Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 7




Nhìn thấy Đường Hiểu Ân mặc bộ âu phục chưa bao giờ thấy, lộ ra đôi chân trắng dài hoàn mỹ, chậm rãi đi xuống lầu Ôn Mỹ Phách nhíu mày. “Cô phải đi ra ngoài sao?”

“Ừ, không phải hôm qua tôi đã nói với anh rồi sao?” Mang theo sự tức giận, nụ cười của Đường Hiểu Ân xán lạn làm mắt anh đau nhói.

“Chẳng lẽ cô đi cùng Ôn Ngọc Viễn?”

“Anh biết à?” Cô sững sờ.

“Ôn Ngọc Viễn không tốt như cô tưởng,” thấy cô không phủ nhận, sắc mặt Ôn Mỹ Phách trầm xuống, giọng nói lạnh hơn. “Tôi khuyên cô đừng đi.”

“Ít nhất anh ta quang minh chính đại, hơn nữa bên cạnh không có người phụ nữ quái gở.” Lời Đường Hiểu Ân nói ra hơi chua xót.

“Người phụ nữ quái gở?” Ôn Mỹ Phách không khỏi nheo mắt.

“Không có gì, tôi muốn ra ngoài.” Cũng không biết mình đang ầm ĩ cái gì, Đường Hiểu Ân quay đầu đi.

Không phải hôm nay anh cũng phải ra ngoài ăn cơm với Kim Tường Nhi sao? Đã như vậy, anh có tư cách gì cấm cô ra ngoài với ai!

“Đơi chút, cô phải nói cho rõ đã,” Ôn Mỹ Phách bước một bước dài cầm cổ tay trắng nõn của cô, “Cô nói người phụ nữ quải gở nào?” Từ trước đến giờ anh giữ mình trong sạch, làm gì có người phụ nữ quái gở nào, việc này không giải thích được thì tội danh anh cũng không muốn gánh.

“Chính là người phụ nữ quái gở đó!” Cô không chịu yếu thế đón nhận ánh mắt của anh, cảm giác bất bình trong lòng càng sâu.

Rõ ràng không phải người yêu mà là kẻ địch, nhưng ghen tuông trong lòng không ngừng dâng lên. Nụ cười mà Ôn Mỹ Phách cười với Kim Tường Nhi thật dịu dàng nhưng cô chưa bao giờ thấy, anh cười với cô: mãi mãi là lạnh lùng, còn có sự giễu cợt.

Nếu như anh đã thích ai, tại sao đêm hôm đó anh còn hôn cô? Hại cô ngây ngốc mong đợi anh!

Mong đợi? Hai chữ này không báo trước hiện lên trong đầu cô, hoảng sợ sắc mặt cô tái đi. Mong đợi……… Chẳng lẽ cô cảm thấy tức giận khổ sở, bởi vì cô mong đợi anh sao?

Đáp án này làm cô hất mạnh tay Ôn Mỹ Phách ra, không quay đầu chạy ra khỏi cửa, để lại Ôn Mỹ Phách đang khiếp sợ, kinh ngạc.

Cô phải ghét Ôn Mỹ Phách, ghét sự gian trá của anh, ghét sự kiêu căng tự phụ của anh, còn ghét khuôn mặt tươi cười khó ưa của anh…… Nhưng có thể không, vừa ghét anh, vừa yêu anh?

Sau ngày hôm đó, hai người vốn đối chọi gay gắt bây giờ lại chiến tranh lạnh vô cùng vô tận, lạnh như vậy làm cho người trong phòng cơ hồ hít thở không thông không khí nặng nề này, nếu không phải tối nay cô có kế hoạch về buổi bán hàng từ thiện từ lâu, Đường Hiểu Ân cũng không mặc trang phục lộng lẫy đứng ở chỗ này.

Giữa bọn họ rốt cuộc là thế nào? Cho dù anh tới tôi đi giống như trước kia, còn tốt hơn nhiều việc bây giờ nhìn nhau chẳng nói gì.

Trên thực tế, hôm đó sau khi cô chạy đi cũng không đi gặp Ôn Ngọc Viễn như Ôn Mỹ Phách nghĩ, cô tâm phiền ý loạn rảnh rỗi đi dạo trên đường, cho đến khuya mới về. Dọc đường đi, cô không ngừng tự hỏi trong lòng, rốt cuộc cô có thích Ôn Mỹ Phách không, đáng tiếc vẫn không có đáp án.

Thích không? Nếu thích, từ lúc nào cô bắt đầu thích anh?

“Mỹ Phách, thì ra anh trốn ở chỗ này,” giọng nói mềm mại đột nhiên vang lên, một bộ lễ phục dạ hội đuôi cá đỏ rực lửa làm tôn lên vóc người hấp dẫn lung linh của Kim Tường Nhi, giống như đoá hoa hồng nở rộ chói mắt.

“Em tìm anh rất lâu, còn tưởng anh không tới, đang định gọi cho anh………” Giọng Kim Tường Nhi nhỏ dần, ánh mắt tràn đầy địch ý liếc nhìn Đường Hiểu Ân bên cạnh Ôn Mỹ Phách. “A! Không nghĩ rằng cô cũng tới.”

Cố ý coi thường trong lời nói của Kim Tường Nhi có sự xem thường, Đường Hiểu Ân làm bộ không nghe thấy. Nhỏ mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn, hôm nay cô có nhiệm vụ quan trọng hơn, không muốn tranh chấp cùng cô ta.

Nhưng nếu cô không trả lời không có nghĩa người ta chịu buông tha cô, Kim Tường Nhi chau mày, giọng nói đùa cợt. “Đây không phải là nơi cô nên đến, tôi không nhớ có gửi thư mời cho cô.”

“……..” Nhịn! Cô nhịn! Cho dù có nhịn đến sắp chảy máu não, cô vẫn phải nhịn.

“Tường Nhi, cô ấy là bạn gái anh.” Cau lại chân mày, Ôn Mỹ Phách nhàn nhạt cảnh cáo, tâm tình anh đã đủ phiền muộn, làm sao Tường Nhi lại thêm phiền muộn cho anh!

“Mỹ Phách, anh chọn bạn gái càng ngày càng kém, loại hoa dại nhỏ bé này cũng ——” nghe Ôn Mỹ Phách trả lời, sắc mặt Kim Tường Nhi lạnh lùng trào phúng.

“Tường Nhi, nếu như em không thay đổi thái độ, anh sẽ đi.” Trước khi Đường Hiểu Ân nổi giận, Ôn Mỹ Phách đã mở miệng, gương mặt anh tuấn bị che phủ bởi sương lạnh. “Em biết tính anh.”

Lời vừa nói xong, khiến hai cô gái kinh ngạc. Một kinh ngạc anh vì cô mà lên tiếng, một kinh ngạc anh vẫn giữ thái độ đó.

Bọn họ không phải đang chiến tranh lạnh sao?

“Anh vì cô ta mắng em?” Kim Tường Nhi không dám tin nhìn anh, giọng nói uất ức. “Bởi vì em phê bình cô ta đôi câu sao?” Tình bạn của cô và anh mười năm, không bằng một vệ sĩ bình hoa sao? Trước kia bất kể cô đối xử xấu xa với ai, anh cũng chưa từng có thái độ này với cô.

Nghĩ đến đây, Kim Tường Nhi càng thêm tức giận lườm Đường Hiểu Ân.

“Anh chỉ hy vọng em thân thiện hơn, dù sao cô ấy cũng là người của anh.” Ôn Mỹ Phách bình tĩnh giải thích.

Người của anh? Tim đập nhanh vài nhịp, Đường Hiểu Ân sững sờ nhìn sườn mặt đẹp đẽ của anh. Lúc trước nghe những lời này cũng giống bây giờ, anh cũng có thái độ không công kích này. Chẳng lẽ Kim Tường Nhi không phải bạn gái anh sao? Tại sao anh lại nói như vậy?

Nghe câu này tâm tình Kim Tường Nhi trái ngược với Đường Hiểu Ân, sắc mặt cô rất khó coi, nhưng không thể làm gì. Người đàn ông này nói trước mặt cô Đường Hiểu Ân là người phụ nữ của anh, đây là vị trí mà cô ở bên anh gần tám năm mà vẫn không có được a!

Cô thật không cam lòng!

Kim Tường Nhi muốn mở miệng nói, không ngờ có phục vụ đi đến nói thầm với Đường Hiểu Ân, hai người cùng rời đi, khiến ngay cả cơ hội phản công cô cũng không có.

“…………Cảm ơn các vị khách quý nhiệt tình quyền tiền, tin chắc họ sẽ rất cảm kích tấm lòng nhân ái của mọi người,” người dẫn chương trình trên sân khấu nói xong nước miếng văng tứ tung, gương mặt của Đường Hiểu Ân xa lạ xuất hiện trên sân khấu khiến người phía dưới nghi ngờ thì thầm với nhau.

“Bây giờ là thời khắc cao trào nhất của buổi từ thiện, do Đường tiểu thư thay mặt chủ tịch tập đoàn Hán Hoàng Ôn Mỹ Phách tiên sinh quyên góp một khoản cho cô nhi viện Mary, hi vọng mọi người nhiệt tình tham dự.”

Ôn Mỹ Phách giật mình không hiểu tại sao lại bị nhắc đến, còn không kịp phản ứng, đèn pha đã chiếu vào anh.

Lúc này, trên sân khấu đôi mắt Đường Hiểu Ân sáng chói như lửa nhìn anh, môi hồng nâng lên nụ cười thắng lợi. Trong phút chốc, anh hiểu tất cả, khó trách cô không vội vã kiếm đủ ba trăm vạn, còn nắm chắc phần thắng, thì ra cô lợi dụng danh nghĩa của anh, thậm chí còn muốn anh tự bỏ tiền mình ra.

Lần giao thủ này, Ôn Mỹ Phách anh thảm bại rồi.

Nhưng từ khi nào Đường Hiểu Ân trở nên thông minh giảo hoạt như vậy? Không hề phù hợp với cá tính lỗ mãng dễ kích động của cô, chắc chắn có cao nhân chỉ điểm, nhưng anh thua tâm phục khẩu phục. Chính anh nói cho cô biết, có thể tìm một nơi khiến lòng người cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra, tỷ như tổ chức công viên tình yêu, nhưng anh không ngờ cô sẽ lợi dụng dạ hội lần này mà thôi.

Trong mắt có tia sáng tán thưởng rồi rất nhanh biến mất, anh lại mỉm cười.

“Từ khi nào cậu cũng thích tham gia hoạt động từ thiện vậy? Không hề giống tác phong làm việc của cậu,” đổng sự Vương cười ha hả, “Nhưng mà nếu cậu đã ủng hộ, đương nhiên tôi cũng muốn ủng hộ!”

“30 vạn.” Đổng sự Vương lập tức lên tiếng.

“Cảm ơn.” Ôn Mỹ Phách bị gài bẫy chỉ có thể nói lời cảm ơn.

Chỉ chốc lát sau, số tiền quyên góp cho cô nhiên viện Mary đã gần hai trăm vạn, tiếng quyên tiền không dứt, bấy giờ Ôn Mỹ Phách mới phát hiện thì ra tên của anh hảo dụng như thế.

“350 vạn.” Nếu Đường Hiểu Ân đã đạt được yêu cầu của anh, tại sao anh lại không giúp đỡ người trò giỏi này? Ôn Mỹ Phách giơ tay nói rõ ràng, vừa ra tay chính là giá trên trời.

Bởi vì cô thông minh, khiến anh càng thích cô hơn, quả thật đã yêu thích không thể buông tay rồi.

Quả nhiên cô không để anh thất vọng

“Xin hỏi…….. bên cạnh anh có ai ngồi không?”

Ngồi ở ngoài ban công, Ôn Mỹ Phách đang say mê ngắm trăng nghe tiếng nói quay đầu lại, chiếu vào mắt chính là gương mặt xinh đẹp của Đường Hiểu Ân, gương mặt còn vì vui vẻ mà đỏ bừng.

“Dĩ nhiên không có, chỗ ngồi bên cạnh tôi đặc biệt để lại cho cô.” Anh rất lịch sự nhường chỗ ngồi bên cạnh.

“Cám ơn.” Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh, Đường Hiểu Ân nhìn nhanh Ôn Mỹ Phách một cái, lập tức rời mắt đi.

Nhịp tim hơi nhanh, thậm chí ngay cả tay chân cũng không biết để thế nào. Cô thắng, cũng có thể nói là không thắng, vì cuối cùng khoản tiền còn lại do Ôn Mỹ Phách quyên góp, nghiêm khắc mà nói, lúc này nên xem như không phân thắng bại.

“Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao?” Chau mày, Ôn Mỹ Phách hứng thú nhìn vẻ mặt không tự nhiên của cô.

“Ừ, thật sự có vài lời tôi muốn nói cho anh biết.”

“Sao? Chúc mừng cô đã đạt được yêu cầu của tôi, tôi cũng giữ lời chuyển giao ba trăm vạn nguyên.” Ôn Mỹ Phách cười, tựa hồ không hề để ý mình là người thua.

“Anh không tức giận sao?”

“Tức giận cái gì?” Anh mỉm cười hỏi ngược lại.

Bình tĩnh nhìn anh nở nụ cười hồi lâu, ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu Đường Hiểu Ân, cực kì sáng tỏ.

“……..Việc này chỉ là trò chơi đối với anh phải không? Mặc kệ người khác nói lời khiêu khích, thật ra từ đầu đây là một giao dịch không công bằng, bởi vì anh không hề muốn thắng!” Cô kích động nói.

Đi một vòng lớn, chỉ có mình cô khẩn trương, mà anh chỉ bình tĩnh đứng xem?

“Nói thắng thua cũng không công bằng,” anh còn cười tít mắt, “Từ đầu đến cuối đều là giao dịch, không phải đánh cược, huống chi……….. cho tới bây giờ tôi cũng không hi vọng cô thất bại.”

Lúc cô hăng hái chói mắt mê người, anh thật sự cho là như thế, cho nên anh quyết định bảo vệ “Hạo Nhiên Chính Khí” của cô.

Không hi vọng nhìn thấy cô thất bại?

Trong con người đen láy của anh có sự chân thành tha thiết dịu dàng, đây là ánh mắt cô chưa bao giờ thấy, cô không khỏi bị mê hoặc.

Có lẽ………. anh thích cô! Chỉ là không nói ra mà thôi, cô có thể nghĩ như vậy không? Thái độ của người đàn ông trước mắt sắp làm cô bị điên rồi.

Rốt cuộc anh có thể thẳng thắn nói không!

“Nét mặt cô thật đờ đẫn, chẳng lẽ không cảm kích tôi sao? Hiểu Ân?” Ôn Mỹ Phách nhíu mày, cho dù đến cuối cùng anh cũng không nghĩ muốn làm người tốt. “Tôi không cần cô cảm ơn.”

“Anh đã làm được giao ước của anh, tôi cũng sẽ tuân thủ đúng giao ước,” Đường Hiểu Ân kiên định nhìn con ngươi đen láy sâu không thấy đáy của anh. “Tôi sẽ làm người hầu cho anh một tháng.”

Ánh sáng kì lạ thoáng hiện trong mắt rất nhanh rồi biến mất, ai ~~ anh thật sự rất thích…… Không! Thật sự rất yêu tính cách nghiêm túc cố chấp của cô, cho dù cô trở nên chín chắn thông minh, bản chất vẫn không thay đổi.

“Cô phải làm người hầu của tôi rồi………” Môi mỏng không tự chủ được nở nụ cười xấu xa, anh khều lấy tóc cô đưa đến bên môi khẽ hôn, hưởng thụ khi nhân vật phản diện vui vẻ. “Cô cần suy nghĩ kĩ, làm người hầu của tôi nhưng phải để tôi muốn làm gì thì làm……….”

Muốn làm gì thì làm!

Má phấn ửng đỏ, Đường Hiểu Ân không chút do dự trả lời. “Tôi hiểu rõ.”

Không dễ chơi! Không hề dễ chơi! Thái độ của cô quá nghiêm túc, khác hẳn phản ứng vừa nóng vừa giận mà anh mong đợi. Ôn Mỹ Phách thấy hơi mất hứng nhíu mày, cuối cùng, anh buông tay ra.

“Tôi không cần cô làm người hầu của tôi, nếu cô thật sư cảm kích tôi, thì chủ động hôn tôi một cái đi!” Không sao, cách chơi có rất nhiều, Ôn Mỹ Phách mỉm cười.

Hôn anh một cái?

Đường Hiểu Ân khiếp sợ trợn mắt nhìn anh giống như thiên sứ vô hại nở nụ cười. Đề nghị hôn anh một cái còn giật mình hơn việc cô làm người hầu của anh.

“Cô không làm được sao?” Nét mặt Ôn Mỹ Phách lộ vẻ tiếc nuối, “Vậy sự cảm kích của cô chỉ có như vậy thôi sao?”

“Dĩ nhiên không phải!” Đường Hiểu Ân vội vàng phản bác, luôn cảm thấy mình ngu ngốc nhảy vào bẫy. “Tôi rất cảm kích anh đã làm tất cả.”

“Đã như vậy, đơn giản chỉ là một nụ hôn nên không làm khó cô chứ!” Ôn Mỹ Phách dù bận vẫn ung dung đưa tay lên tay ghế, dong lười chống cằm, gương mặt tuấn tú cười cực kì rạng rỡ.

Người này chình là người trợ giúp sau lưng cô sao? Bản tính anh tà ác dạy dỗ người khác không thể nào tin nổi anh sẽ tốt bụng như vậy.

“Cô do dự sao! Hiểu Ân. Nếu như cô đổi ý cũng không sao, tôi không để ý đâu.” Thấy cô giống như tượng đá đứng im bên cạnh anh, Ôn Mỹ Phách tiếp tục khiêu khích cô.

Anh đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ cô ôm ấp yêu thương.

“……………Chỉ là một nụ hôn phải không?” Nuốt nước miếng, Đường Hiểu Ân không xác định hỏi.

“Chỉ là một nụ hôn.” Anh gật đầu.

“Vậy anh nhắm mắt lại.” Bởi vì khẩn trương, tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.

“Được.” Ôn Mỹ Phách nghe lời nhắm mắt lại, môi anh khẽ nhếch lên nụ cười cho thấy anh tràn đầy mong đợi.

Chậm rãi, Đường Hiểu Ân đền gần khuôn mặt đẹp trai của anh, khoảng cách gần như vậy, thậm chí cô có thể nhìn rõ nước da trắng mịn và lông mi dài làm người ta cực kì ghen tị.

Cuối cùng, Đường Hiểu Ân lấy dũng khí nhẹ nhàng in lên đôi môi của anh, vừa chạm vào lập tức rời đi.

“Được, được rồi, anh có thể mở mắt rồi.” Nhịp tim đập nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hiểu Ân hồng đến mức không thể hồng hơn.

Chỉ như vậy thôi sao?

Không hài lòng mở mắt ra, vẻ mặt của Ôn Mỹ Phách thật kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi không thể hình dung. “Đây là nụ hôn của cô sao?” Anh cau mày.

Giống như hôn chó con vậy sao?

“Đây là hôn đó! Anh có ý kiến gì không?” Đường Hiểu Ân không phục hỏi ngược lại. Đây là lần đầu tiên trong 24 năm qua cô chủ động hôn, cho anh coi như bị làm hại.

“Được rồi! Cô nói được là được.” Giống như vẫn chưa thoả mãn, cũng giống như hơi tiếc nuối, Ôn Mỹ Phách rất không hài lòng nhún vai.

Coi như phá vỡ mong đợi của anh, nhưng nói đi nói lại, cô là cô gái ngay thẳng không dịu dàng, anh còn có thể ôm bao nhiêu hi vọng?

“Đây đương nhiên là hôn, nếu không anh có ý gì!” Anh lắc đầu thở dài kích thích Đường Hiểu Ân, cô thẹn quá hoá giận lườm anh.

“Tôi không nói gì mà.” Vẻ mặt Ôn Mỹ Phách vô tội.

Trên căn bản, anh mới là người bị hại!

“Nét mặt của anh rõ ràng không phải như vậy.” Hiểu Ân híp mắt. Nụ hôn của cô rất kém cỏi sao? Vậy thì thật xin lỗi, ai bảo cô không có kinh nghiệm.

“Tôi không có vẻ mặt gì nha!” Anh xoa xoa da mặt mịn màng.

“Có! Anh có!”

“Tôi không có.”

“Anh rõ ràng có…………”

Cô gái nhỏ này thật ầm ĩ! Ôn Mỹ Phách đột nhiên kéo cổ tay cô về phía mình, Đường Hiểu Ân chỉ cảm thấy hoa mắt ngã vào trong lòng anh, đôi môi nóng bỏng của anh lập tức che lại môi cô.

Anh mãnh liệt càn rỡ thưởng thức đôi môi ngọt ngào của cô, bàn tay ôm chặt cô vào trong ngực, thân thể hai người dán chặt vào nhau phù hợp như vậy, giống như vốn dĩ cô thuộc về anh.

“Ưmh…………” Không biết qua bao lâu, trước mắt giống như có pháo hoa nổ sáng rực, Đường Hiểu Ân cho là mình sẽ không hít thở được khi anh hôn ngọt ngào thì cuối cùng Ôn Mỹ Phách cũng quyến luyến tha cho cô.

Anh khẽ cắn đôi môi sưng đỏ của cô, cánh môi đỏ tươi ướt át, ánh mắt thật dịu dàng, biểu hiện tình cảm chân chính ẩn sâu trong lòng anh.

“Mặt của em thật đỏ!” Hai vú đầy đặn của cô còn kề sát lồng ngực anh, anh cười khẽ.

“Hả?” Đến bây giờ mới biết “Hôn” lay động tâm hồn người ta như thế, mắt Đường Hiểu Ân tràn ngập sương mù.

“Đây mới gọi là hôn, bây giờ đã hiểu rõ chưa?” Ôn Mỹ Phách híp mắt càng cười đắc ý.

“Rồi.”

“Không bằng chúng ta thử lại lần nữa đi!” Tâm tình ngứa ngáy khó nhịn, Ôn Mỹ Phách hôn môi cô lần nữa, không hề phát hiện bên trong phòng có một đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm họ.

~Hết chuơng 7~