Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 34




Auge hưng phấn liếm môi:“Có thể nghĩ biện pháp thí nghiệm một chút uy lực của nó hay không?”

Tôn Chí Tân nhíu mày:“ Chưa qua tinh chế lần hai, chỉ xem như bán thành phẩm, không thử ra được uy lực chân chính.”.”

Shade òn đang bị tính năng nổi trội xuất sắc mà thứ này biểu hiện ra chấn đến vẻ mặt chết lặng, tiếp miệng theo bản năng nói:“Bán thành phẩm đã lợi hại như vậy, vì sao không đi thử xem ?”

“Đã qua nửa đêm ……” Tôn Chí Tân đột nhiên ngậm miệng, tròng mắt quay tròn loạn chuyển một lúc trên mặt lộ ra biểu tình cực kì không an phận, giơ ngón tay lên chỉ chỉ cánh rừng bên kia sông:“Nếu không, thử một chút ? coi như luyện tập thực chiến.”

“Âu ~” Buku mới hưng phấn nhượng một tiếng đã bị Tôn Chí Tân bịt miệng.“Câm miệng ! Để cha ngươi nghe thấy là chết cả lũ!”

Shade lúc này cũng đã khôi phục về từ trong khiếp sợ, nắm chặt ống thổi tên không chịu trả lại cho Buku, thấp giọng nói:“Ta nhớ rõ trong rừng đối diện có dạ ly, thịt rất ngon. Ta ớm đã muốn giết một con ăn, nhưng vẫn luôn săn không được. Hiện tại, hắc hắc !” Thì ra vị này cũng là một tên không an phận.

Auge không nói hai lời đứng dậy, Shade theo sát chui ra khỏi lều. Tôn Chí Tân cùng Buku bị bỏ qua không nhìn đến .

Bĩu môi, Tôn Chí Tân lôi kéo Buku đuổi theo, nói:“Hai người các ngươi chờ đã. Ít người đi sợ không an toàn, kêu thêm vài người.” Auge đang định phản đối, Tôn Chí Tân lại nói:“ hông kinh động cái vị tộc trưởng cha ngươi kia là được. An toàn quan trọng nhất, nếu không được, ai cũng không được đi!”

Auge cùng Shade đều là thợ săn, biết Dã thú lợi hại. Hai người lại càng không phải người không biết nặng nhẹ, lúc này tự phân công nhau đi kêu những thợ săn giao hảo tốt với mình cùng nhau hành động. Buku cũng không cam tâm, đi gọi thượng bạn bè của mình Lugaoren và Bone. ểu đội đi săn đêm tính cả Tôn Chi Tân gồm chín người , Auge, Shade, mỗi người gọi một người bạn cùng với cha của một người trong số đó, lại thêm ba thiếu niên nhóm Buku.

Chín người cùng nhau hành động, tự nhiên động tĩnh sẽ không ít, có người còn ở cùng cha mẹ, cứ như thế dẫn đến sự chú ý của cả một nửa doanh địa.

Những người khác vốn định ngăn cản, lại thấy trong nhóm có Tôn Chí Tân, còn có một Thợ săn trưởng thành, càng biết địa phụ cận doanh thú lớn đã bị săn hết, chỉ cho là một đám người trẻ tuổi có tâm tình vui chơi làm ầm ĩ, liền cũng không cản trở nữa.

Chín người theo ánh trăng vụng trộm vượt sông, trong đó thợ săn trưởng thành duy nhất trong nhóm có cái tên rất kỳ quái, chỉ một âm tiết, tên là khang, dù sao Tôn Chí Tân nghe vào trong tai chính là phát âm như thế. con trai Khang kêu Litong, là bạn tốt của Shade. Litong lại gọi một người bạn của mình, so với Auge và Shade lớn tuổi hơn một chút, Robert.

Đoàn người qua sông, nhanh chóng xâm nhập vào rừng cây. Lúc này trên trời có sáu mặt trăng, ánh sáng chúng phát ra so với ban đêm trên địa cầu sáng ngời hơn một chút. đường bên ngoài bìa rừng nhìn rất rõ ràng, đi vào trong rừng lại trở nên u ám.

Tôn Chí Tân nắm lấy Buku, cao một cước ải một cước tiêu sái lộ. chân bước cao bước thấp đi đường, thấy một hàng năm thợ săn lấy Khang dẫn đầu căn bản không có phiền não nhìn đêm không rõ như mình. Mắt bọn họ trong đêm nhè nhẹ tản ra một loại tia sáng nhàn nhạt yếu ớt, nhìn qua có chút dọa người.

Trong lòng Tôn Chí Tân nhảy dựng, chẳng lẽ thời không này thợ săn đều rèn luyện ra năng lực nhìn trong bóng đêm hay sao?

“Auge, ngươi nhìn được không ?”

“Có thể.” Auge nói:“Nhỏ giọng chút.”

Tôn Chí Tân nghẹn, mụ nội nó chứ, quả thực là hoàn cảnh thúc đẩy phương hướng tiến hóa của nhân loại, loại năng lực này bản thân hắn chính là không có được…… Trong lòng hâm mộ , đối với người tiền sử lại đánh giá cao vài phần. Đồng thời lại hiếu kì, thời không hoàn toàn không giống địa cầu mà mình xuyên qua này sẽ thúc đẩy con người nơi đây tiến hóa ra những dạng năng lực mới mẻ gì nữa?

Trong rừng mặc dù không phải vươn tay không thấy năm ngón, ánh sáng rất mỏng manh. Tôn Chí Tân cố gắng mở to hai mắt, cũng phải sau một hồi thích ứng mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy Khang đang dùng một loại động tác kỳ quái dẫn đầu.

Hắn khom lưng gập gối, cả người thấp đi hơn một nửa, thân thể nghiêng nghiêng tận lực giảm bớt tiếng vang khi ma sát với các nhánh cây bụi cỏ, dùng một loại trạng thái tiềm hành giống như con cua đi ngang bước về phía trước. bốn thợ săn trẻ tuổi Còn lại cũng vậy, hai gối chìa ra ngoài thành hình chữ bát, sử dụng một loại động tác hơi hơi giống chân vòng kiềng yên tĩnh im lặng hành tẩu. So với bọn họ, động tĩnh Tôn Chí Tân phát ra, còn có động tĩnh của ba tiểu quỷ thực đúng là nhức lỗ tai. Trong rừng cây yên tĩnh, bất luận thanh âm nào nghe lên cũng đều như bị phóng đại thêm rất nhiều lần.

Tôn Chí Tân dừng một chút, để ba thiếu niên ở lại bên cạnh rừng cây, còn mình thì học theo động tác của các thợ săn phía trước kín đáo đi tiếp. Khi động tác thân thể đã giống đám thợ săn, Tôn Chí Tân mới cảm giác được sự cường đại của họ, bọn họ thông qua vô số lần thực tiễn tổng kết ra động tác di chuyển phi thường hữu hiệu, không những có thể hạ thấp tỷ lệ bị phát hiện trên diện rộng mà còn có thể đề cao rất nhiều tốc độ đi không tiếng động khi dùng loại động tác này qua lại trong một hoàn cảnh phức tạp.

Cường ! tuyệt không thể xem thường trí tuệ của họ. Tôn Chí Tân trong lòng dâng lên loại cảm giác này.Khang quay đầu không thấy Tôn Chí Tân, đang định quay đầu đi đóng, đã thấy Tôn Chí Tân dùng động tác thợ săn chạy tới. Hắn mới đầu còn lạ, nhưng rất nhanh dần dần trở nên thuần thục, trừ bỏ vì có chút thấy không rõ hoàn cảnh xung quanh mà có vẻ đi thực cẩn thận ra, toàn bộ động tác và bản lĩnh ẩn nấp hơi thở đã giống một thợ săn chân chính. Khang lắp bắp kinh hãi, có chút ngạc nhiên vì năng lực học tập cường đại của Tôn Chí Tân. Hắn vẫn nghĩ ‘người da trắng’ ‘mềm yếu’ này là dựa vào diện mạo bất đồng và khí chất đạt được ưu ái của Naaru, hiện tại xem ra hiển nhiên không phải, tất đạt lạp sát a tô mới không phải cái loại người mà hắn khinh thường đó, trên người hắn cũng có một lực lượng làm cho người ta phải khâm phục. Cường giả thích cường giả, càng thưởng thức cường giả, khi nhìn Tôn Chí Tân ánh mắt khang đã trở nên khác trước rất nhiều.

Tôn Chí Tân im lặng dò đường đi qua, không đủ khả năng nhìn trong đêm, hắn chỉ có thể dùng xúc cảm dưới chân cùng với cảm giác của thân thể để phán đoán, nương một chút ánh trăng ít đến đáng thương rơi rớt xuyên qua tán lá mà đi.

Auge cùng mấy thợ săn đồng dạng lấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tôn Chí Tân, Biểu hiện của Tôn Chí Tân không thể nghi ngờ là vĩ đại ngoài ý liệu của bọn họ.

Khang liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, ánh sáng nhạt từ đồng tử lóe ra , cũng không nói gì, phất tay một cái làm động tác đuổi theo , lập tức lấy tốc độ càng nhanh hơn hướng chỗ sâu trong rừng cây mà đi.

Muốn đuổi kịp bọn họ có chút khó khăn, nhưng Tôn Chí Tân chính là kẻ có tính cách không chịu thua, chỉ cúi đầu không rên một tiếng đuổi theo mọi người không để tụt lại phía sau, tất cả những kinh nghiệm dã ngoại học được trong sinh hoạt ở thời hiện đại trước đây đều bị ép phải phát huy lên một trình độ vượt mức bình thường mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp đoàn thợ săn phía trước.

Đột nhiên, phía trước khang đột nhiên dừng lại, giơ một nắm tay lên bên đầu làm một động tác. Người theo sau cũng lập tức dừng lại, Tôn Chí Tân hơi lảo đảo một chút mới không ngã vào Litong.

một bước sai nhỏ bé làm cho Tôn Chí Tân ảo não, khuôn mặt tuấn tú ở trong bóng tối túng quẫn đỏ bừng. Hắn lại không biết mấy người phía trước, bao gồm đứa trẻ không được tự nhiên Auge đều nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Ở đây đều là thợ săn lành nghề, ai đều có thể nhận ra Tôn Chí Tân là tay mơ vừa luyện lần đầu, nhưng hắn từ đầu tới đuôi đều có thể đuổi kịp, im lặng không sảy ra sai lầm lớn kinh động đến sinh vật trong rừng, những người ở đây lúc mới học thế nhưng còn làm không được đâu. Tất đạt lạp sát a tô tuyệt đối có tiềm lực trở thành một thợ săn vĩ đại! khang hiện tại trong lòng một mảnh lửa nóng, rất là bất mãn Naaru quá độ bảo hộ. Hắn thấy rất rõ ràng, Tôn Chí Tân trên người có tố chất cường giả vĩ đại, Zimmer của hắn nếu gia nhập đội ngũ thợ săn, chỉ cần rèn luyện một đoạn thời gian, khẳng định có thể trở thành ngôi sao sáng trong đội! chỉ tiếc…… Nếu thật sự để Tôn Chí Tân gia nhập đội ngũ thợ săn, người đầu tiên nhảy ra liều mạng phản đối khẳng định sẽ là tộc trưởng đại nhân nhà mình.

Khang khe khẽ thở dài, vì Tôn Chí Tân tiếc hận. Rõ ràng là cường giả, cố tình gặp phải tên đầu trâu Naaru.

Nghe được khang ở thở dài, Tôn Chí Tân càng thêm xấu hổ, còn tưởng rằng mình phạm vào một sai lầm rất lớn. Lập tức câm miệng không phát ra nửa điểm thanh âm, sợ phá hủy tình thế ẩn nấp của tiểu đội săn đêm.

Tôn Chí Tân nghĩ rằng nửa điểm thanh âm cũng không thể phát ra, kết quả bên tai lại nghe thấy Liken dùng một giọng cực nhẹ gọi: “Cha?”

Litong là gọi khang, khang giơ lên một tay kia chỉ chỉ ngọn cây phía trước. Tôn Chí Tân híp mắt cố gắng tăng thị lực của mình dùng sức nhìn xem, chỉ thấy ngọn cây cách hai mươi mấy thước, có một con chim đang đậu, chỉ có thể nhìn thấy đường viền quanh thân nó nhờ ánh trắng hắt qua vẽ lại.

“Là cò đầu bạc.” Auge nhẹ giọng nói. Lập tức cùng Shade giơ lên ống thổi tên trong tay nhắm bắn. Khang ánh mắt liền ngưng, vội vàng lưu tâm theo dõi.

lúc xuất phát con trai Litong nói với hắn muốn cùng Shade đi thử nghiệm vũ khí mới, khang lúc ấy cũng không có lưu ý. Nguyên nhân rất đơn giản, vũ khí mới là xuất hiện liền xuất hiện sao ? chỉ cho là một đám thanh thiếu niên trẻ tuổi hiếu động hông chịu an phận suy nghĩ lung tung thiên mã hành không tưởng tượng ra được mà thôi. Trong lòng muốn con trai an toàn, cảm thấy có một thợ săn trưởng thành đồng hành mới đi theo. Khang lúc đầu còn có chút buồn bực, cảm thấy mình không biết là tật xấu nào phát tác mới có thể không nghỉ ngơi cho tốt mà lại cùng một đám nhóc con lông tóc còn chưa dài này đi ra hồ nháo. Cũng may Biểu hiện của Tôn Chí Tân rất tốt làm cho người ta cực độ vừa lòng, như là phát hiện một cái tân thợ săn hảo mầm, như là phát hiện được một mầm thợ săn rất tốt, mới làm cho Khang cao hứng lên.

Một đường an tĩnh, phát hiện đám thanh niên thiếu niên không giống như đang hồ nháo, mà là thật giống như dự mưu cái gì, khang cũng trở nên có chút nghiêm túc. Lúc này thấy Auge và Shade hành động kỳ quái giơ một thứ mình chưa từng thấy qua trong tay lên nhắm ngay con cò đầu bạc trên ngọn cây, Khang theo bản năng bắt đầu nghiêm túc quan sát.

Tôn Chí Tân bước lên một bước vỗ vỗ Auge, hạ giọng nói:“Ta đến. Thứ này các ngươi không có thuần thục như ta, ta tới làm mẫu cho các ngươi bắn chết con mồi như thế nào.”

Khang rong lòng kinh ngạc, cái ống kỳ quái này là tất đạt a sát lạp tô làm ra ?

Đã thấy Tôn Chí Tân lấy ống thổi tên trong tay Auge, cũng không lập tức bắn tên, mà là vươn ngón cái ở giữa chừng, làm cho mắt, ngón tay, cò đầu bạc ba vật hình thành đường thẳng tham chiếu, hiện lên dấu ba điểm một đường, xác nhận khoảng cách, góc độ, còn có đường bắn. Sau đó đổi ngón tay thành ống thổi, lại một lần nữa tiến hành xác nhận theo các bước như vậy, quyết đoán mà nhanh chóng thổi khí kích phát mũi tên.

Lần này Tôn Chí Tân chuẩn bị cũng đủ đầy đủ, dòng khí từ phổi thông qua miệng phun ra ngoài ngay một tiếng phốc cũng không phát ra, mà toàn bộ dòng khí cùng một lúc tràn vào ống thổi nhỏ hẹp, làm cho ống kích chấn cộng hưởng, phát ra một tiếng vang thanh âm không lớn, nhưng bén nhọn khiếp người.

Tiếng vang qua đi, cò đầu bạc ở trên ngọn cây nghiêng một cái, sau đó liền thẳng tắp ngã xuống mặt đất. Chết ngay tắp lự! Nó ngay cả một tiếng kêu cũng chưa thể phát ra đã bị trực tiếp bắn chết!

Trận đầu thắng lợi, một phát thành công !

Auge và Shade hai người sớm đã nhiều lần thấy uy lực của ống thổi tên, lúc này vẫn bị cả kinh vẻ mặt mừng như điên. Litong và Robert sớm đã ngây người, khó có thể tin trừng mắt cò đầu bạc cứ thế mất mạng. Mà khang, tuy rằng không rên một tiếng, trong mắt sớm đã thần quang đại thịnh, một đôi đồng tử có thể nhìn ban đêm đột nhiên tỏa sáng trong bóng tối, giống như hai cái đèn pin nhỏ đang phát ra tia tử ngoại vậy!

Tôn Chí Tân đắc ý, từ lực lượng đến phun khí toàn bộ quá trình tích dày mà phát mỏng, một lần làm mẫu bắn giết thành công rõ ràng lưu loát vừa rồi giúp hắn bù lại rất nhiều cảm giác nghẹn khuất khi những phương diện khác lạc hậu hơn xa mấy thợ săn này. tính liếc mắt nhìn Auge thị uy một cái, Tôn Chí Tân đồng học bắt đầu nông cạn lên mặt, đắc ý dào dạt đem ống thổi trả lại trong tay Auge. Auge đương nhiên là không thèm nhìn vẻ mặt rắm thối của Zimmer, tiếp tục nghiêm mặt hờ hững nhận lấy ống thổi tên.

Litong và Robert nhất thời nóng nảy, miệng không phát ra nửa điểm thanh âm, hai hai tay lại đồng thời vươn đến đoạt ống thổi trong tay Auge và Shade.

động tác của Khang nhanh hơn, hoắc một tiếng liền đoạt ống thổi trong tay Shade, lấy đến trước mắt tinh tế quan sát. Hắn thật sự chấn kinh rồi, hoàn toàn không ngờ hành động nhất thời quật khởi đi theo lại giúp mình thấy được một thứ kinh người như vậy.

thợ săn lớn tuổi chính là bá đạo, khang hoàn toàn không để ý tới ánh mắt bất mãn của Shade, nói hai ba câu hỏi Tôn Chí Tân cách dùng ống thổi tên, lập tức thí nghiệm. Hắn giơ ống thổi chung quanh tìm kiếm mục tiêu, bóng dáng tiềm hành du động giữa cây rừng, rất nhanh đã lượn mình ra ngoài xa hơn mười mét.

Tôn Chí Tân chấn động, tốc độ của Khang khi hoàn toàn triển khai hành động là hắn ra roi thúc ngựa cũng không thể theo kịp. Đắc ý mới dâng lên lập tức đã bị đả kích, cái đuôi lại cụp xuống.

Phốc !

Cách đó không xa truyền đến một tiếng vang nhỏ, khẳng định là Khang đang thử bắn.

Trong chốc lát vang lên tiếng thứ hai, vẫn là ở chỗ đó.

Mấy người chạy tới, đã thấy khang giơ ống thổi, vẻ mặt hưng phấn đang định làm thử lần thứ ba. Tuy rằng liên tục hai lần không trúng, lại làm cho hắn phát hiện một ưu việt khác của ống thổi tên, đó là sẽ không kinh động mục tiêu khiến chúng chạy trốn. Phải biết rằng con mồi loại nhỏ tuyệt đại đa số đều thông minh vô cùng nhạy bén, một phát không trúng kết quả chính là nhanh chóng thoát được vô tung vô ảnh, ống thổi tên sẽ cải biến loại tình huống này.

Đang định thổi, Tôn Chí Tân giữ chặt hắn, hướng hắn khoa tay múa chân kỹ xảo một đường ba điểm. Tôn Chí Tân lại giơ lên ngón cái, một tay chỉ hướng mục tiêu, lại chỉ hướng chính mình, lại lắc lắc ngón cái đang dựng thẳng.

tinh anh thợ săn quả thật lợi hại, khoa tay múa chân đến lần thứ năm khi khang đã hiểu được ý đồ của Tôn Chí Tân, cũng học hắn nheo mắt lại dùng ngón cái xác định hướng bắn. Tôn Chí Tân nghĩ nghĩ, từ dưới đất bốc lên một khối đất ướt ấn lên đầu bắn của ống thổi tên làm đầu ruồi tạm thời.

Khang lập tức hiểu được tác dụng của thứ mới được thêm vào, lập tức dùng nó để nhắm, lại bắn.

kỹ xảo của hắn không đủ, ống thổi tên không phát ra tiếng vang sắc nhọn khiếp người như Tôn Chí Tân, vẫn là phù một tiếng, con cò đầu bạc thứ hai bị mất mạng rơi xuống !

Khang thổi đến lần thứ ba cuối cùng cũng thành công, hưng phấn đến hai mắt càng sáng, cái loại cảm giác bắn tên sảng khoái này làm cho hắn lúc buông ống thổi tên xuống máu vẫn còn cao tốc lưu động. Hắn nhếch môi im lặng cười to, hướng Tôn Chí Tân dựng thẳng ngón cái, ý tứ là: Dùng tốt !

thợ săn tinh anh Khang sư phó…… Ách, không phải trà xanh, khang đại thúc đi. Khang đại thúc thử bắn đã ghiền…… Trên thực tế hoàn toàn hoàn toàn chưa đã, toàn thân vẫn mãnh liệt xúc động muốn cầm ống thổi tên phun loạn xung quanh, ngừng lại làm hắn rất khó chịu, thống khổ cứ như đang sướng lại bị người nhảy vào cắt ngang vậy. Nhưng là một gã thợ săn tinh anh, hắn muốn tiến thêm một bước quan sát ống thổi tên, tỷ như tính thao tác, tính dễ thuận tay vân vân. Liền nhịn đau đem ống thổi tên trả lại cho Shade, muốn biết đám thợ săn trẻ tuổi vận dụng nó có thể biểu hiện ra cái dạng gì. Không phải hắn xoi mói, mà là làm một gã thợ săn, có đồ tốt sẽ theo bản năng khảo sát tính năng toàn diện của nó, để có thể nắm chắc được trong lòng.

Kế tiếp liền lộn xộn , Tôn Chí Tân chỉ làm ra hai ống thổi tên, ở đây có bốn thanh niên, tất cả đều nóng lòng muốn biểu hiện chính mình, càng muốn thử dùng ống thổi tên thứ vũ khí mới ra lò này. Đến lúc này ai còn quản ngươi là con trai tộc trưởng, hoặc là hảo hữu? lăn hết một bên đi, đoạt ống thổi tên tới tay nói sau.

Bốn người thanh niên là ở chỗ này đoạt đến cướp đi, nếu không phải ngại kinh động con mồi, chỉ sợ liền ra tay.

đồ mình làm được được người tranh giành, trái tim nông cạn hư vinh của Tôn Chí Tân cực độ thỏa mãn. Lại thấy bốn thanh niên tranh nhau túi bụi, Tôn Chí Tân thở dài đi ra chủ trì công đạo, đem số tên còn lại chia làm 4 phần, giao cho bốn người. Hắn tổng cộng làm năm mươi bảy mũi tên, trừ đi số đã dùng hoặc vừa bị lãng phí, còn có bốn mươi mốt. Bốn người mỗi người mười mũi, Auger thôi, chúng ta là người một nhà, cho nên được nhiều thêm một.

Auge rất hiếm có được một mũi tên, lấy ánh mắt hoàng đế nhìn thần tử nhìn xuống Tôn Chí Tân liếc một cái — hắn thân cao cũng quả thật so với Tôn Chí Tân cao, giống như Tôn Chí Tân bản hẳn là cứ như vậy triều cống dâng lên đến bình thường. Cái này lại đem Tôn Chí Tân chọc giận, thiếu chút nữa không nhịn xuống sẽ đương trường bạo tẩu béo tấu Auge này không được tự nhiên đứa trẻ. Thật sự là…… Một chút cũng không khả ái ! vẫn là tiểu hắc khuyển hảo, nghe lời lại nhu thuận, còn biết đi thu hồi tên, giống như này vài cái lụi bại hóa, quang biết bắn, bắn, bắn ! tức chết người !

không có Tôn Chí Tân tay mơ mới luyện đi đêm làm gánh nặng, bốn thợ săn trẻ nhanh chóng tiến vào rừng cây tối mù, chỉ có khang ở lại cùng Tôn Chí Tân. Gi ống Qigeli, khang đại thúc cảm giác Tôn Chí Tân không giống người thường, sâu sắc phát hiện tầm quan trọng của hắn, do đó theo bản năng có ý thức muốn bảo vệ hắn. Tôn Chí Tân đồng học mắt thấy lại lần nữa trở thành sinh vật cấp quốc bảo.

Chẳng qua khang lại không giống với Qigeli, Qigeli chỉ là an tĩnh bảo vệ hắn. Khang yêu cầu rất cao, mang theo Tôn Chí Tân đi vào một chỗ đất trống tràn đầy ánh trăng, chậm rãi triển khai thân hình làm mẫu kỹ xảo săn đêm Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân khiêm tốn hiếu học, lại thực tâm kính nể thợ săn cường đại này, hết sức chăm chú nghiêm túc nhìn, phát huy toàn bộ năng lực học tập, giống bọt biển hấp thụ kỹ xảo sinh tồn ở thời không xa lạ. Như thế khiến cho Khang sư phó vừa lòng đến cực điểm, trong chốc lát quí Tôn Chí Tân như con, hạ quyết tâm có cơ hội nhất định phải khiến tham gia săn thú Tôn Chí Tân, chứng minh tộc trưởng đã xem nhẹ Zimmer của hắn, đây là một vị thợ săn phi thường vĩ đại.

Ước chừng qua một giờ, bốn thợ săn trẻ tuổi mới bắn xong, vẻ mặt hưng phấn chạy ra từ trong rừng, trong tay nhiều ít đều mang theo con mồi. Lúc này không cần áp chế động tĩnh, Litong giành trước lớn tiếng khoe thành tích:“Ba ba, ta săn được dạ ly !”

“Ta cũng săn được !” Shade cũng hưng phấn kêu to:“Ha ha, ta là lần đầu săn được thứ giảo hoạt này.”

Kỳ thật trong bốn người Auge thu hoạch nhiều nhất, hắn thu được ba con cò đầu bạc, một con gì đó trống giông giống sóc nhưng hình thể lớn hơn. Mười một mũi tên trung bốn, khoảng gần 40% trúng mục tiêu, rất là kinh người. Nhưng hắn không săn được dạ ly, liền trưng ra bộ mặt thối hoặc, vẻ mặt táo bón. Còn lại Robert có ba con mồi, Shade hai, Litong hai, nhưng hai người này đều săn được dạ ly rất khó săn.

Khang rời khỏi trạng thái đi ngang đứng thẳng thân thể, lại kinh hỉ vì sự dễ dùng cũng như lợi hại của ống thổi tên, nói:“Trở về !”

Năm người rời khỏi rừng cây, Buku ba đứa trẻ con sớm đã đợi nóng ruột, lại bị muỗi đốt toàn thân. Gặp năm người đi ra, vội vàng kêu:“Thế nào, thế nào ? săn được cái gì ?”

Lập tức nhìn thấy năm người đều có thu hoạch, nhất thời lớn tiếng hoan hô, cao hứng như chính mình cũng săn được con mồi.

Chín người trở lại doanh địa , nghênh đón là ánh mắt kinh dị không tin của người trong doanh.

“Cáp ! bọn tiểu tử kia thật sự săn mồi trở về !”

“Mấy tiểu tử cũng đòi săn đêm ? là công lao của khang đi.”

“Nói bậy, trong tay khang trống không. Bất quá tất đạt a sát lạp tô trong tay có con mồi, hắn cũng có thể săn thú ?”

“Hắn hẳn là sẽ không quá kém đi, ta ngày ngày buổi tối có nghe được hắn và tộc trưởng ở trong lều đánh nhau……”

Tôn Chí Tân lập tức đen mặt, bởi vì hắn không thể không nghĩ đến màn đánh nhau mà không phải đánh nhau tiếp theo sau đó, từ đó nhớ lại vận mệnh liên tục bị đè thật đáng buồn của mình. Bên tai nghe được mọi người nghị luận:

“Đó là cò đầu bạc ? săn được cả phi điểu?”

“Di, còn có dạ ly !”

“A ? thật sự ? loài kia cũng không dễ săn.”

Có người thông minh hơn đã hỏi:“Hắc ! Shade, các ngươi săn được như thế nào? trong tay đó là cái gì ? vũ khí ?”

Shade đắc ý , bắt đầu vung ống thổi trong tay.

“dùng cái này săn được ?” Có người không chịu tin.

Shade không được nể mặt, muốn chứng minh. Đáng tiếc tên lại bắn hết, liền lấy ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tôn Chí Tân.

Khang phất tay bảo mọi người không cần xem, một phen nắm chặt Tôn Chí Tân, nói:“Đi, theo ta đi gặp tộc trưởng !”

Khang sư phó thân cao gần hai thước, Tôn Chí Tân bị hắn bắt lấy liền cùng tróc tiểu kê dường như, thân không khỏi đã bị hắn kéo đi. Oa nha, hắn không muốn đi gặp Naar bị hắn bắt lấy cứ như chụp con gà con, chưa kịp chống cự đã bị kéo đi. Oa nha, hắn không muốn đi gặp Naaru a…… Người nọ không cho hắn lấy thân mạo hiểm, nếu như bị hắn biết còn dám xúi giục người ra ngoài săn tối càng nguy hiểm hơn, hắn mà nổi điên lên, mông mình chẳng phải là lại chịu tai ương? hắn hiện tại không có phương tiện, không thể đảm bảo hắn sẽ không chờ sau tính sổ a.

Tôn Chí Tân theo bản năng che mông, quái kêu:“Ta không đi !”

toàn bộ trong bộ tộc gì cũng thiếu, chỉ không thiếu vũ phu, Tôn Chí Tân bị khang cậy mạnh kéo, hai chân trên mặt đất tạo ra hai đường sâu hoắm, vẫn không thể kháng cự bị kéo dài tới trong lều Naaru.

“Ai nha, Khang sư phó, Naaru đang ngủ…… Ách…… Naaru, ngươi tỉnh !” Tôn Chí Tân 囧, đón nhận Naaru tựa tiếu phi tiếu lại mang theo ánh mắt không biết làm thế nào cùng trách cứ.

“Chơi rất cao hứng đi ?” Naaru nói, đôi mắt màu nâu đậm chuyển động, xẹt đường nhìn qua vết thương rất nhỏ do bị lá cây sắc bén cắt ra trên mặt Tôn Chí Tân, không thể khống chế đau lòng nhíu mày.

“Hắc hắc, hắc hắc !” Tôn Chí Tân cười gượng, ý đồ trốn được khang sau lưng ngoạn tiềm hành lừa dối quá quan.

Naaru lại nói:“Ta bị thương, lại không có ai để ý. Một đám đều mặc kệ ta chết sống thế nào.”

Tôn Chí Tân nhất thời nổi lên áy náy, bận rộn chạy đến bên người Naaru, nuốt nước miếng cười:“Ai nói ? nói nhảm ! ta x mẹ hắn ! Đây là đi tìm đồ cho ngươi ăn bổ thân thể, làm cho vết thương mau mau tốt lên ! Buku !”

Tiểu hắc khuyển lủi lại đây, không dám nhìn tới cha, chỉ nhìn Tôn Chí Tân:“Zimmer ?”

“Đi, đem nồi đến, gia phải làm đại tiệc, khao dũng sĩ săn thú đêm nay!”

Naaru mím môi, có chút muốn cười lại nhịn xuống, trong khoảng thời gian ở chung này, hắn đã thực hiểu biết tính tình sáng lạn dương quang của Tôn Chí Tân, lên mặt đến sắp vô pháp vô thiên rồi, không thể lại cổ vũ cái loại tà khí oai phong này của hắn nữa. Bất quá trên mặt Tôn Chí Tân chợt lóe qua áy náy làm cho hắn trong lòng rất là cao hứng, có lẽ người nọ còn tự mình chưa biết, hắn đã không bỏ mình xuống được. Ân, nếu trên gương mặt nộn nộn của hắn không có vết thương kia thì mình sẽ càng thêm vừa lòng. Đã nói không cho hắn mạo hiểm, kết quả vẫn ở trong rừng cây bị cào thương mặt, thực làm cho người ta đau lòng. Naaru càng thêm kiên định quyết tâm tuyệt không cho Tôn Chí Tân ra ngoài săn thú.

Khang đang chuẩn bị thương lượng với Naaru về ống thổi tên và để Tôn Chí Tân tham gia săn thú, vừa thấy sắc mặt Naaru liền biết Tôn Chí Tân nhất định sẽ không được cho phép tham gia. tộc trưởng của mình khang còn có thể không biết ? là một tên đầu trâu ! ít nhất hiện tại nói không thông hắn. Khang liền tính trở về lều, về sau tìm cơ hội nói chuyện này, hắn cũng không tin Naaru thật có thể đem một người vĩ đại vĩnh viễn dấu diếm.

Tôn Chí Tân vội vàng giữ chặt hắn:“Khang sư phó, chớ đi, lưu lại nếm thử tay nghề của ta.”

Khang nghe Tôn Chí Tân kỳ dị gọi mình, cũng không để ý. Nói thực ra, hắn đã nghe Auge nhắc tới rất nhiều lần Zimmer của hắn làm đồ ăn đặc biệt ngon, miệng thực thèm ăn, lúc này hào phóng ngồi xuống.

Auge còn đang vì chuyện bữa chiều trong lòng có chút không được tự nhiên, quay về phía Naaru thi lễ một cái rồi định đi. Naaru thở dài, kêu lên:“Auge, Zimmer của ngươi làm món mới, ngươi tới nếm thử.”

Auge trong lòng vui vẻ, lập tức nhếch miệng nở nụ cười.

Tôn Chí Tân bĩu môi, dưới đáy lòng khinh bỉ Auge. gia khuyên can mãi ngươi nửa ngày ngươi cũng không chịu cười một chút, lão tử ngươi nói chuyện với ngươi ngươi liền cười đến cao răng đều lộ ra, thật sự là, rất không đáng yêu !

Một lát sau Buku mang nồi đá trở về, nhìn trộm thấy cha hình như không tức giận, liền đánh bạo kêu Lugaoren mấy thiếu niên cũng ngồi xuống.

lều tộc trưởng quả thật lớn, nhưng cũng không quá to, lúc này mười người ngồi , đương nhiên không đủ, một nửa ngồi ở ngoài.

Buku đã ở thuần thục nhóm lửa, Tôn Chí Tân cầm muối mình luyện chế, lại lấy chút nấm đi đến bờ sông, đem cò đầu bạc săn được lấy đến bờ sông làm lông, bỏ nội tạng, nhét nấm vào trong bụng, sau đó sát muối sau đó trộn hỗn hợp bùn muối, cuối cùng đem loại bùn muối này xát lên, chỉ một tầng mỏng chờ bùn khô là có thể lột sạch một cách tiện nhất.

Cách làm như thế là để nấu một món rất đơn giản tên là gà hấp muối, so với món gà ăn mày có cách làm tương tự cũng phải dùng bùn bọc lấy rồi đem nướng lại có khác nhau rất lớn. Gà ăn mày bùn phải dày, gà hấp muối bùn phải mỏng; gà ăn mày dùng bùn, gà hấp muối dùng bùn trộn muối; gà ăn mày là nhờ nướng mà chín, chứ không phải để ở cạnh lửa như gà hấp muối; gà ăn mày phải có rất nhiều loại gia vị, mượn đó trừ đi mùi tanh trong chất thịt, mà gà hấp muối lại nhằm ăn cái chất tươi, thơm, nộn của bản thân thịt gà, cũng giữ lại khẩu vị mang hương nặng hơn. Tổng thể mà nói gà ăn mày phì nộn, gà hấp muối mặn mà, cách làm có chỗ tương tự, hương vị khác biệt lại rất lớn.

Tổng cộng có tám con cò đầu bạc, toàn bộ đều dùng bùn muối trét lên, ném vào cạnh lửa chờ nhiệt hấp chín. Cò đầu bạc kích thước cỡ khoảng bằng hai con bồ câu, Tôn Chí Tân ở thời không trước chưa từng gặp qua loài chim này, thấy trên đỉnh đầu nó có một nhúm lông vũ màu trắng, trong lòng phỏng chừng hẳn là vì thế mới có tên như vậy. Lại thấy nó sau khi vặt lông cơ thể căng chùng có độ, mỡ nhìn qua có vẻ nhiều, dùng cách hấp muối nấu hẳn sẽ rất ngon. Còn hai con dạ ly thì Tôn Chí Tân không đụng đến, chúng nó cũng không thích hợp làm luôn lúc này.

Lại rửa sạch một ít nhót, tính dùng một phần làm canh nước quả ngọt, một phần để làm đồ ăn vặt chiêu đãi khách khứa.