Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 15: Hái nấm thời tiền sử




Mọi người ăn bữa sáng phi thường tận hứng, nó ngon, ấm áp, lại nhiều. Đám thợ săn ai ăn xong thì buông bát, còn lại chưa xong thì tiếp tục ăn.

Tôn Chí Tân lần này vì để thuyết phục người ta, lượng nấu có hơi nhiều. Hơn một trăm người ăn no mà vẫn còn lại một ít. Tôn Chí Tân liền kêu Buku đi triệu tập trẻ con trong tộc lại đây, đem thức ăn còn dư lưu lại cho đám thợ săn bị thương, khi bọn họ đói bụng thì có thể ăn.

Ở thời đại này, mọi người đối với thức ăn và biện pháp sinh tồn luôn đặc biệt mẫn cảm. Liền có phụ nữ trong tộc vây lại hỏi Tôn Chí Tân như thế nào phân loại chính xác nấm nào không có độc để hái.

Tôn Chí Tân dùng ánh mắt hỏi trí giả, hắn hiện tại biết lão gọi là Esuike. Nhưng chỉ thấy lão giả nhỏ con âm lãnh quỷ dị kia hai mắt nhìn trời, một bộ chuyện chẳng liên quan đến mình.

Kiêu ngạo cái điểu ! Tôn Chí Tân gọi đến toàn bộ những người có năng lực hoạt động, phụ nữ cũng tốt, tàn phế nhưng có thể hành động cũng tốt, tất cả mọi người đi vào trong rừng hái nấm !

Nghỉ ngơi sau khi ăn một chút, một đám người hô hoàn băng qua sông, toàn bộ đi vào trong rừng.

Tôn Chí Tân cũng không phải người không cẩn thận, cẩn thận hỏi qua Buku và những người khác, biết được dã thú lớn ở phụ cận đều bị bộ tộc săn bắt thành thức ăn mới dám đưa đám người này đi vào trong sâu một chút.Huống chi thời đại này, phụ nữ không giống với nữ nhân thời ko trước, không phải đóa hoa nhà kính, các nàng cũng có năng lực chiến đấu nhất định. Còn có đám thợ săn xuất ngũ, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, quen thuộc cách sinh tồn trong rừng, đều là pháp tắc chỉ đạo cho mọi người kể cả Tôn Chí Tân xu cát tị hại.

không giống người khác, Tôn Chí Tân vốn không phải kẻ khinh người. Đối đãi với những dũng sĩ bị thương tàn, Tôn Chí Tân phi thường tôn trọng, không chỉ vì bọn họ vi người khác sinh tồn mà trả giá lớn, mà còn vì kinh nghiệm thông gia giao tranh và tích lũy của bọn họ.

Mà đãi ngộ những dũng sĩ xuất ngũ này nhận được ở nơi khác và ở chỗ Tôn Chí Tân là hoàn toàn bất đồng. Phàm là người lớn tuổi, tàn tật, bệnh nặng, đối với bộ tộc mà nói liền mất đi giá trị, mặc kệ dĩ vãng có bao nhiêu vinh quang cũng sẽ trở thành trói buộc, bởi vậy bình thường không được người tôn trọng. Duy nhất chỉ có Tôn Chí Tân, chỉ cần ánh mắt của hắn nhìn qua, trong đôi mắt kia hàm chứa kính nể và tôn trọng sẽ làm người ta nhớ lại thời đại phong quang và phong thái lúc còn trẻ tuổi của mình, làm cho người ta không thể ghét bỏ ‘người da trắng’ thoạt nhìn thực ‘yếu ớt’ này được. Vì thế đã có dũng sĩ tàn tật tự động quay xung quanh Tôn Chí Tân, theo bản năng muốn bảo vệ hắn.

Tôn Chí Tân cảm giác được loại bảo hộ này, trong lòng cảm thấy không dễ chịu, lại cự tuyệt không được thiện ý đó, đành phải hậm hực vuốt mũi chấp nhận.

Hắn hiện tại bị bốn người ẩn ẩn đi theo, bốn người vô luận làm gì, khoảng cách cũng sẽ không cách hắn quá năm thước. Cách hắn gần nhất là một trung niên cụt một tay, cánh tay phải bị cụt từ khuỷu, còn lại tay trái cũng không phải thực linh hoạt.

Người nọ đang dùng tay còn lại gạt cỏ, học theo bộ dáng Tôn Chí Tân tìm kiếm nấm. Tìm hai lượt lại ngẩng đầu ngưng thần yên lặng nghe trong chốc lát, phán đoán phương xa có dã thú thường lui tới hay không, sau đó lại nhìn đất, xem có rắn độc không.

Thực là một người cẩn thận tỉnh táo. Tôn Chí Tân cực kì thưởng thức, đi qua hỏi hắn:“Ngươi tên gì ?”

“Qigeli.”

“Qigeli, ta gọi là Tôn Chí Tân.”

Qigeli ánh mắt ấm áp, liền không hề kêu Tôn Chí Tân tất đạt lạp sát a tô, mà chuẩn xác kêu một tiếng Tôn Chí Tân. năng lực học nói của hắn quả thực so với Naaru tốt hơn không biết bao nhiêu, Naaru chỉ có thể chuẩn xác gọi Tiểu Tân, đại danh luôn kêu không chuẩn xác.

“Qigeli, ngươi bảo mọi người đi chặt một nhánh cây lớn, vói vào bụi cỏ phía trước đánh vài cái.”

Qigeli nghiêng đầu ngẫm lại, lập tức liền hiểu được biện pháp phòng rắn củaTôn Chí Tân, ánh mắt không khỏi hơi lộ ra ngạc nhiên đánh giá Tôn Chí Tân một trận mới đi nói cho mọi người.

Dã ngoại sinh tồn Tôn Chí Tân rất có kinh nghiệm, nhưng so cùng với người từ nhỏ đã kiếm ăn ở nơi này, lại có chênh lệch. Tôn Chí Tân không phải cái loại người thích khinh xuất xằng bậy, tuy rằng mọi người mơ hồ coi hắn là trung tâm, hắn cũng không to mồm ra lệnh chỉ chỏ lung tung, mà là tùy ý Qigeli chỉ huy, làm cho một đám người theo hình quạt tản ra tìm kiếm. Cứ thế, trong mắt Qigeli càng lộ ra ý tứ muốn thân cận với Tôn Chí Tân.

Vẫn còn sáng sớm, rừng cây phi thường an tĩnh, chỉ nghe tiếng mọi người tán dóc, còn có tiếng chim hót thanh thúy. Trong rừng cây cũng thực ẩm ướt, trên mặt phô thật dày một tầng lá úa, đúng là môi trường sinh hoạt thích hợp của loài nấm. Càng đi, ánh mặt trời soi vào càng ít, rất nhanh liền có vẻ u ám yên tĩnh. Nếu đi vào trong hoàn cảnh như vậy sẽ khiến người ta có cảm giác thiếu an toàn, nhưng nhiều người thì khác. Một đám phụ nữ , một đám trẻ con, cũng không an tĩnh,, mà líu ríu nói chuyện. Thỉnh thoảng có người phát hiện ra nấm mà kinh hỉ kêu lên vui mừng, thêm rất nhiều hơi thở sinh động.

Học theo biện pháp của Tôn Chí Tân, mọi người đều đem nấm hái được xuyên vào nhánh cỏ hoặc nhánh cây rồi khoác lên vai. Bởi vì nấm thật sự rất nhiều, trước kia cũng không có người biết cách phân biệt, sinh trưởng ở nơi người hiểu được như thế nào dùng ăn phân rõ, toàn bộ đều còn ở nơi đó mặc người ngắt lấy, không lâu sau mọi người đều thu hoạch đầy tràn.

Tôn Chí Tân đã kêu người đem mọi người triệu tập lại, lấy nấm vừa hái làm mẫu, giảng giải nào có độc loại nào không có độc.