Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 6: Thời buổi công nghệ cao quá xá




oOo

Như có suy nghĩ chợt ngẩng đầu, Trần Mặc đột nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn phía ngoài cửa sổ, giống như nghe được tiếng gì đó.

Trên thực tế, toàn bộ khách nhân tiệm cơm đều nghe được, là tiếng hợp tấu vi-ô-lông tao nhã đang từ đàng xa truyền đến, từ từ lại gần nơi này.

Ngay sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên của một người, một chiếc Lincoln Limosin từ từ đi tới, sắp dừng trước của tiệm cơm Cát Tường.

Trần Mặc khe khẽ thở dài, quay đầu giơ ngón tay cái về phía Diệp Dung:
- Dung tỷ, mị lực của cô ngày càng cao, cả loại mặt hàng cao cấp thể này cũng có thể câu được!
(Chú thích: về tuổi tác 2 người này xêm xêm, gọi Dung tỷ là bởi vì Diệp Dung là chủ quán, ý tôn trọng chứ không phải vì tuổi)

- Có sao? Tháng này tôi ăn chay, có làm gì đâu nhỉ?
Nghe Trần Mặc tán dương nhưng Diệp Dung chỉ làm bộ mê hoặc, lại không giống như đang giả vờ.

Hai người đối mắt nhìn nhau, đều có thể thấy rõ ràng sự kinh ngạc trong mắt đối phương — có lầm hay không? Chẳng lẽ có vị khách nhân nào đó trúng giải độc đắc, muốn trở lại trốn cũ tìm cảm giác sao? Nhưng có vẻ không đúng, cho dù trúng liên tiếp 3 ngày giải đặc biệt, sợ là cũng không mua nổi cái xe này!

Có điều kinh ngạc giờ mới bắt đầu, ngay khi Limosin dừng bánh, mười hai chiếc BMW cũng lập tức xuất hiện bốn phía, bày ra tư thế hộ giá.

Vài giây sau, hơn mười tráng hán mặc âu phục đeo kính đen bước khỏi xe, trải một tấm thảm đỏ thẳng từ cửa Limosin tới tiệm cơm.

Căn bản không để ý tới đám người đang trợn mắt há hốc mồm, nữ quản gia trung niên dẫn đầu nhẹ nhàng vỗ tay mấy tiếng, năm mươi nhạc công chơi piano đồng loạt bước khỏi xe, xếp thành hai hàng dọc thảm đỏ mà hợp tấu.

Hai thiếu nữ xinh xắn lập tức xuất hiện bên cạnh Limosin, cung kính tao nhã nhẹ nhàng kéo mở cửa xe, động tác chỉnh tề hẳn đã trải qua nhiều năm huấn luyện.

- Ô hô... Hay là mình có ông bố tỷ phú đã thất lạc mấy chục năm đột nhiêm tìm tới nhận thân?
Trần Mặc “thẩm du tinh thần” xoa xoa cằm, bỗng tự hỏi có nên vào phòng bếp thủ sẵn một củ hành tây đợi lát nữa diễn vở cha con nhận nhau cho thêm lâm li bi đát.

Cơ hồ đồng thời, hơn mười bảo tiêu âu phục kính đen phía sau khom mình hành lễ, một đôi chân thon dài chậm rãi vươn ra khỏi cửa xe.

Tuy còn chưa thấy dung nhan chủ nhân đôi chân, nhưng chỉ bằng vào cặp giò trắng nõn nhỏ nhắn này cũng đủ làm toàn bộ nam tử đang đợi kịch vui đưa mắt nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nuốt nước miếng ừng ực.

- Thật pro, Dung tỷ lại có sức hút cả với bách hợp* a!
Trần Mặc nghĩ bậy gật gật đầu, mắt nhìn về Diệp Dung tràn ngập kính ý, thầm nghĩ rảnh có thể học mấy chiêu.
(* Les, nữ yêu thích nữ)

Mà giờ khắc này, vị nữ tử tao nhã làm no mắt kia cũng đã hoàn toàn lộ diện, đem ngọc dung phơi bày dưới ánh mặt trời...

Trần Mặc hơi có chút kinh ngạc, nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Bà chủ, tôi lần thứ hai biểu hiện kính ý chân thành nhất, cô lại có thể câu được cả mỹ nữ ngoại quốc!

Nghiêm khắc mà nói, mỹ nữ một thân váy dài màu bạc kia cũng không phải thuần túy ngoại quốc, mà có chút dáng vẻ của cả người Châu Á...

Đôi mắt xanh lam trong veo như biển cả, mái tóc mây vàng buông thõng sau vai, đường nét trên mặt tinh mỹ như những bức tượng thần Hy Lạp, dáng người mảnh mai lả lướt, làn da trắng nõn trơn nhẵn như cẩm thạch...

Những thứ này lại phối hợp cùng khí chất tao nhã có phần lãnh đạm, thỉnh thoảng lộ ra theo mỗi động tác của nàng, làm cho lòng người sinh tán thưởng mà lại không dám mạo muội tiếp cận.

- Ơ, nhìn rất quen!
Thoáng ngẩn người, Diệp Dung không hiểu ra sao thốt một câu.

Như bừng tỉnh vỗ vỗ trán, nàng đột nhiên vớ lấy tờ báo đặt trên quầy, chỉ vào bức ảnh trên trang nhất:
- Nhìn này, bài về tiểu thư Gia Địch đến từ Hy Lạp muốn tới huyện thành chúng ta đầu tư, tôi thấy rất giống cô gái này... Đúng vậy, quả thực giống nhau như đúc, oaaa, tôi có nên tới xin chữ ký không nhỉ?

Không có để ý tới Diệp Dung thần tình hưng phấn, Trần Mặc cướp lấy tờ báo, quét mắt qua.

Xem ra vị Gia Địch tiểu thư này rất có lai lịch, nghe nói nàng là người thừa kế duy nhất của gia tộc nào đó ở Hy Lạp, có được học vị tiến sĩ mấy trường đại học nổi tiếng, còn nắm trong tay công ty có tài sản lên tới con số ức.

Quan trọng là... vị mỹ nhân này tới giờ vẫn còn là khuê nữ, đây chính là tin tức đủ để cho nam nhân điên cuồng, cho nên cũng khó trách báo chí bỏ hết mấy tin tức chính trị thời sự nà đem cuộc viếng thăm của nàng làm trang nhất.

Trên thực tế, đã có không ít khách nhân nhận ra nàng, không khí trong tiệm cơm nhất thời trở nên như lửa nóng.

Dưới vô số mắt ánh, vị Gia Địch tiểu thư này tao nhã chậm rãi đi vào, lập tức hướng về quầy của Diệp Dung.

Trần Mặc khẽ thở dài, cảm giác mình không nên ở lại làm kỳ đà thì hơn.

Chẳng qua ngay sau đó, Gia Địch đột nhiên quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười mê người:
- Mặc, đúng ước định của chúng ta, em tới nơi này chờ anh cưới em làm vợ...

- Phụt!
Giờ khắc này, ít nhất có sáu khách nhân ngã ngửa xuống đất, còn rất nhiều người đều phụt đồ uống trong miệng ra.

Diệp Dung ngạc nhiên không nói gì, khó có thể tin nhìn Trần Mặc, nhưng chỉ vài giây sau, loại diễn cảm kinh ngạc này liền dần dần biến mất, ngược lại thay thế. bằng một cỗ tức giận kỳ quái.

Cơ hồ đồng thời, năm mươi nhạc công vi-ô-lông đồng thời bắt đầu diễn tấu, sau đó cũng không biết là làm thế nào, vô số đóa hoa từ trên cao rơi xuống.

- Cái này... Cô xác định không nhầm người đó chứ?
Có chút mê hoặc xoa xoa cằm, Trần Mặc thuận thế né “quỷ trảo” của Diệp Dung, nhìn chằm chằm vào Gia Địch tiểu thư đang ửng hồng đôi má.

Nghiêng đầu nghĩ một lát, hắn bày ra biểu tình không sợ hãi, thản nhiên nói:
- Tôi nghe nói gần đây thịnh hành chương trình Just For Laughs... Gia Địch tiểu thư, hình như chúng ta chưa từng gặp mặt!

- Đúng vậy, chúng ta chưa từng gặp mặt!
Gia Địch thản nhiên gật đầu, tựa hồ không thấy có gì kỳ quái.

Nhưng ngay lúc Diệp Dung định thở phào, nàng lại giơ tay lên khóe miệng, làm thủ thế gọi điện thoại:
- Nhưng năm năm qua, chúng ta tổng cộng gọi cho nhau 1028 lần, em nghĩ đó còn hơn cả vài lần gặp mặt, đấy mới chính là chuyện làm người ta khắc cốt ghi tâm a!

"Rầm!" Nhiều khách nhân lần nữa ngã ngửa, mọi người trong lòng đều chỉ có một ý niệm — nói đùa gì vậy, gọi điện thoại cũng có thể "tài - sắc cùng thu", đây quả thực là đại kỳ tích trên thế giới.

Nhưng mà ngoài dự liệu của bọn hắn, Trần Mặc sau phút ngạc nhiên, lại cũng không có lắc đầu phủ nhận. Hắn như có suy nghĩ gì nhìn Gia Địch, đột nhiên vỗ nhẹ cái trán, chần chờ nói:
- Đợi một chút, chẳng lẽ cô là... Hải Luân?

Khẽ cười, Gia Địch mang theo vài phần ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu, khí chất băng sơn giờ phút này hóa thành ôn nhu vô hạn.

Thế nhưng một khắc, Trần Mặc nhìn Gia Địch gần trong gang tấc chỉ có một cảm giác muốn vơ lấy cây búa — không phải giết người diệt khẩu, mà là đập Nặc Nặc thành mảnh nhỏ, bởi hết thảy chuyện này đều phải cảm tạ nó!

Lại nói tiếp, diễn biến chuyện này quả thực quỷ dị khúc chiết cực kỳ, hoàn toàn có thể làm thành một bộ phim điện ảnh kinh điển về tình yêu, chẳng qua nam nhân vật chính không phải nhân loại mà là một cái điện thoại di động.

Sự tình đại khái là như vậy, giống như ba gia hỏa chuyên gây rối khác, yêu quái điện thoại Nặc Nặc cũng có loại ham thích cổ quái Trần Mặc khó lý giải nổi.

Ví dụ, nó thích gọi bừa một số lạ nào đó tìm người nói chuyện phiếm — nếu như đối phương là nam thì trực tiếp cúp, nếu như là nữ liền tếu táo vài câu, còn nếu gặp nữ nhân giọng ngọt ngào quyến rũ, như vậy thì tối không cần ngủ nữa.
( ước gì là điện thoại của mình)

Bởi vì thân có yêu lực, Nặc Nặc gọi điện không hề mất phí, hơn nữa chỉ cần nó nguyện ý thậm chí có thể trực tiếp đánh điện thoại tới Nhà Trắng.

Mà cũng bởi vì như thế, Trần Mặc mắt thấy không ngăn cản được nó, cũng tùy nó tán ba lăng nhăng, dù sao cũng không sợ người nào truy địa chỉ mà tìm tới.

Bất quá, Trần Mặc nhanh chóng phải hối hận, hơn nữa khi hắn phát hiện Nặc Nặc lại có thể biến thành giọng của hắn, quanh năm suốt tháng gọi sang Hy Lạp thì đã là sự tình nửa năm trước. Mà đối tượng nó dụ lại chính là Gia Địch tiểu thư dùng tên giả Hải Luân.

Tự nhiên, nếu sự tình chỉ đơn giản như vậy, cũng sẽ không có những phiền não hiện giờ.

Mấu chốt của vấn đề ở chỗ, Gia Địch nhìn như cuộc sống hạnh phúc, lại bởi vì cha mẹ mất từ nhỏ nên hoàn toàn thu mình vào vỏ ốc, nàng luôn hạn chế tiếp xúc cùng người ngoài, ngay cả nghiên cứu bảo vệ tiến sĩ cũng tiến hành ở trong nhà.

Có trời mới biết, Nặc Nặc là làm thế nào khiến một cô gái mắc bệnh trầm cảm chịu chuyện trò cùng nó, đáng lý nó phải tới ban duy trì hòa bình của Liên Hợp Quốc công tác mới đúng.

Mà đến khi Trần Mặc phát hiện chuyện này, Gia Địch đã dần thoát khỏi căn bệnh trầm cảm, hơn nữa còn có tình cảm sâu đậm với Nặc Nặc đã khiến nàng hé mở trái tim...

Nhưng vấn đề là Nặc Nặc chỉ là một cái di động thành tinh, tuy ngôn hành cử chỉ của nó đều bắt chước Trần Mặc, thế nhưng vẫn không cách nào thay đổi sự thật ấy. Sợ cô nàng kia thật sự bay tới tìm mình, Trần Mặc ngay lập tức lấy xu thế lôi đình ép Nặc Nặc ngừng gọi điện thoại.

Mà khi hắn nghe được Nặc Nặc giải thích lý do thì lập tức nảy sinh xúc cảm muốn hộc máu:
- Ờ thì, hê hê, lúc đầu là muốn nghịch thôi, sau lại lo lão đại không có nổi bạn gái, cho nên em chủ động hỗ trợ... Uhm, không cần cảm tạ em đâu mà!

Không cần cảm tạ? Trần Mặc ngay cả ý muốn hủy nó đi cũng có! May là sau khi bị hắn cường thế ép buộc, Nặc Nặc rốt cục giảm bớt số lần tán gái, mà trong quá trình này Trần Mặc cũng tự mình gọi mấy cuộc tới cho Gia Địch, dần dần uyển chuyển biểu đạt cự tuyệt.

Đại khái hai tháng trước, tình cảm lưu luyến xuyên quốc gia này rốt cuộc ngừng lại, Trần Mặc cũng nghĩ sẽ không có chuyện gì phát sinh nữa...

Nhưng mà hắn chẳng thể nghĩ tới, Gia Địch rõ ràng đáp ứng chỉ làm bằng hữu bình thường, lại có thể sẽ gióng trống khua chiêng ngàn dặm tìm chồng, hơn nữa còn có được bối cảnh gia đình và bản thân hiển hách như thế!

Mà giờ khắc này, đối mặt với một bên là Diệp Dung thần tình tức giận, một bên là Gia Địch tình ý đậm nồng, Trần Mặc lại chỉ có thể khe khẽ thở dài.

Hơi chút trầm mặc vài giây, hắn xoa xoa hai tay, đột nhiên cười nói:
- Được rồi, tôi đại khái hiểu được là chuyện gì xảy ra!

- Nghe này, nếu tôi nói cho mọi người là điện thoại di động của tôi có vấn đề, hơn nữa thường thường sẽ tự động gọi đi... Có ai tin không?