Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3 - Chương 90: Tình ca độc thân




Nói thật đội hộ vệ của Tần Thủy Hoàng lưu lại cho tôi ấn tượng tốt từ đầu tới cuối. Bọn họ đối mặt “yêu quái” chưa từng sợ hãi hoảng hốt, cũng chưa từng nghĩ tới chạy trốn, cho thấy bọn họ rất trung thành với Chính béo. Đương nhiên, quân Tần hiện tại từ thực lực mà nói là mạnh nhất thất quốc, hơn nữa hiện tại triều Tần cũng đang lúc cường thịnh.

Khi tôi hô lên xong, quân Tần hai mặt nhìn nhau. Tướng quân cũng thì thầm to nhỏ: “Thuốc trường sinh bất lão?”

Tôi kinh ngạc: “Đại vương của bọn ngươi không nói với bọn ngươi muốn tìm thuốc trường sinh bất lão sao?” Mọi người đều lắc đầu.

Tôi lập tức hiểu ra, lúc này Tần Thủy Hoàng còn chưa thống nhất thất quốc, còn không tới lúc vì chính mình mà xa hoa dâm dật. Hơn nữa, nước Tần dù cường đại hơn một chút, nhưng cũng có thể bị các nước khác thôn tính, dù có uống thuốc mà thành một đại vương vĩnh viễn lưu vong cũng chẳng mấy thích thú.

Tướng quân quát lên: “Ngươi rốt cục là ai?”

Tôi hạ kính thủy tinh xuống một chút, nịnh nọt: “Làm công tác quản lý ngươi hẳn phải có chút kiến thức chứ, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta kỳ thật là một người tu tiên sao?”

Có người hỏi nhỏ tướng quân: “Có muốn báo cáo đại vương không?”

Lúc này bỗng một đám người ào ào từ trong đại điện đi ra, là đám ăn mặc kiểu quan văn, cãi nhau ỏm tỏi: “Đại vương hỏi bên ngoài có gì ồn ào?”

Chuyện quá đột ngột, tới lúc này mới bất quá ngắn ngủi hơn 10 phút. Vệ đội của Tần Thủy Hoàng còn không báo cáo tình hình, cho nên Tần Thủy Hoàng phái người tới hỏi thăm.

Mấ yngười đều có thân phận không thấp, thống lĩnh vệ đội khách khí nói: “Các vị đại phu, các vị đều tới rồi à? Không biết là người hay là yêu gì đó nói muốn hiến thuốc trường sinh bất lão cho đại vương. Chúng tôi cũng không dám tùy tiện cho vào.”

Mấy vị quan văn có tuổi liếc nhìn tôi ở trong xe. Đều lui về sau tới khoảng cách an toàn, kinh ngạc: “Không biết là người hay yêu... vậy là nhân yêu rồi?” Vừa nói vừa túm áo bọn hộ vệ kéo tới che trước mặt, cũng kinh nghi không biết ra sao, chỉ có một người dám đứng ra, cẩn thận quan sát tầm gần, mắt lộ rõ vẻ tò mò. Tướng quân đó kêu lên: “Lý khách khanh cẩn thận. Quái vật này đao thương bất nhập, vô cùng lợi hại.”

Lý khách khanh ước chừng khoảng 40 tuổi, vóc người gầy gò, ánh mắt chớp không ngừng, vừa nhìn đã nhận ra loại văn thần khách khanh mồm mép giẻo quẹo giỏi hùng biện cùng tinh thần mạo hiểm kiếm cơm. Hắn đứng cách tôi khoảng 5 bước, cẩn thận đề phòng: “Ngươi là ai, xông vào cung Tần là muốn gì?”

“Ta tên Tiêu Cường, là tới tặng thần dược cho đại vương.”

Lý khách khanh cẩn thận dò xét, cảnh giác nói: “Đã vậy, vì tỏ vẻ thành ý, ngươi có nguyện ý đi ra khỏi quái vật kia không?”

Cái này làm khó tôi, nếu chờ trong xe, ít nhất còn cam đoan an toàn, nếu đi ra ngoài có thể bị giết bất kỳ lúc nào. Nhưng mà ở trong xe thì không thể giải quyết việc này. Tôi đành nói: “Các ngươi có thể cam đoan sẽ không thương tổn ta sao?”

Tướng quân trực chỉ huy thấy tôi thật không có ác ý gì, kêu lên: “Đi ra nói chuyện, nếu không lao tới bọn ta cũng không giết ngươi.”

Tôi cân nhắc một lúc mới cắn răng làm như hắn nói chui ra khỏi xe. Vừa ra ngoài tôi lập tức thả bao gạch xuống đất. Giơ cao hai tay - làm thần tiên không chỉ biết chạy đường dài thôi, thời điểm tất yếu cũng phải đánh cuộc một keo. Tôi nghĩ qua rồi, mặc dù hiện trường chế tạo cho họ vũ khí hạt nhân cũng vô ích, vấn đề là họ sẽ không ngốc để tôi chế tạo vũ khí, bọn họ chỉ cần vây quanh tôi ba ngày là xong, tôi không sợ chết khát, chết đói. Nhưng sau đó tôi tìm Chính béo cũng bằng không.

Sau khi đi ra tôi rất thông minh khóa cửa xe lại, vệ binh hô: “Thành thật.” Tôi tự giác ôm đầu đi về phía trước 2 bước, lập tức có một người đá gạch của tôi ra xa, hô tô: “Nằm xuống.” Đồng thời có mấy vệ binh ấn tôi nằm xuống đất. Tôi hô lên: “Tôi thật sự đến đưa thuốc” bọn vệ binh nói: “Bớt nói đi, hôm nay lục sự đài đều có mặt, không giải quyết xong không được đi!”

Vệ binh báo cáo: “Tướng quân, trên người hắn không có vũ khí.” Một vệ binh khác nói: “Nhưng mà không ít thứ kỳ lạ.” Nói xong ném ra một đống lớn lục soát được như điện thoại, thuốc lá, bật lửa, ... xếp đặt ra. Bỗng nhiên ai nha một tên nhảy dựng lên, ra là trong lúc vô ý tên lính bật sáng màn hình điện thoại, vệ binh thất thủ, điện thoại rơi xuống. Cũng may tôi nằm trước mặt hắn, nhanh chóng tiếp được. Tôi quát to: “Cẩn thận chút, rơi hỏng mày đền được sao?”

Tướng quân chỉ huy tỏ ý vệ binh thu điện thoại từ trong tay tôi đi, nói: “Mấy thứ này chúng ta tạm thời không thể trả lại cho ngươi.” Tôi quát lớn với một vệ binh khác: “Đừng ấn mạnh thế.”

Cờ-rách, một tên nhóc xui xẻo ấn bật lửa. May mà nó đã chuẩn bị tâm lý, suýt nữa rơi khỏi tay vội vàng đỡ lấy.

Lý khách khanh thấy tôi vô hại, nói với mấy vệ binh đang đè tôi nói: “Các ngươi cho hắn đứng lên nói chuyện.” Sau đó hắn hỏi tôi: “Tiên dược ngươi nói tại đâu?”

Tôi mở tay ra, lộ ra ba cây hấp dẫn thảo tôi vẫn cố bảo vệ, mọi người bên cạnh không nhìn được đều bước lên một bước nhìn xem. Thấy là ba cây cỏ bình thường không có gì lạ, thất vọng lộ rõ trên mặt. Ngay cả vệ binh cũng lười đoạt, đồng loạt tản ra.

Lý khách khanh cách tôi gần nhất, ngửi được mùi hấp dẫn thảo, thò tay muốn lấy đi, tôi rụt tay lại: “Thuốc này là chuẩn bị cho đại vương. Ngoại trừ đại vương, ai cũng không có tư cách đụng tới.”

Mấy lão đại phu vẫn tránh phía sau vệ đội nhìn nhau, bỗng đồng loạt hô: ‘Bố láo, vạn nhất thuốc trong tay mày là giả thì sao?”

Tôi sửng sốt, đành phải học tráng sĩ quyết biệt ngửa mặt lên trời cười: “Nếu là độc dược... ta độc chết đại vương các ngươi xong cũng chỉ có đường chết, bọn mày nghĩ tao ngu thế sao?” Các đại thần đều nói : “Ừ, nói có lý.”

Một lão khốn kiếp đứng sau vệ binh nói: “Láo toét, dùng một cái mệnh thúi của mi đổi mạng đại vương. Mày nghĩ hay nhỉ.” Các đại thần cùng nói: “Ừ, cũng có lý.”

Tôi điên tiết: “Thế bọn mày bảo sao?”

Lý khách khanh đi lên trước một bước, kiên định nói: “Ta vì đại vương thử thuốc.”

Tôi ôm hấp dẫn thảo vào lòng nói: “Không được, thuốc này rất quý. Ăn một cây thiếu một cây, ngươi ăn thì đại vương các ngươi làm sao?” Tôi cũng không định cho người ngoài cuộc ăn thứ này - Hơn nữa, hấp dẫn thảo dù không có độc, nhưng tôi thật không biết lai lịch kiếp trước của hắn, ăn xong có chuyện gì xảy ra nữa.

Lý khách khanh quay đầu hướng vương đình nhìn quanh, động tĩnh chỗ này đã báo lại cho Tần Thủy Hoàng nghe, không bao lâu chợt nghe thái giám giọng the thé nói: “Đại vương có chỉ, Lý khách khanh thử thuốc, đại vương nói, Lý khách khanh trung tâm, nếu thử thuốc không chết, lập tức sắc phong thượng đại phu, cũng cho phép người lên triều tấu trục khách lệnh, đình chỉ khu trục môn khách các quốc.”

Lý khách khanh quỳ phục trên đất nói lớn: “Lý Tư khấu tạ đại vương.”

Tôi lập tức vã mồ hôi, nói nhỏ: “Ngươi nói ngươi tên gì?” Lý Tư? Gián trục khách lệnh? Đó chẳng phải thừa tướng triều Tần nổi danh sao?

Lý Tư chậm rãi đứng lên, nói với tôi: “Hiện tại ngươi nên cho ta thử thuốc rồi hả?” Thấy tôi còn do dự, Lý Tư trầm giọng: “Đừng nghĩ nữa, ngươi không cho ta thử thuốc, thì vĩnh viễn không gặp được đại vương, mặc kệ ngươi có mục đích gì, tóm lại không đạt thành.” Các đại thần đều nói: “Ừ, nói có lý.”

Tôi lộn đi lộn lại ba cây hấp dẫn thảo trong tay, nói nhỏ: “Ngươi không sợ đây là độc dược hả?”

Lý Tư cũng nói nhỏ cho tôi nghe: “Thật sự độc dược thì cũng chịu thôi (bó chiếu chấm quan tài). Ta cuối cùng không thể trơ mắt ngươi hủy khát vọng cả đời của ta. Đương thời người có thể kiến công lập nghiệp chỉ có Tần vương. Ta biết người thiên hạ muốn giết hắn rất nhiều. Cũng không biết ngươi có là một trong số đó không.”

Tôi vò đầu bứt tai: “Bài này nghe quen, bài hát gì ấy nhỉ?” Xem ra Lý Tư cũng là người có tầm mắt sâu rộng, đảm lượng không nhỏ, là điển hình kiểu nửa đầu cơ nửa thực lực. Chỉ dựa vào việc cùng Chính béo ghi vào sử sách dù mạng cũng không tiếc.

Tôi lại nhìn quanh, 5000 quân Tần vây quanh làm tôi lạnh tóc gáy, tôi mang 3 vạn đánh 10 vạn là một loại cảm giác. Nhưng một chọi 5000 là cảm giác hoàn toàn khác, tôi quay đầu lại nhìn hai cửa thành, trên cửa đã có cơ nỏ dày đặc. Ở giữa chỉ có một cái xe bánh mì ... hôm nay muốn không bị bắn dính lên cổng như phim anh hùng thì cũng không có cách nào khác rồi.

Tôi cầm một cây hấp dẫn thảo giơ lên trước mặt Lý Tư: “Ta nói với ngươi, thuốc này....”

Lý Tư cũng chẳng kiên nhẫn nghe tôi kể lể, đoạt lấy nhét vào miệng. Tùy tiện nhai vài cái là nuốt xuống. Mọi người giương mắt nhìn xem, nếu có chút khác lạ, tôi lập tức bị bắn dính lên tường, nhưng tôi ngược lại không lo. Tôi lo lắng Lý Tư ăn hấp dẫn thảo rốt cục nhớ ra thứ gì.

Tôi cùng mọi người đều nhìn chằm chằm Lý Tư vô cùng lo lắng, tôi không biết sau khi có trí nhớ hai đời thì chuyện thứ nhất hắn sẽ làm gì, thứ này không chỉ là ăn không chết còn không bảo đảm người ta giữ chữ tín. Nếu Lý Tư kiếp trước là kẻ hại người lợi mình thì làm sao? Hắn ôm bụng nói đó là đọc dược, hoặc là đời trước là tên ngốc kẻ điên, trước mặt mọi người nhảy cẫng lên múa bụng thì tôi phỏng chừng cũng chẳng sống nổi. Nhưng may mắn, chuyện như vậy tạm thời không có phát sinh. Lý Tư ăn hấp dẫn thảo qua vài giây, bỗng nhiên nhìn tôi cười cười, sau đó nói nhỏ vào tai tôi như thiên lôi oanh đỉnh: “He he, lái xe nát xuyên qua là lần đầu tôi nghe thấy đấy.”

Tôi mắt trợn tròn mồm há hốc. Lý Tư lại nói thêm một câu làm tôi xuýt hộc máu mà chết: 

“Vừa rồi mấy câu anh nói là “tình ca độc thân” thì phải? Anh vẫn nghĩ sao mà nghe quen tai thế.”