người xem nhập trường đã gần đủ, bọn họ đều ngồi giữa các đội tham gia thi đấu, các ghế trên khán đài đã đủ cả, giờ không có rảnh tìm mỹ nữ rồi, các đội ngũ đều đã tập hợp đầy đủ. Nhân viên lại tới tìm tôi lần hai, vô cùng gấp gáp, thị trưởng đã tới, đang ngồi trong phòng nghỉ. Tôi gọi điện thoại cho Khách Sạn, bọn họ nói phục vụ viên đã lái hai xe chở khách lớn xuất phát lúc 6 giờ, họ kêu tôi chờ để hỏi lại.

Kết quả, chốc lát đã có điện thoại gọi lại, đáp án khiến tôi vô cùng xấu hổ, nguyên lai các hảo hán dạy quá sớm, cảm giác đói bụng, vào quán bánh quẩy ăn sáng. 8 giờ, các võ thuật tông sư của một phải vào chỗ, bên cạnh còn có người xuất gia, có tăng, có đạo, khởi đầu là chủ tịch tổ chức giải đứng lên phát biểu, ông ta cũng là người luyện võ, nói rất rõ ràng mạch lạc, dứt khoát lưu loát, đơn giản vài câu đã xong, tiếp đó là đại biểu chủ nhà Lương thị trưởng, chỉ cần ông ta nói xong là tới lượt các đội vào. Tôi thầm cầu khấn lão nói nhiều chút, lại như kiến bò trên chảo nóng giậm chân chạy ra cửa trường thể dục thể thao, không qua 5 phút, Lương thị trưởng đã phát biểu xong nhận tràng vỗ tay cùng những lời khách sáo, bắt đầu cảm ơn người này cảm ơn cái kia, đúng lúc này, hai chiếc xe khách rốt cục cũng rống lên lao tới, qua cửa kính có thể nhìn ra tài xế lộ vẻ không vui, kéo dài buổi lễ khai mạc, bọn họ chắc chắn cũng gánh trách nhiệm.

Khác với họ, các hỏa hán nói chuyện vui vẻ xuống xe, có người tay còn cầm đồ ăn vặt, 100 chiến sĩ xuống xe nhanh chóng xếp đội, Từ Đắc Long cùng Nhan Cảnh Sinh đứng đầu. Tống Thanh cầm hai túi bánh quẩy cùng sữa đậu nành nhét vào tay tôi: “Các anh ấy đều nói anh chắc chắn chưa ăn, đặc biệt mang tới cho anh đấy.”

Các hảo hán cũng cười vui nói: “Đúng, đúng, đang lúc nóng ăn đi.”

Tôi cầm bánh quẩy nóng hầm hầm, lửa giận biến mất sạch, than thở; “Các anh mau vào sân đi.”

Đổng Bình thò đầu nhìn sân vận động, líu lưỡi: “ác ác, nhiều người thế này à.” Anh ta thấy các đội ngũ đều kỷ luật nghiêm túc, ôm lấy vai Từ Đắc Long: “Từ lão ca, nếu đã tới, vậy cứ lộ diện một lần, anh dẫn nhạc gia quân vào đi. Anh xem an hem bọn tôi lệch nhau vài vạn dặm, sẽ làm mất uy danh trường.”

Từ Đắc Long cười nói: “Vậy các vị tráng sĩ cứ nghỉ ngơi tạm đi.”

Tôi dẫn Từ Đắc Long cùng 100 Nhạc gia quân vào sân, nói với họ: “Lát nữa cứ đi theo mọi người là được, chúng ta là chủ nhà, là đội xuất hiện sau cùng, có gì không hiểu cứ hỏi anh em cầm biển, cũng là người mình cả.”

Tôi lại hỏi Nhan Cảnh Sinh: “cậu đi cùng họ hay là đi vào phòng nghỉ một lát?”

Nhan Cảnh Sinh nói: “Em đương nhiên cũng đi cùng vào sân rồi.”

Tôi dẫn các hảo hán vào phòng khách quý, vừa ngồi xuống, nghi thức nhập sân đã bắt đầu.

Trước tiên là hành khúc vận động viên, thuyết minh cũng đi kèm luôn: “Đầu tiên vào sân là các đội viện của hiệp hội a long tinh vũ tỉnh An Huy, hiệp hội a long tinh vũ được thành lập từ năm 1978…” Tôi gãi đầu, theo tôi biết, lần này có rất nhiều đơn vị được chính phủ toàn lực hỗ trợ, vô luận là kinh thế hay chính trị đều có rất mạnh, nhưng vì sao đội đầu tiên vào sân lại là một đội không mấy nổi danh, thật kỳ quái.

Tôi cắn bánh quẩy tiếp tục xem. Đội thứ hai xuất hiện vẫn tới từ tỉnh An Huy, Trường văn võ Bạch Kỳ Câu, càng quá rồi, chỉ có vài ba mống, y phục cũ nát, vẻ mặt hàm hậu, trong đó có mấy đứa trẻ mới lớn, vừa nhìn đã biết chẳng có chút thực lực. Chắc tới góp vui kiếm kinh nghiệm, đội ngũ này lại xếp thứ hai?

Lúc này Lưu bí thư đột nhiên tới, ngồi chúng với tôi, tôi giới thiệu lão với Lư Tuấn Nghĩa cùng Ngô Dụng, nói hai người này là đội phó, Lưu bí thư cảm thấy quan vận mình có hanh thoogn hay không phải đặt hi vọng vào hai người nên rất khách khí. Sau đó hỏi tôi có gì khó khăn không, tôi nói: “Tạm thời không có, nhưng có chút khó hiểu.”

Lúc này các đơn vị thuộc tỉnh An Huy đã được giới thiệu xong, tiếp đó là tuyển thủ tới từ Bắc Kinh, tôi không hiểu hỏi: “Lưu bí thư, sắp xếp các đội vào sân thế nào vậy, tôi xem nhưng không hiểu?”

Lưu Bí thư cười ha hả, nói nhỏ vào tai tôi: “theo bảng chữ cái…”

Tôi vỗ đầu nói: “Thật là ngu quá mà, sớm nên nghĩ tới chứ. Làm thật chính quy.”

Lưu bí thư nghĩ tới gì đó hỏi: “Đúng rồi, sao ảnh chụp của cậu lại mờ thế, nếu không phải có danh sách đưa cùng, cũng không nhìn ra người này người kia là ai.”

Tôi cười he he. Lưu bí thư rời đi, tôi lại cùng Lư Tuấn Nghĩa, Ngô Dụng dùng ống nhòm chỉ trỏ đội ngũ vào sân.

179 đội, đương nhiên chất lượng không đồng đều, mà tính chất cũng khác biệt, có trường chuyên đào tạo võ thuật, có loại giống trường chúng tôi, có võ quán, có trung tâm nghiên cứu võ thật, trong đó tự đắc nhất là viện nghiên cứu tán thủ. Khí thế cũng khác nhau, có đội chỉ có hai người thì hiển nhiên người đơn thế cô; có đoàn như đại biểu thể dục Trung Quốc cso tới vài trăm người mặc đồng phục màu đỏ hiên ngang ưỡn ngực tiến vào, cũng có các đội được chính phủ hậu thuẫn có vị trí trong khu khách quý.

Tôi muốn xếp thứ năm vì thế không ngừng cân nhắc thực lực các đội ngũ trước mắt, muốn nghĩ kỹ xem sẽ thả cho các đội nào, càng châm chọc là trong số các đội tham dự có tới 5 trường tên là “trường Dục Tài Văn Võ”, gồm có Sơn Đông Trường Dục Tài Văn Võ, trường Dục Tài Văn Võ Hắc Long giang, trường Dục Tài Văn Võ chuyên tu Bắc Kinh… lúc đầu người xem còn không chú ý, chờ khi đọc tới trường văn võ đại đồng Sơn Tây thì mọi người đều phì cười, tôi lập tức cảm thấy mặt tối sầm, cảm giác tên này giống như Vượng Tài, không chút mỹ cảm. chẳng biết sao ông Trương không tới, để ông ta xem xem.

Tôi thì thầm với Lư Tuấn Nghĩa: “Chỉ mong bọn trường tên Dục Tài đều bị đào thải sạch từ vòng một, chúng ta mà gặp phải, dù thế nào cũng không được thả.”

Chỉ bởi vì một câu nói này của tôi, những trường tên “Dục Tài” đều đen đủi rồi.